Mẹ Thơm Một Cái


Tôi cứ thế vâng ạ vâng ạ không dứt, bởi vì câu sau cùng tôi định nói cực kỳ buồn cười, khiến tôi không giữ được giọng điệu bình thường để nói nữa, đành phải hít thở thật sâu, đè nén cơn kích động muốn ngoác mồm cười thật to, chuẩn bị.
“Vâng ạ... vâng ạ. Mẹ cháu nói, đề nghị bác lần sau cố gắng hơn nhé.” Tôi nói chuyện với bác thông gia tưởng tượng như thế.
Mẹ thở dài một cái rõ dài, đầu hàng.
Tôi cúp điện thoại, tỉnh bơ tiếp tục viết sách. Mẹ tức tối hỏi tôi, sao ăn nói vô lễ với bác thông gia như thế, bác ấy đâu có chỗ nào phải cố gắng hơn...
Nét mặt mẹ đầy bất an, thất vọng và khó hiểu.
Cuối cùng tôi phá lên cười, giải thích ẹ sự thật là tôi đặt chuông báo giờ của điện thoại, rồi tự biên tự diễn độc thoại...
23/12/2004
Hôm nay mẹ nằm viện được một tháng một ngày.
Lúc tôi đi taxi đến bệnh viện, ba và anh cả đang nói với mẹ chuyện bà ngoại mất, mẹ nằm khóc trên giường, lau nước mắt liên tục.
Nhưng một tảng đá lớn trong lòng mẹ rốt cuộc đã bỏ xuống được.
Bà ngoại bệnh tật lâu năm đã thoát được khổ đau, cũng giải thoát cho ông ngoại và các mợ khỏi vất vả chăm nom. Chuyện bà ngoại mất thực ra mẹ vẫn luôn chuẩn bị tinh thần, dù sao cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Dĩ nhiên mẹ cũng không phải giấu ông ngoại nữa, nhưng cứ nghĩ bản thân đau ốm là rất không phải với ông ngoại nhân từ, thế nên mẹ luôn ôm một nỗi ăn năn sâu sắc.
Mà tảng đá lớn trong lòng chúng tôi, rốt cuộc cũng bỏ xuống được.
Thực ra mẹ rất có linh tính về chuyện bà ngoại mất. Đêm hôm bà đi, ba và anh cả suốt đêm chạy đi chạy về giữa Chương Hóa và Đào Viên tiễn biệt bà ngoại lần cuối, để lại một mình tôi chăm mẹ, lúc đó vẫn ở trong buồng cách ly. Đêm đó tôi rất để ý xem mẹ có cái gọi là tâm linh tương thông hay không, thao thức mãi không ngủ được. Còn mẹ quả thật cũng ngủ không yên, miệng lẩm nhẩm tụng kinh, luôn miệng cứ nói thấy trong lòng thảng thốt hoang mang, nhưng không biết tại sao.
Cúng tuần đầu tiên, tôi đi Đào Viên với anh cả, thằng út ở với mẹ. Khoảng 11 giờ đêm buổi cúng tế cuối cùng bắt đầu. Mẹ nằm trên giường bệnh, lại tự dưng thảng thốt, bắt đầu lo lắng khóc lóc. Mẹ ngồi trên giường liên tục niệm chú Dược sư, thằng út hỏi gì mẹ cũng không trả lời, chỉ chăm chú tụng niệm. Tôi nghĩ hay là bà ngoại đến thăm mẹ?

Mẹ khóc thổn thức mãi, đáp ứng chúng tôi sẽ không lặn lội xe cộ và mạo hiểm kích động tâm tình tham gia lễ viếng. Anh cả hứa với mẹ sẽ thay mẹ thắp thêm ba nén hương và vái sáu lần, xin mẹ của mẹ tha thứ ẹ đã không thể có mặt.
Tôi nghĩ bụng, bà ngoại bảy mươi lăm tuổi qua đời, cũng có thể gọi là đã hưởng hết tuổi trời. Nếu mẹ có thể sống hạnh phúc vui vẻ đến bảy mươi lăm tuổi thì cuộc đời này chẳng có gì đáng so kè nữa.
Mấy hôm trước trên ti vi loan báo tin Tưởng Phương Lương qua đời, ống kính ghi lại rất nhiều khuôn mặt gia quyến và chính khách, không ai không thần sắc tang thương, đau khổ vô vàn... Tôi thấy vô lý, Tưởng Phương Lương đã chín mươi mấy tuổi, dẫu có nguyện vọng gì thì cái có thể thực hiện đã phải thực hiện từ sớm, cái không thể thực hiện cũng nên tự mình biết rõ, không còn gì nuối tiếc mới phải. Có một từ gọi là tang vui, không dùng cho lúc này thì còn lúc nào nữa?
Hơn nữa thực ra gần đây tôi chẳng hứng thú với tin tức thời sự, “Lam - lục cạnh tranh[1]”, tranh cái con khỉ, chẳng liên quan gì đến mẹ tôi có khỏi bệnh hay không. Chỉ cần chế độ bảo hiểm y tế không sụp đổ, thì mấy ông nghị kia có tranh gì cũng mặc kệ.
[1] Chỉ sự đối đầu giữa hai bè phái chính trị lớn tại Đài Loan, phái Lam gồm những người ủng hộ đảng Quốc dân Trung Quốc, đảng Thân dân và Tân đảng. Vì đảng Thân dân và Tân đảng cũng bắt nguồn từ đảng Quốc dân, mà cờ của đảng Quốc dân có màu xanh lam, nên liên minh chính đáng do ba đảng này hợp thành xưng là “phái Lam”. Phái Lục chủ yếu bao gồm đảng Dân chủ tiến bộ và liên minh Đoàn kết Đài Loan. Vì cờ của đảng Dân chủ tiến bộ có nền màu lục, nên gọi chung là “phái Lục”.
Sau đó lại chỉ còn một mình tôi chăm mẹ.
Mẹ nói chuyện với tôi về ba, bảo tôi đừng viết về ba xấu mãi như vậy. Nói đơn giản là, lỡ thình lình một lần ba đọc trên mạng thấy tự truyện đồng hành cùng mẹ của tôi, một mặt ba thấy rất nhiều những thứ như nợ nần tiền nong không cần phải viết ra, trong khi nợ nần có căn nguyên sâu xa từ họ tộc, tóm lại là mình chịu thay cõng hộ, không ai sai cả. Một mặt khác, ba cảm thấy hình như con trai coi thường mình, khiến ba thấy vừa khó chịu, vừa bối rối.
Thực ra tôi không hề coi thường ba một tẹo nào, chỉ rất bực tức.
Do tháng nào cũng buộc phải trả tiền cho ngân hàng, và hoạt động kinh doanh quay vòng cần tiền dự trữ, anh em tôi từ học đại học đến nghiên cứu sinh đứa nào cũng phải vay vốn đi học, ít ra đã nợ Nhà nước ba bốn chục vạn. Có mất mặt không? Tôi thấy rất oách. Để có thể đi học, chúng tôi vay số tiền đó đến mức vô tư, vay đến mức có bản lĩnh.
Thêm nữa, trong tình trạng nợ nần chồng chất, ba mẹ vẫn nuôi dạy được chúng tôi trưởng thành, tôi chỉ thấy càng thêm cảm kích, chứ đâu ra coi thường? Nếu ba mẹ đi nhặt ve chai nuôi dưỡng chúng tôi, bất luận là phát biểu nhận giải thưởng hay lên đài diễn thuyết, tôi đều sẽ nói lời cảm ơn ba mẹ đã yêu thương chúng tôi bằng phương thức vất vả nhất.
Nói cho cùng vẫn là sĩ diện, có những người cho rằng làm cha mẹ mà để con cái phải vay tiền đi học là “bất tài”, “mất mặt”, “có mỗi nhiêu tiền đó mà lo không nổi.” Hơn nữa suy nghĩ đó lại không ít. Có lần một bà thím mỉa mai trước mặt mẹ tôi: “Con nhà tôi đi học toàn bằng tiền mặt thôi”, bộ dạng cậy tiền đè chết người.
Tôi lại thấy hoàn toàn trái ngược. Trong điều kiện nghèo khó mà vẫn nuôi dạy con cái nên người, thành tài, và lương thiện, phải nói là rất tự hào mới đúng. Cần gì phải tự đánh giá thấp mình trước những kẻ có quan điểm giá trị đảo lộn như vậy, sau đó lại còn phải tìm cách đào lỗ đem chôn những tự ti dư thừa và không cần thiết đó.
Ngoài ra, chính là việc tôi viết rất nhiều chuyện về ba không quan tâm tới mẹ.
Thật ra, cả quá trình viết đến bây giờ, ngoài trút hết những bất mãn và mâu thuẫn chồng chất do nhu nhược suốt bao lâu, tôi rất kiên trì một mục tiêu, đó là phản tỉnh ăn năn. Bởi vậy, tôi viết cả mớ những nợ nần của mọi người đối với mẹ, tôi luôn cho rằng “có lỗi phải nhận sai, bị đánh phải đứng yên”, sau đó mới thực hiện được những hành vi “sửa sai làm đúng” thực sự ý nghĩa, và đó mới là hành động thực tế tích cực về sự ăn năn. Trong đó, người ở bên mẹ lâu năm nhất là ba, dĩ nhiên nhiều lần phạm tội không quan tâm.

Thực ra, đằng sau sự thiếu quan tâm còn có một mớ các điều hiển nhiên.
“Đừng viết thế nữa, những điều đó mẹ đều tự nguyện.” Mẹ nói trong nước mắt, khiến tôi rất đau lòng.
Một câu tự nguyện, nói thay hết mọi sự hiển nhiên.
Anh cả cũng cho rằng, vậy là đủ rồi, nên tha cho ba đi. Dẫu gì, chúng ta đều rất quyết tâm không để mẹ phải vất vả vì việc nhà nữa, cho nên sau khi mẹ ra viện, chỉ cần chuyên tâm hít thở không khí hạnh phúc là đủ.
Không biết rằng, thực ra nội dung về việc ba không quan tâm chỉ có mấy dòng đó, còn lại thì tôi chẳng muốn viết, và cũng không cần thiết phải viết. Tôi cũng muốn làm một thằng con hiếu thảo để ba mẹ sống đời hạnh phúc đơn giản, ngoài yếu tố “khỏe mạnh” là quan trọng nhất trong gia đình, yếu tố “hòa bình” cũng rất cần thiết.
Sau khi hiểu ra tôi không phải coi thường ba, mà là giận ba, mẹ cũng thấy nhẹ lòng, sau đó bắt đầu xemNàng Dae Chang Geum. Xem đến cảnh Dae Chang Geum gặp lại đại nhân Min sau nhiều năm, mẹ lại sụt sịt.
Tôi khẩn cầu, để ba không chỉ có buồn rầu, nếu không sẽ là buồn rầu vô ích.
Viết đến đây quả là một cảm giác siêu cảm giác
Chuyện kể thêm
Bao lâu nay luôn được bạn bè trên mạng quan tâm, mỗi tấm thiệp gửi mẹ đều khiến mẹ rất vui, các quà tặng nho nhỏ đi cùng cũng rất tế nghị và giàu ý nghĩa, nào là sư tử ngậm kiếm giúp mẹ coi nhà, nào là vé số hy vọng cào ra có thể trúng giải độc đắc hai mươi lăm vạng, rồi một bức tranh mẹ cưỡi xe đạp, hôn tạm biệt tôi v.v...
Chiều hôm qua nhận được một gói bưu phẩm, bên trong là mấy cục xà bông tự làm của bạn mạng tặng, mỗi cục có mục đích sử dụng khác nhau, hy vọng bàn tay chúng tôi cũng được khỏe mạnh trong quá trình chăm sóc mẹ. Tôi thử rửa một cục, quả nhiên rất ít bị ăn tay, bèn hân hoan đem một cục vào bệnh viện. Cảm ơn bạn nhé.
Buổi tối, đến đại học Thành Công cùng thuyết trình với Thái Trí Hằng, có rất nhiều bạn bè trên mạng tới cổ vũ đã gửi lời chúc phúc mẹ, tôi tiếp nhận tất cả, rất cảm ơn, rất bổ ích. Hai tấm vé tàu Vĩnh Bảo An Khang giờ đã kẹp trong cuốn sổ ghi chép của mẹ đặt bên giường.
Còn tôi, lại mất ngủ...
24/12/2004

Từ tối qua đến sáng sớm nay, mẹ lên cơn sốt hai lần, phải uống hai viên panadol, làm ẹ rất bất lực.
Tôi cũng không ngủ được, cứ gián đoạn liên tục, lúc thì viết Thợ săn mạng sống, lúc nói chuyện với mẹ về ba. Mãi đến 3h sáng mới thử đi ngủ trong sự khuyên nhủ của mẹ.
Những ngày lên cơn sốt thường nhật thế này khiến mẹ lo sợ sẽ không thể ra viện sau năm hôm nữa như bác sĩ dự đoán. Tối qua lấy hai ống máu, sớm nay xét nghiệm đờm, khả năng đến chiều sẽ biết mức độ bình phục của mẹ.
Tối qua sau khi lau người giúp mẹ hạ sốt, tôi ngồi trên giường bệnh cạnh mẹ, cùng mẹ tập đá chân, sau đó nhắc lại chuyện hồi nhỏ tôi ăn cắp.
Mẹ bảo chẳng còn nhớ tẹo nào, mặt ngơ ngác. Tôi bèn từ từ bê từng bộ dữ liệu trong kho phim ký ức ra trước mặt mẹ.
Năm lớp năm và lớp sáu tiểu học, tôi chơi với một đám mà trong mắt người lớn gọi là bạn xấu, nhưng cũng chỉ là đánh nhau, ăn trộm, trốn ngủ trưa ra ngoài trường chơi điện tử, tan học tụ tập cá cược v.v... đều là những chuyện mà mỗi thằng con trai trong quá trình trưởng thành đều từng mong xảy ra. Đám “bạn xấu” đó khiến cho kỷ niệm của tôi về tuổi thơ tăng thêm rất nhiều sắc thái điên rồ lông bông.
Hồi đó, làm nhiều “việc xấu” không phải vì “làm việc xấu rất thú vị”, mà thực sự thấy buồn chán, buồn chán tới mức chỉ cần có một đứa nghĩ ra phải làm gì, cả bọn sẽ hùa theo. Đi ăn cắp cũng vậy. Lúc nào chán đến mức buồn bực, cả bọn bèn đến 7-11 ăn cắp bài poker, ra hiệu sách lấy bút mực, ra tiệm tạp hóa mò kẹo sô cô la que.
Thỉnh thoảng, tụi tôi cũng làm vụ lớn, chẳng hạn ra tiệm đồ chơi trộm súng hơi, mô hình.
Một buổi trưa, sáu thằng lêu lổng tụi tôi ở trong tiệm đồ chơi gần trường, định soi xem có gì dễ lấy không. Nhưng mà, soi con khỉ gì đâu, có gì lấy nấy thôi! Tôi xách một cái túi, định phá kỷ lục thời gian ăn cắp của cả bọn, vừa bước vào tiệm thấy mô hình thánh đấu sĩ trong Áo giáp vàng liền cho ngay vào túi (còn chưa biết mình vừa cầm vị thánh đấu sĩ nào!), mau lẹ chuồn mất.
Đem mô hình về lớp, tại vì khoe khoang quá độ, nhanh chóng bị đứa nào đó mách lẻo, báo tội trạng lên đến phòng Công tác tư tưởng.
Chuyện bại lộ, phòng Công tác tư tưởng gọi điện về nhà, làm tôi bị ba đánh cho thê thảm, mẹ cũng khóc mãi, thất vọng về tôi rất nhiều. Trong nhà nặng nề mấy ngày liền, như cả thế giới này chính thức tuyên bố tôi đã sa chân lỡ bước, trở thành dân xã hội đen vậy.
Mỗi khi ba giận thì chẳng nói câu nào hết, tắt kênh trao đổi, cho đến lúc có ai nghiêm túc xin lỗi ba. Trong khi đó, mẹ mặc dù thất vọng với tôi, nhưng lại càng lo cho tôi, rất lo tôi lầm đường lạc lối, sau này muốn gặp mặt con nếu không đọc báo chắc chỉ còn cách lên trại giam đăng ký.
Mặc dù bây giờ nghĩ lại, những chuyện ngớ ngẩn kiểu Cáp Bổng đó, thực ra chỉ là sự chuẩn bị ột cây bút nhỏ theo trường phải đơm đặt chém gió.
Lại nói về mẹ.
Mẹ lo tôi lại trốn ngủ trưa lẻn ra ngoài làm bậy, bèn không ngại vất vả mỗi trưa đều đạp xe đến trường, đón tôi về nhà ăn trưa.
Vào cái tuổi đó, trưa nào cũng bị mẹ lôi về nhà như thế, thực sự rất mất mặt. Với đám chiến hữu vẫn chí chóe thì còn thôi, nhưng trước mặt cô bạn Tiểu Mị mà tôi thích thì vô cùng mất tư cách nam nhi.

Ít nhất phải vài tháng liền, tôi bị áp giải về nhà dưới sự “đồng hành” của mẹ, sau đó ăn cơm trưa trong không khí rất lặng lẽ. Mọi người nghỉ trưa, còn tôi ngồi trong nhà hối hận đã khoe khoang tuyệt kỹ “thần thâu” của mình trước đám bạn khốn kiếp (chứ không phải là hối hận đã đi ăn trộm), mới thành ra bị giam trong nhà vào giờ này, không được ra ngoài đánh nhau.
Nghỉ trưa xong, mẹ gọi người còn lặng lẽ hơn là ba lấy xe máy chở con quay lại trường.
Trong những ngày tháng ảm đạm đó, ba rất hay dùng các ẩn dụ để nói cho tôi biết vì sao con người không được lầm đường lạc lối, chẳng hạn “nhỏ ăn trộm gà, già ăn trộm trâu.” Lúc đó tôi nghĩ, nếu đem “chuyển ngữ” nó thành “nhỏ trộm thánh đấu sĩ, lớn trộm rương đựng thánh tích, trộm chén thánh, trộm kho báu Atlantis”, cũng là loại “câu chuyện nhỏ ý nghĩa lớn” có thể suy ra được. Tưởng tượng mười mấy năm sau mình sẽ trở thành tên trộm sánh ngang với Indiana Jones, tôi thấy rất khoái.
Hoặc như thấy công nhân đang tỉa cành trong công viên Á Ca, ba sẽ nói: “Con nhìn thấy cái cây kia, nếu lúc còn nhỏ không cắt tỉa như thế, lớn lên sẽ mọc rất lộn xộn.” Lúc đó trong đầu tôi nghĩ về thuyết vô dụng và hữu dụng của Lão tử, đại khái là kết cục của cái cây hữu dụng rất thảm, dù bị đốn hạ để làm cái bàn thờ tốt nhất đi chăng nữa, thì cũng không còn là cái cây bừng bừng sức sống. Cũng có nghĩa là, cây vẫn nên mọc lộn xộn, thân cây nghiêng ngả cành lá rối rắm thì hơn, ông thợ mộc nhìn không trúng, thì mới có thể lấy tư thế ung dung tự tại của một cái cây tiếp tục trường tồn cùng trời đất. So với cái bàn thờ được thờ phụng trong miếu trong đền, thì cái cây vô dụng vẫn hạnh phúc hơn chứ.
Cho nên, con người thì... cứ kém cỏi một tí mới tốt, đỡ phải nhỡ không cẩn thận xuất chúng quá, sau cùng lại còn công thành danh toại người người kính trọng, thế là trở thành một người hữu dụng... vậy chẳng phải sẽ xong đời rồi ư?
Thành ra, mãi đến hết năm đầu của trung học cơ sở, căn bệnh “hai ngón” của tôi mới chữa được. Lý do không thể trở thành siêu trộm xuất quỷ nhập thần lẫy lừng thế giới, là vì một câu chuyện lãng mạn khác.
Hai mẹ con vẫn tiếp tục đá chân.
“Mẹ ơi, tuần sau mẹ về nhà, Puma gặp mẹ chắc chắn rất vui mừng. Nó thể nào cũng nghĩ, ôi, cái người ngày ngày ình ăn thịt đã về nhà rồi!” Tôi nói.
Mẹ nhắm mắt, cười cười.
Hôm nay bác sĩ Vương định lấy máu tĩnh mạch chỗ ống dẫn nhân tạo kiểm tra xem có viêm nhiễm gì không, hòng tìm ra nguyên nhân mẹ bị sốt hằng ngày.
Bình thường không thể làm như vậy, vì lý do ban đầu đặt ống dẫn nhân tạo là để truyền các loại thuốc, nước, và máu trong quá trình điều trị ung thư. Tĩnh mạch bình thường nếu bị truyền nhiều thứ như vậy có thể không kham nổi, gây viêm loét, nên giải quyết bằng cách đặt ống dẫn nhân tạo, trong cánh tay hoặc trong xương quai xanh.
Ống dẫn nhân tạo rất đắt tiền, sẽ đồng hành với bệnh nhân nửa năm, thỉnh thoảng còn phải dùng các chất chống đông kết để súc rửa, tránh tắc nghẽn. Ngoài ra, nếu ống dẫn nhân tạo bị viêm nhiễm thì rất phiền, vì vậy việc lấy máu hầu như sẽ không tiến hành ở ống dẫn nhân tạo, để đảm bảo “chỉ vào không ra” và bảo vệ thiết bị này.
Nhưng để kiểm tra có phải ống dẫn nhân tạo có vấn đề hay không, dĩ nhiên phải lấy máu ở đó.
Có điều, đã thay ba đội hình trong mơ của y tá, thử liên tục ba lần đều không lấy được giọt máu nào. Phải dùng nước muối sinh lý súc rửa ống dẫn, nhưng cũng không đẩy vào được. Y tá đành đi mời bác sĩ đến xem là vấn đề gì, trong khi tôi đứng bên cạnh gọi điện cho anh cả, bảo anh mau chóng xuất hiện củng cố lòng tin ẹ.
Ba tiếng đồng hồ sau, y tá rốt cuộc đẩy kim vào rất mạnh tay, làm ống dẫn nhân tạo màu xanh lam vỡ bung, nước muối sinh lý bắn vọt ra. Vị y tá này đành tuyên bố, ống dẫn nhân tạo cần được lắp mới!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui