Mê Thất Tùng Lâm

Gió mát thổi lướt qua đỉnh núi, tiếng gầm gừ trầm thấp quanh quẩn, mang theo cảm giác phẫn nộ đầy áp lực.

Dị thú màu đen nghiêng người về phía trước, chiếc đuôi to dài giơ cao lên, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cái bụng nhô cao bọc trong thảm lông của Ôn Phong.

Ôn Phong bị ánh mắt lạnh lẽo của dị thú kia làm cho hoảng sợ, túm chặt lấy cánh tay của Duy Tạp Tư, cảm thấy khẩn trương vô cùng.

Duy Tạp Tư muốn uy hiếp dị thú kia, Ôn Phong cách một lớp thảm lông vẫn có thể cảm thấy ngực của hắn rung lên, anh lắng nghe tiếng gầm nhẹ của Duy Tạp Tư, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú vào dị thú lạ trước mặt.

Dị thú kia, toàn cơ thể được vảy đen bao trùm, vảy nhỏ bóng loáng phản xạ ánh sáng mặt trời, loang loáng chói mắt. Ôn Phong không nhìn thấy rõ khuôn mặt của nó, chỉ nhìn thấy phần lông xù màu trắng xoăn xoăn trên đỉnh đầu nó đang không ngừng lay động theo gió.

Ôn Phong hơi nhíu mày lại một chút, đột nhiên có chút kí ức xẹt qua… anh nhớ tới, hình như anh có biết dị thú này… Ôn Phong nhớ lại dị thú nhỏ trước đây vẫn quanh quẩn quanh nhà đá của anh với Duy Tạp Tư…

Lần cuối nhìn thấy dị thú này, nó còn nhỏ bé hơn Duy Tạp Tư rất nhiều, vậy mà giờ đây đã cao lớn như vậy, thân hình cường tráng thậm chí còn có xu hướng mạnh mẽ hơn cả Duy Tạp Tư.

Nhưng ấu thú mới trưởng thành này bị làm sao vậy? Ôn Phong cảm thấy rất khó hiểu, không biết dị thú “thiếu niên” này đang suy nghĩ gì… Giống y như lần trước, dị thú này cũng đột nhiên xuất hiện trong đêm đen, nhìn chằm chằm vào anh rất lâu, sau đấy bỏ chạy…

Dị thú màu đen vẫn tiếp tục rít gào với Duy Tạp Tư. Ôn Phong rụt cổ lui vào trong thảm lông, nhăn nhíu mày, bắt đầu thấy khó chịu, anh cảm thấy ngực mình bị chèn ép bởi những sóng âm rung động, đau đau.

Duy Tạp Tư rất nhanh chóng nhận ra sự khó chịu của Ôn Phong, hắn quyết định bước lên phía trước vài bước, đuôi dài chém mạnh ra, muốn dùng võ lực đuổi dị thú mới trưởng thành không lâu này đi.

Dị thú màu đen nhanh nhẹn né tránh chiếc đuôi mạnh mẽ của Duy Tạp Tư, đôi mắt thú không chút cảm xúc vẫn như cũ nhìn chằm chằm váo cái bụng nhô cao của Ôn Phong.

Ôn Phong thuộc về sở hữu của Duy Tạp Tư, việc tên nhóc dị thú chưa cai sữa này nhìn chằm chằm vào anh cùng với cái bụng mang thai của anh đã xâm phạm lên sự sở hữu riêng tư của Duy Tạp Tư.

Duy Tạp Tư phải cố gắng khắc chế bản thân không được gào thét lên, nhưng trong lòng hắn, lửa giận đang hừng hực thiêu đốt, chiếc đuôi mạnh mẽ của hắn lại vung đến.

Dị thú màu đen kia không có trói buộc trong lòng, có thể nhanh nhẹn tránh thoát sự tấn công của Duy Tạp Tư, sau đấy, chân sau của nó nhún mạnh, để lại trên mặt đá một cái hố sâu, cùng với một tiếng gầm rú thật lớn, nó lao người về phía Duy Tạp Tư, đôi mắt đen chắm chú vào mục tiêu, muốn cướp Ôn Phong khỏi vòng ôm của Duy Tạp Tư.

Đột nhiên, có hai dị thú trưởng thành nhảy vọt ra từ đám dị thú đang vây xem xung quanh, dễ dàng ngăn lại dị thú mới trưởng thành kia. Trong hai dị thú này, có một dị thú cũng có vảy vụn màu đen cùng với bộ lông trắng trên đỉnh đầu, chính là cha của dị thú mới trưởng thành.

Ôn Phong căng thẳng gồng người, Duy Tạp Tư dùng bàn tay thú to lớn của mình nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh, sau đó quay sang gầm gừ mấy tiếng, nói chuyện với dị thú cha.

Ôn Phong im lặng nhận sự trấn an của Duy Tạp Tư.

Tình huống vừa rồi quả thực làm anh cảm thấy khẩn trương một chút, nhưng mà khi biết dị thú kia chính là ấu thú mà anh biết, anh lại không hề thấy lo lắng nữa. Xuất phát từ trực giác, Ôn Phong không tin dị thú này sẽ thực sự tấn công làm anh bị thương. Hình dáng khéo léo đáng yêu của nó để lại ấn tượng rất sâu trong lòng Ôn Phong, còn có bộ dáng đáng thương do bị Duy Tạp Tư hù dọa của nó… hơn nữa, anh cho rằng Duy Tạp Tư sẽ bảo vệ anh thật tốt, giống như hắn vẫn làm từ trước đến nay. Anh tin tưởng.

Ôn Phong mềm mại tựa đầu vào trong ngực Duy Tạp Tư, đôi mắt đen nhu hoà nhìn chăm chú vào dị thú nhỏ đang bị cha của hắn lôi đi kia.

Có vẻ nó cũng biết được hành vi vừa rồi của mình đã vi phạm phương thức sinh tồn của bộ tộc từ trước đến nay, vì vậy chiếc đầu với đám lông xù máu trắng hạ thấp, cũng không giãy dụa nhiều.

Giọng gào thét quát mắng của dị thú cha vang lên, chấn động không khí, dị thú nhỏ đã bình phục cảm xúc, lớp vảy đen mịn thu lại trong da, để lộ ra khuôn mặt non nớt anh tuấn, chiếc đầu lông xù màu trắng thỉnh thoảng lại quay lại, đôi mắt thú đen nhìn thẳng vào sinh vật yếu ớt trong lòng Duy Tạp Tư.

Ôn Phong đón nhận ánh mắt của hắn, cảm nhận được trong mắt hắn có chút sầu lo xẹt qua.

Dị thú nhỏ kia lo lắng cho anh sao? Lo lắng cho cơ thể đang mang thai của anh?

Khuôn mặt hơi nhíu của Ôn Phong hoàn toàn giãn mở ra, khoé môi cong lên, lộ ra một nụ cười an tâm.

Đôi mắt xinh đẹp cong lên giống như vầng trăng, có những tia sáng rực rỡ xinh đẹp loé lên… Ôn Phong cảm thấy rất ấm áp, vì đây là dị thú đầu tiên ngoài Duy Tạp Tư, thực sự lo lắng cho anh, chứ không phải chỉ vì cái thai mà anh đang mang trong người… tâm tình của anh trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.

Đột nhiên, trước mắt Ôn Phong tối sầm, bàn tay thú lạnh lẽo của Duy Tạp Tư úp lên, che kín khuôn mặt mỉm cười của Ôn Phong. Anh có thể cảm thấy hơi thở nóng rực của hắn phun trên đỉnh đầu của anh, âm thanh hừ hừ tràn đầy bất mãn của hắn vang lên.

Mọi chuyện trở nên lộn xộn như vậy, Duy Tạp Tư cũng không định cho Ôn Phong tiếp tục ở trên đỉnh núi nữa, dùng hai tay ôm Ôn Phong vào trong lòng thật cẩn thận, hắn nhảy từ trên đỉnh núi xuống.

Một bàn tay của duy tập tư vẫn đang úp lên trên mặt của Ôn Phong, không chịu buông ra, đôi mắt màu vàng có chút tối đi, vẻ bực mình trên mặt thật lâu không tiêu tán.

“Duy Tạp Tư?”

Ôn Phong cong ngón tay, muốn kéo bàn tay kia ra nhưng không được, sự không thoải mái đột ngột của Duy Tạp Tư làm anh cảm thấy rất nghi hoặc.

Thân thể suy nhược của Ôn Phong bên trong thảm thú bị ném vào trên giường đá, sau đấy thân thể cường tráng của Duy Tạp Tư đè ép đi lên, mao thảm trên người đột nhiên bị lột ra làm Ôn Phong giật mình, kêu to một tiếng sợ hãi.

Áo của anh bị kéo ra, làn ra trắng nhợt lộ ra, đầu lưỡi ướt át nóng bỏng của Duy Tạp Tư liếm lên, làm nổi lên từng đợt da gà, nước miếng dính dính bị bôi ra khắp nơi.

Ôn Phong bị đè nặng trên giường đá, chỉ có thể vặn vẹo một chút, trên mặt biến sắc… chẳng lẽ với thứ thân thể gầy gò lởm chởm này của anh, Duy Tạp Tư vẫn có thể có hưng trí muốn làm?

Cái bụng cao cao của anh áp sát vào với cơ bụng mạnh mẽ của hắn, phân thân của anh mềm nhũn nằm giữa lớp lông, không thể nổi lên chút dục vọng nào.

Bờ ngực của Ôn Phong gầy yếu vô cùng, xương sườn hiện lên rõ ràng, bị chiếc lưỡi dài của Duy Tạp Tư liếm láp một lượt, phần lông xù của hắn hơi cọ cọ vào cằm của Ôn Phong, hơi thở nóng rực không ngừng phả vào ngực anh.

Nhiệt độ cao ngất mà Duy Tạp Tư truyền đến làm cho hai gò má của Ôn Phong hơi đỏ lên.

Tuy rằng hạ thân của anh vẫn không có chút phản ứng nào, nhưng hô hấp của Ôn Phong không tự giác trở nên dồn dập hơn, giống như bị Duy Tạp Tư hấp dẫn, phần eo và ngực của anh hơi hơi nâng lên, chủ động đưa về phía miệng lưỡi của hắn.

Cái bụng tròn cao cao bị ép giữa hai thân thể nóng rực.

Chiếc lưỡi dài của Duy Tạp Tư chạy lên trên, trêu đùa đôi môi đang há mở thở hổn hển của Ôn Phong, sau đó đột ngột xâm nhập vào bên trong, ép Ôn Phong há to miệng hơn nữa, đầu lưỡi của Duy Tạp Tư không ngừng quấn quít lấy lưỡi của anh, thô bạo, cũng mang theo ôn nhu che trở.

Ngón tay của Ôn Phong theo bản năng luồn lên trên, ôm lấy cái đầu có bộ lông xù màu vàng nhạt, anh thuận theo nằm dưới thân Duy Tạp Tư, há to miệng, đầu lưỡi ướt át nóng bỏng kia không ngừng xâm nhập sâu vào tận yết hầu của anh.

Khí quản bị cản trở, không thể hô hấp bình thường được, đầu óc vì thiếu không khí mà không ngừng quay cuồng, mắt tối sầm lại… Ôn Phong khó chịu, cố gắng giãy dụa đẩy Duy Tạp Tư ra, bờ ngực gầy gò của anh phập phồng, tay chân run rẩy, Ôn Phong chỉ cảm thấy mình càng ngày càng không thể thanh tỉnh nổi.

Phân thân to lớn của Duy Tạp Tư dần dần tách lớp đôi lớp vảy bạc, hiển lộ ra bên ngoài, cũng đã căng cứng thẳng tắp, đặt ngay ở hạ thân của Ôn Phong, toả ra nhiệt độ nóng kinh người…

Duy Tạp Tư có thể cảm nhận được *** cuồng nhiệt đang không ngừng bạo động trong cơ thể, thúc giục hắn, nuốt ngay thân thể gầy yếu dưới thân vào trong bụng…

Đầu ngón tay của Ôn Phong tái nhợt, cánh tay vô lực dần dần thả lỏng xuống, anh nhắm hai mắt, ngất xỉu.

Đầu lưỡi dài của Duy Tạp Tư dần dần rút ra khỏi miệng của Ôn Phong, tiếng nước vang lên *** mỹ, lượng lớn nước bọt chảy ra, ướt đẫm khoé môi của anh, đôi mắt của Duy Tạp Tư vì bị *** làm cho càng thêm sâu thẳm. Hắn nâng ngón tay, hơi đẩy đẩy khuôn mặt nhắm chặt mắt của Ôn Phong.

Ngũ quan nhu hoà gầy yếu, hai gò má vẫn còn rất hồng, nhưng Ôn Phong đã bất tỉnh, hô hấp trong ngực mỏng manh đến không thể nghe thấy.

Lúc này Duy Tạp Tư dần khôi phục lại thần trí, rốt cuộc cũng nhận ra tình trạng của Ôn Phong.

Khuôn mặt thú cương nghị của Duy Tạp Tư tràn đầy kích động, hắn hơi nâng cơ thể mình lên, sau đấy há miệng cắn mạnh vào miệng vết thương trên cổ tay, máu cuồn cuộn chảy ra, rơi vào miệng Ôn Phong.

Động đá cũng không lớn lắm, ánh sáng mờ ảo không quá rõ ràng, hơi thở ái muội vẫn còn đang phiêu động, nhưng đôi mắt màu vàng của dị thú đã không còn chút *** nào, chỉ có đau lòng cùng với tự trách.

Máu tươi ẩn chứa sinh mệnh lực rất cường đại, Ôn Phong đã mất đi ý thức, nhưng thân thể suy yếu cả anh vẫn theo bản năng nuốt máu tươi xuống, nhiệt độ nóng bỏng chậm rãi khuếch tán ra toàn thân.

Khoang bụng của Ôn Phong hơi phập phồng, bên trong có một trái tim khác mỏng manh đập một chút, hấp thu đại bộ phân năng lượng trong máu…



Dưới chân vách núi đá là biển rộng mênh mông, trên những tảng đá to đang bị sóng biển đánh mạnh vào, có mấy dị thú mạnh mẽ cường tráng đứng sừng sững.

Thân thể của chúng đã được bao kín với lớp vảy cứng rắn, đang ở hình thái chiến đấu tốt nhất, trong đó có Khải Địch Nhĩ. Y cũng với những dị thú này đang mạo hiểm tìm kiếm ở dưới chân vách núi đá, ý đồ muốn bắt lấy thứ sinh vật đang sống trong biển này. Đó là loại sinh vật có cấu tạo cơ thể rất giống với dị thú.

Nếu như tên dị thú mới bị bắt rồi lại được thả trở về kia không nói sai, thì ngoài người chim ra, còn có thêm một loài sinh vật khác sống trong lòng biển, vô cùng có khả năng có thể sinh sản hậu đại cho dị thú.

Muốn có hậu đại là niềm khao khát của tất cả các dị thú, vì vậy chúng bất chấp cả nguy hiểm, không ngừng thay nhau tìm kiếm tung tích của loài sinh vật kia ở ven bờ biển. Dị thú không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội sinh sản nào.

Dưới biển sâu tối đen, tại nơi mà ánh mặt trời cũng không thể xâm nhập đến, có một bóng dáng hình cung hoa lệ duyên dáng đang không ngừng di động….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui