Mê Thất Tùng Lâm

Ôn Phong mơ mơ màng màng, cảm thấy môi khô khốc, nứt nẻ tứa máu. Đột nhiên, có một dòng nước mát lạnh chảy qua môi anh, chui vào trong khoang miệng.

Nước mát uốn lượn chảy xuống cổ họng khát khô của Ôn Phong, yết hầu anh khẽ trượt một chút, nuốt chỗ nước kia vào. Ôn Phong cảm giác mình khôi phục chút khí lựa, giãy dụa muốn mở hai mắt ra.

Khuôn mặt cương nghị của Duy Tạp Tư ngay gần sát mặt anh, đôi mắt thú màu vàng xinh đẹp tràn đầy quan tâm dịu dàng, Ôn Phong giơ tay chạm vào khoé mắt sắc bén những cũng mềm mại kia, cẩn thẩn vuốt ve.

Ánh sáng mặt trời chói chang xuyên qua cành lá trên đầu chiếu xuống, làm anh cảm thấy chói mắt, chỉ có thể nhắm hờ hờ.

Duy Tạp Tư không đẩy bàn tay của Ôn Phong ra khỏi mặt mình, chỉ nhấc cao một bên chân lên, cho Ôn Phong gối đầu vào, vừa tầm có thể ăn uống được.

Hoa quả, thịt nướng, mấy loại hoa gì đó, còn có mấy thứ mà Ôn Phong cũng không biết là thứ gì, lần lượt được Duy Tạp Tư đưa vào trong miệng của anh.

Ôn Phong cố gắng phối hợp với động tác của Duy Tạp Tư, miệng anh bị nhét đầy, hai bên má phồng ra, dù sao những thức ăn này đều đã được Duy Tạp Tư làm cho mềm ra, nên chỉ nhai nhai qua loa mấy cái, Ôn Phong liền nuốt thức ăn vào bụng.

Động tác của Duy Tạp Tư rất nhẹ nhàng, dịu dàng, kết hợp với khuôn mặt vô cảm lạnh lùng, làm cho Ôn Phong cảm thấy có chút kì lạ, ấm áp trong lòng, không hề muốn cự tuyệt sự chăm sóc che chở của hắn.

Vì Ôn Phong hợp tác ăn hết tất cả những thứ mà Duy Tạp Tư cho anh ăn, kết quả là anh thực sự no đến mức sắp nứt cả bụng, phần da bụng căng tròn lên.

Vuốt ve cái bụng phình lớn của mình, ợ một cái thật to, lông mày của anh nhíu chặt lại, anh nắm tay Duy Tạp Tư, muốn đứng dậy, giảm bớt sự khó chịu của bụng.

Nhận ra có vẻ hắn đã đút cho Ôn Phong ăn quá nhiều, Duy Tạp Tư hiểu ý nhẹ nhàng đỡ anh dậy.

Trên người Duy Tạp Tư, những vết thương đang có dấu hiệu đóng mủ. Vì những vết thương kia sau khi bị hắn dùng lửa đốt, trở nên nghiêm trọng hơn trước, hơn thế nữa còn bị ngâm trong nước biển nên giờ thịt trở nên trắng bệch, không thể khép miệng lại được.

Tuy rằng nhìn qua thương thế của hắn rất nghiêm trọng, nhưng Duy Tạp Tư rất tự tin với năng lực phục hồi của mình, chỉ một thời gian ngắn nữa là những vết thương này có thể bong vảy.

Ôn Phong lại không có sự tự tin như hắn, cho nên khi nhìn những miệng vết thương lở loét nghiêm trọng kia, anh cảm thấy rất lo lắng. Trong điều kiện như hiện tại, những vết thương này rất dễ nhiễm trùng. Từng miệng vết thương trắng bệch trên làn da hơi vàng có vẻ rất bắt mắt, làm cho Ôn Phong không thể bỏ qua.


“Không có việc gì.” Bị ánh mắt lo lắng của Ôn Phong làm cho dao động, Duy Tạp Tư chỉ có thể mở miệng, trấn an anh một câu.

Những dị thú khác bị bão biển đánh vỡ bè, trôi dạt đi, đến hiện nay sống chết vẫn chưa rõ thế nào, tâm tình của Duy Tạp Tư quả thật không vui vẻ.

“Uhm.” Ôn Phong nặng nề gật đầu, ngoài việc làm như vậy ra, anh cũng không biết phải dùng phương thức như thế nào khác để an ủi Duy Tạp Tư. Mà có lẽ, hắn cũng không cần anh phải an ủi.

Ôn Phong rời mắt khỏi cơ thể của Duy Tạp Tư, một tay ôm lấy cái bụng khó chịu của mình, một tay bám lấy cánh tay của hắn.

Biển trước mắt anh xanh thẳm, mặt biển rất yên lặng, tia nắng mặt trời chiếu xuống nước, phản chiếu ánh sáng lấp lánh, cát trên bờ biển rất trắng, cát mịn xen giữa những ngón chân rất thoải mái.

Gió nhè nhẹ thổi, hai bóng dáng một cao lớn một nhỏ bé cùng đi bộ, để lại trên mặt cát hai hàng dấu chân lớn bé khác nhau.

Ngẫu nhiên, Ôn Phong lại nhìn thấy có dị thú nằm dưới tàng cây nghỉ ngơi, mắt thú hơi hé mở, nhìn quét anh với Duy Tạp Tư, sau đó nhàm chán chuyển dời tầm mắt, tiếp tục nghỉ ngơi.

Có vẻ bầy dị thú cũng chỉ mới bị dạt vào bờ cát này, đang nghỉ ngơi lấy lại sức, Ôn Phong nhìn thấy sự mệt mỏi bao phủ lên thân thể của những dị thú này.

Duy Tạp Tư che chở cho Ôn Phong, cùng chậm rãi đi lại trên mặt cát yên tĩnh, sóng biển vỗ vào bờ cát, gió biển nhẹ nhàng thổi, mang theo hơi thở mặn mà đặc biệt.

Nhìn cảnh vật xung quanh thơ mộng xinh đẹp như vậy, không hiểu sao lại làm cho Ôn Phong cảm thấy có chút quái dị.

Cành lá ở bên cạnh đột nhiên xàn xạt rung động, Ôn Phong giật nẩy mình, anh quay đầu trợn mắt nhìn chằm chằm cảnh giác về nơi phát ra tiếng động.

Dị thú màu xanh lam cao lớn đi từ trong bụi cỏ ra, trên vai khiêng một con mồi kích cỡ khá nhỏ, vì hoàn cảnh trên đảo còn rất lạ lẫm, nên những dị thú cũng không dám mạo muội xâm nhập, chỉ đi săn ở vùng ven.

Tầm mắt của Ôn Phong làm Khải Địch Nhĩ khó hiểu, hắn bước về phía anh.

Chắc tại anh đã suy nghĩ quá nhiều… Ôn Phong hơi cười cười tỏ ý xin lỗi Khải Địch Nhĩ, sau đó lôi kéo Duy Tạp Tư rời đi.




Tuy lúc nãy anh quả thật không được lễ phép, nhưng mà việc ở chung với dị thú quả thực là một nan đề, đặc biệt là trong trường hợp ngôn ngữ không thông, để có thể giao tiếp với Duy Tạp Tư, không biết anh đã phải tốn bao nhiêu noron thần kinh… Ôn Phong thực sự không muốn tăng thêm gánh nặng cho bản thân nữa.

Khải Địch Nhĩ đứng lại, nhìn bóng dáng của Ôn Phong và Duy Tạp Tư gắn bó lại một chỗ, đôi mắt xanh lam thâm thuý của hắn có chút dao động.

Hai vết dấu chân thật dài bị thuỷ triều lên cọ rửa, không còn chút dấu vết.

Cái bụng phình của Ôn Phong cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút, Ôn Phong nhấp nhấp đôi môi khô, đột nhiên cảm thấy khát.

“Duy Tạp Tư, ta khát nước.” Ôn Phong giơ một ngón tay lên, chỉ chỉ vào trong cổ họng của mình.

“Chờ.” Duy Tạp Tư cúi người, đột nhiên bế bổng Ôn Phong lên, đưa anh đặt xuống dưới bóng cây *** mát. Sau đấy hắn hạ thấp người, nhún chân lấy đà bật cao lên, tóm lấy một quả cây trên to tròn nhất, sau đó vững vàng rơi xuống đất.

Khi bay lên giữa không trung, đôi mắt lợi hại của Duy Tạp Tư hình như nhìn thấy gì đó, nên khi vừa chạm chân xuống đất, hắn lìền nhìn chằm chằm ra biển. Ánh mắt hắn chợt loé lên, vội vàng đặt quả cây còn chưa kịp xử lý kia xuống bên cạnh Ôn Phong, hắn biến mất trên bờ cát, kích động nhảy xuống nước biển.

Hành động này của Duy Tạp Tư làm những dị thú khác bị kinh động, đều bật dậy chạy lại xem.

Ôn Phong ôm quả cây, tầm mắt nhìn về phía Duy Tạp Tư, nhưng lại không nhìn thấy được cái gì.

Sau đấy không lâu, Duy Tạp Tư bơi về, còn kéo theo một vật thể gì đó nổi trên mặt nước.

Những dị thú xung quanh có vẻ cũng nhìn thấy thứ mà Duy Tạp Tư kéo về, có hai dị thú kích động nhảy vào trong nước, hai tay gạt mạnh nước, muốn nhanh chóng tiến ra, thái độ vui sướng hưng phấn vô cùng.

Cả ba dị thú cùng hợp lực đưa vật thể trôi nổi trên mặt nước kia nâng lên bờ cát.

Lúc này Ôn Phong mới nhìn rõ thứ mà Duy Tạp Tư mang về, là một dị thú trưởng thành, một cánh tay của nó còn ôm chặt lấy một cây gỗ lớn. Đặc biệt là còn có một dị thú rất nhỏ khác bám trên phần lông tơ trên đỉnh đầu của nó.


Thân thể nho nhỏ kia phập phồng, dị thú nhỏ sau khi được kéo lên bờ liền lao đến, chiếc mũi nhỏ không ngừng hít ngửi, đôi mắt tròn xoe nhìn láo liên xung quanh.

Giây tiếp theo, một bóng dáng màu vàng nhỏ vụt qua, ấu thú giơ móng vuốt nhảy lên, bám chặt trên một tiếng thịt tươi, há to miệng, nhe răng sắc nhọn gặm một miếng…

Có lẽ trôi nổi trên biển là quá sức chịu đựng với một dị thú nhỏ như nó, lúc này, bụng nó đã kêu lên ùng ục.

Khải Địch Nhĩ bất đắc dĩ nhìn dị thú nhỏ đang bấu chặt lấy con mồi trên vai mình, sau đó buông tay, ném cả con mồi kia với dị thú nhỏ xuống mặt cát.

Giống như phản xạ tự nhiên, dị thú nhỏ dang rộng tứ chi, muốn ôm hết cả con mồi kia vào trong lòng của mình.

Duy Tạp Tư đã quay lại, phá vỡ lớp vỏ cứng của quả cây kia, đưa cho Ôn Phong. Anh vừa chầm chậm uống nước vừa nhìn ngắm thân hình nhỏ bé kia, anh đoán có lẽ nó chính là dị thú mới được sinh ra cách đây không lâu.

Ấu thú này, vừa mới sinh ra không lâu đã bị mất đị quê hương, mất đi mái nhà quen thuộc.

Vậy còn anh?

Ôn Phong theo bản năng đặt tay lên phần bụng mềm của mình.

Anh tự hỏi, không biết ấu thú còn chưa thành hình trong bụng anh, cuộc sống sau này của nó sẽ như thế nào?

Anh biết, anh không có cơ hội được nhìn thấy nó, nhưng trong thâm tâm, niềm khát khao được biết vẫn tồn tại…

Ôn Phong uống thêm một ngụm nước trái cây trong vắt nữa, tâm tình không vui, nên cũng không nếm ra hương vị gì.

Duy Tạp Tư đặt một bàn tay lên trên vai của Ôn Phong, kéo thân hình gầy yếu của anh vào lòng.

Dị thú cha nằm trên mặt cát hơi ho một chút, ộc ra một ngụm nước biển, sau đó cánh tay buông thân gỗ kia ra, dần dần tỉnh lại.

Ấu thú cũng đã ăn được kha khá, nhìn thấy cha mình đã tỉnh lại, liền dùng hết sức lực kéo con mồi kia đến bên cạnh, đưa cho cha nó.

Ôn Phong hơi mệt mỏi, tựa vào trong lòng của Duy Tạp Tư, cảm giác quái dị kia lại ập đến tâm trí anh… Nhìn ngắm những dị thú xung quanh thêm một vòng nữa, lại nhớ lại tình cảnh vừa rồi, Ôn Phong đột nhiên hiểu ra.


Là do xung quanh anh có quá ít dị thú. Anh yên lặng đếm, không thể ngờ, trên bờ cát này chỉ còn có hơn hai trăm dị thú ít ỏi…

Nhìn quen cả bãi cát gần một nghìn dị thú, lúc này số lượng chênh lệch quá lớn làm Ôn Phong cảm thấy hơi sợ hãi.

“Duy Tạp Tư, những dị thú khác đâu?” Ôn Phong không nhịn được, mở miệng hỏi.

“Không thấy.” Duy Tạp Tư biết Ôn Phong dùng từ dị thú để gọi hắn cùng với tộc nhân của hắn.

Trái tim lo lắng của Ôn Phong cuối cùng cũng bình tĩnh một chút. Ít nhất, điều mà Duy Tạp Tư nói là “không thấy” chứ không phải “đã chết rồi”. Ôn Phong cũng tin tưởng vững chắc rằng, dị thú cường tráng như vậy, nhất định không thể dễ dàng liền bỏ xác nơi đáy biển.

Mặt trời dần dần đi xuống đường chân trời, mặt nước biển nhấp nhô, ánh sáng đỏ rực chiếu lên loang loáng, hòn đảo nhỏ bắt đầu trở nên tối tăm.

Một đống lửa to được đốt lên trên bờ cát, tiếng lửa cháy tí tách, Ôn Phong ngồi giữa hai chân của Duy Tạp Tư, anh cầm một thanh củi trong tay, nhàm chán chọc chọc vào đống lửa, làm tàn lửa bay toán loạn.

Hôm nay, những dị thú quyết định sẽ ở lại trên bờ cát, Ôn Phong đoán có lẽ bọn họ muốn ở đây chờ những dị thú khác nữa từ biển dạt vào.

Mặt trăng màu lam nhạt toả ánh sáng nhợt nhạt yếu ớt, bầu trời hoàn toàn tối đen, không có nổi một ngôi sao.

Ôn Phong hạ tầm mắt, đối diện với một đôi mắt thú màu vàng rực, Ôn Phong đột nhiên cảm thấy, những ngôi sao trên bầu trời đêm cũng không thể xinh đẹp bằng đôi mắt này của Duy Tạp Tư.

Trong tròng mắt to xinh đẹp kia, Ôn Phong nhìn thấy khuôn mặt anh phản chiếu trên ấy, đôi mắt như thôi miên, muốn đem hồn của anh câu mất, Ôn Phong mở to mắt, vô thức ngẩng đầu.

Đôi môi nở nang của Duy Tạp Tư mở ra, hắn cúi đầu, lưỡi dài trườn ra…

Đúng lúc này có tiếng thú gầm vang lên, làm Duy Tạp Tư nhảy dựng.

Tiếng nước kịch liệt cùng với tiếng gầm gừ của dị thú vang lên, những dị thú ở gần đấy chạy tới, phát hiện dị thú ngồi gần bờ biển nhất đã bị kéo vào làn nước sâu đen kịt…

Có thứ gì trong nước? Ôn Phong khẩn trương túm lấy cánh tay của Duy Tạp Tư.

Mà Duy Tạp Tư cũng tự động đứng ra che chở cho Ôn Phong, lùi xa về sau, tận lực rời mép nước càng xa càng tốt, bờ ngực chấn động trầm thấp rống lên một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận