Mê Thất Tùng Lâm

Trên bờ cát mịn có một đống lửa nhỏ đang cháy, ánh sáng màu da cam tạo thành những vệt dài trên mặt cát, sau đó sẽ dần bị bóng đen vô tận cắn nuốt, dị thú cảnh giác đứng sừng sững trên bờ cát đá, mắt thú mở thật to, loé ra thứ ánh sáng lành lạnh, khẩn trương nhìn chằm chằm vào mặt biển đen.

Củi cháy, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng nổ nhỏ, tàn lửa bắn ra bốn phía, trong không khí yên tĩnh chỉ có âm thanh ào ào vỗ của sóng biển.

Ôn Phong dựa vào trong lòng của Duy Tạp Tư, nhắm hai mắt, tiếng hít thở chầm chậm vang lên đều đặn. Duy Tạp Tư chỉnh lại tư thế của hai cánh tay, giúp cho Ôn Phong nằm thoải mái nhất, sau đó hắn nâng tầm mắt, nhìn chăm chú vào biển rộng tối đen.

Một dị thú đột nhiên mất tích, mà trên bờ cát, một chút dấu vết cũng không có, sóng biển đã cọ rửa tất cả.

Sự im lặng dị thường bao trùm nơi đây, những dị thú khác nhích lại gần về phía Duy Tạp Tư, tạo thành một nửa vòng tròn.

Sinh vật kéo dị thú xuống nước có vẻ đã rời đi, bốn phía đều im lặng.

Đối mặt với biển sâu vô thường, những dị thú không dám mạo muội lại gần nữa, vẫn duy trì trạng thái công kích tốt nhất, cẩn thận mà chờ đợi bên bờ biển.



Phía chân trời, ánh sáng màu vàng cam ấm áp dần dần xuất hiện, trên mặt biển yên tĩnh, vầng thái dương đỏ rực hiện lên.

Dị thú tối hôm qua bị tập kích vẫn không xuất hiện.

Những dị thú trên bờ cát bắt đầu có động tĩnh, những chiếc móng vuốt sắc bén đâm vào trong cát đá, phát ra tiếng sàn sạt. Hai trăm dị thú ở đây chính thức quyết định xâm nhập vào hải đảo xa lạ này, thân thể chúng cao lớn, nhưng lưng lại hơi còng xuống, không thể che giấu nổi sự mệt mỏi chán nản…

Dị thú di chuyển chầm chậm xuyên qua cây cối, Khải Địch Nhĩ là người đi đầu tiên, dùng đuôi và móng vuốt chém chết những động vật nhuyễn thể kỳ lạ.

Cây cối cũng như sinh vật ở nơi đây có chút khác lạ so với nơi ở cũ của dị thú.

Cây cối có phần thân thẳng tắp, hầu như không có cành nhỏ, trên đỉnh lại tụ tập rất nhiều lá cây to, tạo thành một mảng màu xanh đậm, dưới những tán lá còn có chùm quả rất rắn chắc, nặng trịch tràn đầy nước.

Dưới chân của những cây thân cao là những lùm cây thấp nhỏ, tiếng kêu rinh rích của những sinh vật nhỏ kì lạ truyền ra.

Có nhiều động vật khác bị bầy dị thú kinh hách, có một con chim loè loẹt nhảy ra từ trong bụi rậm, đập mạnh hai cánh, hai chân mạnh mẽ hoạt động, chạy trốn vào trong rừng sâu.

Duy Tạp Tư che chở Ôn Phong ở trong lòng, đi nhanh tới chỗ lùm cây mà sinh vật kia vừa chạy ra.

Dùng chân đẩy cành lá hỗn độn ra, có một tổ chim đầy trứng hồng nhạt hiện ra trước mắt hắn, trứng chim khá to, lớp vỏ cứng bóng loáng có hoa văn màu nhạt.

Duy Tạp Tư cẩn thận cắt những dây mây quấn quanh, bê cả tổ chim lên, sau đó đặt lên trên bụng của Ôn Phong. Duy Tạp Tư dùng hai móng vuốt thật cẩn thận cầm một quả trứng lên, hơi lắc lắc.

Bên trong trứng chim vẫn là chất lỏng đặc đặc, không phát ra tiếng vang gì.

Duy Tạp Tư vừa lòng với kết quả này, thả trứng chim vào trong tổ rơm, sau đó cong cánh tay, vững vàng ôm lấy Ôn Phong cùng với tổ chim kia, hơi khom người cẩn thận bảo vệ cả hai.

Đội ngũ vẫn tiến về phía trước, Duy Tạp Tư cũng nhanh nhẹn theo sau.

Hơn hai trăm dị thú chầm chậm tiến về phía trước, đi qua một hồ nước ngọt rộng lớn, chặt đứt những dây mây liên miên, giết khá nhiều những sinh vật nhỏ đột nhiên lao đến, cuối cùng cũng rừng lại ở dưới một chân núi.

Duy Tạp Tư đi ở gần cuối đoàn dị thú, hắn quyết định tranh thủ lúc này, gọi Ôn Phong dậy.

Thu hồi móng vuốt vào trong lông tơ, hắn dùng phần thịt mềm ở hai đầu ngón tay, nhẹ nhàng lay động chiếc đầu đen vô lực của Ôn Phong, sợi tóc màu đen chảy từ trên cánh tay của hắn xuống, đã mất đi độ bóng, chân tóc khô vàng chẻ ngọn, chứng minh sinh mệnh của Ôn Phong đang càng ngày bị hấp thu.

Đầu bị lắc đi lắc lại không ngừng làm Ôn Phong nhíu chặt mày lại, đôi môi khẽ mở hừ một tiếng, sau đó rất không tình nguyện mà mở mắt, tỉnh giấc.

Ôn Phong mở mắt, hơi mơ hồ quay trái quay phải, đánh giá cảnh vật xung quanh mình.

Ngay trước mắt anh là một vách núi cao gần trăm thước, rất nhiều dị thú đang nhanh nhẹn leo lên trên. Còn khá nhiều dị thú đợi dưới chân, chờ tộc nhân leo lên kia mang tin tức quay lại.

Đầu óc Ôn Phong dần dần thanh tỉnh lại, lúc này anh mới cảm thấy phần bụng của mình nằng nặng.

Chuyển tầm mắt xuống dưới bụng, anh giật mình phát hiện có một tổ chim to tròn đang được đặt trên bụng anh, ánh sáng mặt trời chiếu xen qua tầng lớp lá, chỉ còn lại mấy đốm nhỏ, chiếu lên vỏ trứng bóng loáng.

Ôn Phong nâng cánh tay vô lực, nhặt một quả trứng lên xem xét, vỏ trứng lành lạnh ẩn ẩn truyền đến nhịp đập.

Một bàn tay thú xuất hiện, cướp đi quả trứng trên tay của anh, khi anh nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn thấy tư thế cầm trứng của Duy Tạp Tư, anh hoảng sợ.

Chẳng lẽ hắn định bắt anh ăn trứng sống??

Sự thật chúng mình là độ hiểu biết của Ôn Phong đối với Duy Tạp Tư quả thật đã đủ sâu sắc. Vì ngay sau đấy, tiếng vỏ trứng vỡ răng rắc vang lên, Duy Tạp Tư dùng móng vuốt sắc nhọn chọc một lỗ thủng to trên vỏ trứng, lòng trắng trứng nhơn nhớt trong suốt, màu hơi vàng vàng rớt xuống, chuẩn xác rơi xuống môi của Ôn Phong.

Vị tinh ngọt truyền đến từ đầu lưỡi, Ôn Phong trước kia chưa từng ăn trứng sống bao giờ, lúc này cũng không muốn nếm thử, vì vậy anh mím chặt môi, hơi quay quay đi, cự tuyệt.

Duy Tạp Tư chăm chú nhìn Ôn Phong, bàn tay cầm trứng vẫn không hề có ý rời đi.

Lòng trắng trứng giàu dinh dưỡng chảy men theo khoé môi của Ôn Phong, chảy xuống chiếc cằm trắng nõn của anh, tạo thành một vệt màu vàng nhạt dinh dính.

Khi chất lỏng kia tiếp tục có xu thế chảy xuống cổ anh, Ôn Phong quyết định đầu hàng, vì anh thực sự không muốn cả cổ lẫn ngực của mình bị trứng làm bẩn.

Ôn Phong há to miệng, nhắm chặt mắt lại, yết hầu hơi trượt một chút, anh có thể cảm nhận tinh tường lòng đỏ trứng rơi vào trong miệng mình. Ngậm miệng lại nuốt mạnh một hơi, đã xong.

Duy Tạp Tư cầm vỏ trứng dốc mạnh xuống, chỗ lòng trắng cuối cùng còn kéo thành một sợi tơ dài.

Sau khi nuốt xong, Ôn Phong cắn chặt khớp hàm, hai tay gắt gao đặt ở trên miệng, ngăn cho mình không nôn ra. Mùi tanh tanh của trứng vọt đến, làm cho anh cảm thấy nôn nao.

Sau khi cảm giác khó chịu giảm bớt, anh trợn mắt lườm Duy Tạp Tư, trong lòng sự phẫn uất thiêu đốt không ngừng, anh căm tức vì hành vi bá đạo cường ngạnh của hắn.

Bờ ngực rộng của Duy Tạp Tư rung rung một chút, phát ra hai tiếng trầm thấp mà Ôn Phong không thể hiểu được, sau đó hắn nhấc hai cánh tay đang che miệng của anh ra, đầu thú tiến đến, một chiếc lưỡi linh hoạt trườn ra.

Có vẻ như rất khó hiểu với phản ứng của Ôn Phong, chiếc lưỡi dài của hắn khẽ liếm chút chất lỏng còn dính bên khoé môi của anh, đầu lưỡi linh hoạt chậm dãi di động, muốn tìm cho được thứ hương vị làm anh thấy khó chịu.

Mắt thú nheo lại, lộ ra thứ ánh sáng nguy hiểm, chiếc lưỡi dài của Duy Tạp Tư bị đôi môi của Ôn Phong hấp dẫn, không ngừng chui vào bên trong, muốn mở hai hàm răng cắn chặt của anh ra, xâm nhập vào bên trong khoang miệng ấm áp ẩm ướt.

Hai tay Duy Tạp Tư chặt chẽ giam cầm sinh vật nhỏ bé kia, đôi môi nở nang bao vây lấy đôi môi mềm mại của Ôn Phong, hai bờ ngực kề sát, đầu lưỡi của hắn còn không ngừng quay tròn, linh hoạt, trêu trọc, va chạm.

Hương vị đặc trưng của lòng trắng trứng kết hợp với nước bọt, cảm giác càng thêm ướt át, làm cho Duy Tạp Tư dần dần trở nên mê muội, *** có xu hướng tăng vọt, phần vảy tinh mịn giữa hai chân đột nhiên nhô lên một chút, hơi run run.

Ôn Phong liều mạng ngửa đầu ra sau, muốn tránh khỏi sự tấn công của Duy Tạp Tư, hai bên má phình phình càng ngày càng đỏ vì thiếu dưỡng khí.

Mơ mơ màng màng, trên đỉnh núi truyền đến tiếng rống của dị thú, Ôn Phong đẩy mạnh hai tay, rốt cuộc cũng thành công đẩy Duy Tạp Tư ra. Sau đấy, anh chỉ có thể ghé vào ngực của hắn, hổn hển hít thở không khí mới.

“Ngươi … đừng có không để ý đến nơi chốn thời gian mà động dục bừa bãi như vậy chứ!!” anh nắm chặt bàn tay, tức giận vung một nắm đấm về phía khuôn mặt cương nghị của Duy Tạp Tư, tiếng cơ thể va vào nhau trầm đục.

Duy Tạp Tư lo lắng bàn tay yếu ớt của Ôn Phong sẽ bị khuôn mặt của mình đụng vào làm đau, thế nên hắn cố tình nghiêng mặt, theo lực đấm của Ôn Phong mà nghiêng sang một bên, sau đó điềm nhiên như không quay mặt lại, đôi mắt sáng rực vẫn không hề rời khỏi Ôn Phong.

Cổ họng Ôn Phong hơi co rút một chút, thứ mùi đặc trưng kia vọt đến, dạ dày truyền đến cảm giác nôn nao, Ôn Phong không còn hơi sức đối phó với Duy Tạp Tư nữa, cúi gập người cố nhịn cảm giác khó chịu trong người xuống.

Ngọn núi trước mặt cũng không cao lắm. Duy Tạp Tư vừa bế Ôn Phong vừa nhanh nhẹn nhảy lên trên mặt đá, cùng leo lên đỉnh với những dị thú khác.

Gió lạnh nhè nhẹ phất qua, làm tóc mềm mại hơi lay động một chút, Ôn Phong ló mặt ra khỏi hai cánh tay của Duy Tạp Tư, ngẩng đầu đưa mũi ra hít một hơi thật sâu, anh dùng tay phải đẩy đẩy bờ ngực của hắn một chút, ý bảo hắn thả anh xuống.

Duy Tạp Tư nâng tổ chim trong bụng Ôn Phong lên, sau đó cẩn thận giúp anh đứng thẳng trên mặt đất. Hắn dùng thân hình cao lớn che bớt gió mạnh cho anh, đôi mắt tinh anh cũng nghiêm túc chú ý đến tình trạng của sinh vật trước mắt.

Ôn Phong dẵm chân trần xuống nền đất đá, đá sắc nhọn làm chân anh cảm thấy hơi đau một chút, gió lạnh thổi thoáng qua làm anh cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, cảm giác khó chịu cũng giảm đi rất nhiều, anh phát hiện bản thân mình đã khoẻ hơn lúc nãy, đôi mắt đen linh động hứng thú nhìn ngắm cảnh vật xung quanh.

Dưới bầu trời trong xanh, anh có thể thu cả hòn đảo này vào trong mắt mình. Hòn đảo này là một đảo đơn giữa biển, có hình hơi cong cong, lướt qua rừng cây rậm rạp, có thể nhìn thấy cát vàng, là bãi cát mà đêm qua anh đã ở đấy. Ôn Phong chuyển tầm mắt của mình ra xa hơn nữa, mặt biển xanh lam dao động không ngừng.

Tiếng sóng biển ầm ầm truyền đến từ phía sau lưng, Ôn Phong túm lấy tay của Duy Tạp Tư, cẩn thận xoay người. Không ngờ phía sau anh là một vách núi dựng đứng, bọt biển trắng xoá không ngừng tung lên.

Những dị thú ở gần đấy đã bắt đầu chọn những địa điểm đẹp để xây dựng nhà mới cho mình, Duy Tạp Tư không hề sốt ruột muốn tham gia cùng, vẫn thong thả ở bên cạnh bảo vệ Ôn Phong, chậm rãi đi lại ngắm cảnh.

Ôn Phong xoa xoa bụng nhỏ mềm mềm của mình, rút ra một kết luận, trứng chim sống tuy rằng có mùi vị rất khó chịu, nhưng lại rất có ích đối với thân thể của anh. Tuy mới chỉ ăn một quả, nhưng anh đã khôi phục được khá nhiều sinh lực. Ôn Phong bám vào tay của Duy Tạp Tư, cố gắng vươn người nhìn xuống bên dưới vách đá, nơi có sóng biển mạnh mẽ không ngừng đập vào đá, gây ra âm thanh ầm ầm vang vọng.

Đột nhiên, Ôn Phong nhìn thấy thứ gì đó, xen kẽ giữa những con sóng mạnh mẽ, thứ ấy chợt loé sáng lên, vô cùng rõ ràng trên mặt nước xanh đậm.

Duy Tạp Tư cũng nhìn thấy, hắn nhíu mày, thần kinh căng thẳng, đôi mắt thú lợi hại nhìn chằm chằm vào điểm nhỏ kia, trong cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ.

Những dị thú khác trên đỉnh núi lập tức chạy lại gần vách đá, tìm kiếm điểm lạ trên mặt biển.

Nhưng lúc này, trên mặt biển xanh thẫm kia đã không còn chút dị thường nào nữa, chỉ còn lại sóng biển không ngừng cuộn lên… thế nhưng, chút loé sáng sặc sỡ kia vẫn còn như in trong đầu Ôn Phong…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui