Mộc Tịch Nhiên rời khỏi quán nước sau khi đã nghe những gì mà Lâm lão gia nhắc nhở.
Cô tự hỏi có thật là bản thân mình khi ở cạnh Nguyên Chính Quân đang dần khiến cô quên đi mất nhiệm vụ ban đầu của mình không? Theo cô cảm nhận thì anh không phải người xấu, lại còn cứu cô một mạng, có lẽ thứ cảm giác mà cô có được là sự mang ơn anh mà thôi.
Tách!
Bỗng nhiên từ trên trời có giọt nước rơi trúng vào người của Tịch Nhiên khi cô đang đi bộ trên vỉa hè.
Mộc Tịch Nhiên chợt dừng lại, cô ngửa mặt nhìn lên trời, mây đen cũng bất ngờ ập tới từ lúc nào không biết.
Chỉ vài giây sau những hạt mưa đã xối xả thi nhau rơi xuống, Mộc Tịch Nhiên ngó nhìn xung quanh cô không tìm được chỗ nào gần đó để tránh mưa cả.
"Chết rồi!"
Mộc Tịch Nhiên giơ hai tay lên che đầu, cô cố chạy thật nhanh về phía trước.
Cô nhìn thấy có mái chùa đủ chỗ cho cô đứng tránh mưa vì thế cô đã chạy vào đó trú tạm.
Mộc Tịch Nhiên đứng sát vào bên trong, ngẩng mặt nhìn lên trời.
Rào! Rào!
Mưa to thế này không biết bao giờ mới tạnh, Mộc Tịch Nhiên vội rút điện thoại trong túi ra định gọi cho ai đó đến đón mình nhưng vừa rút ra điện thoại đã vô tình rơi xuống vũng nước gần đó, Mộc Tịch Nhiên vội vàng nhặt nó lên nhưng màn hình đã không còn sáng nữa.
Cũng tại điện thoại của cô đã cũ rồi nhưng cô không chịu đổi, bây giờ thì phải biết làm sao đây.
Mưa càng lúc càng to và không có dấu hiệu dừng lại, Mộc Tịch Nhiên ngồi dưới mái chùa, định đẩy cửa vào nhưng lại phát hiện cửa đã bị khóa.
Cô tự ôm lấy hai tay, khoảng trống trú mưa ấy không thể ngăn cản những hạt mưa cứ hắt vào người của cô khiến cô bắt đầu cảm thấy ớn lạnh.
Rốt cuộc thì cô vẫn là kẻ đen đủ đường, nếu cô cố chạy chút nữa đến bến xe buýt thì có thể bắt được xe về rồi cũng nên.
Trong khi đó ở Dalicat.
Nguyên Chính Quân ngồi trước máy tính, sau khi làm xong việc anh lại liên lạc với Hàn Triết nhưng kết quả vẫn không khả quan cho lắm.
Nhắc đến kho báu anh mới nhớ, Tiểu Điệp nói Mộc Tịch Nhiên đi mua đồ ăn vặt nhưng tới giờ vẫn chưa thấy cô trở về.
Ngoài trời đang mưa rất to, tiếng mưa ngoài cửa sổ khiến Nguyên Chính Quân phải chú ý đến.
Anh đến bên cửa sổ, ngước nhìn ra bên ngoài, anh cũng đoán được phần nào Mộc Tịch Nhiên sẽ quên mang theo ô hoặc đang trú mưa ở đâu đó mà không bắt được xe nên tới giờ vẫn chưa về.
Đúng lúc đó, Nguyên Chính Quang mở cửa phòng làm việc của anh bước vào.
Tay cậu ta có cầm một đĩa hoa quả, miệng vẫn còn đang nhai nhòm nhoàm.
"Anh, ăn chút hoa quả đi."
Nguyên Chính Quân rời mắt khỏi màn mưa ngoài kia quay sang hỏi em trai:
"Mộc Tịch Nhiên chưa về sao?"
"Haizzz, chắc cô ta lại viện cớ đi gặp bạn trai rồi giống như lần trước vậy." Nguyên Chính Quang tỏ ra không quan tâm, ngồi phịch xuống ghế gần đó.
Nếu là đi gặp Mộc Diên Kiệt như lần trước thì Nguyên Chính Quân lại có linh cảm chẳng lành vì trước đó cô đã bị Lâm Thiếu Phong bắt đi một lần.
Nhưng mà lần này Lâm Thiếu Phong đã bị cấm túc, không thể ra ngoài làm loạn một thời gian.
Vậy thì rốt cuộc cô đã đi đâu?
"Anh không cần phải lo lắng cho cô ta làm gì, đi chơi thì phải biết tự về chứ, ai rảnh mà đón."
Nguyên Chính Quân không để ý đến những lời Nguyên Chính Quang nói về Mộc Tịch Nhiên, anh chỉ lặng lẽ lấy điện thoại ra gọi điện cho cô nhưng kết quả lại chẳng ai bắt máy.
Anh gọi một cuộc, hai cuộc rồi ba cuộc nhưng tất cả đều giống như lần đầu tiên.
Nguyên Chính Quang để ý đến sắc mặt thay đổi rõ rệt của Nguyên Chính Quân, đây là lần đầu tiên cậu ta thấy anh mình lo lắng cho một người, không những thế còn là một người phụ nữ.
Nguyên Chính Quang từ từ rời khỏi phòng làm việc, chẳng mấy chốc trong căn phòng trống trải ấy chỉ còn lại Nguyên Chính Quân và tiếng mưa rơi ở bên ngoài.
Mộc Tịch Nhiên muốn đợi mưa ngớt một chút rồi mới về nhưng ai ngờ cô lại ngủ gật đến lúc tỉnh dậy thì trời đã gần tối rồi.
Cô không biết bây giờ là mấy giờ nhưng dường như không thể đợi mưa ngớt rồi mới về được nữa.
Mộc Tịch Nhiên rời khỏi mái chùa ấy, cô chạy vội trong mưa ra ngoài đường lớn, cố gắng bắt xe để về biệt thự Dalicat.
Đồng hồ điểm đúng sáu giờ tối, tính từ lúc Mộc Tịch Nhiên ra ngoài thì đã ba tiếng trôi qua.
Mộc Tịch Nhiên trở về với bộ quần áo đã ướt sũng, Tiểu Điệp thấy cô như vậy bỗng cảm thấy lo lắng.
"Chị Tịch Nhiên, sao chị lại để người ướt hết thế này?"
"Chị bị dính chút nước mưa, không sao đâu em yên tâm."
Sở quản gia nhận thấy điều kì lạ khi Mộc Tịch Nhiên trở về người không mà trong khi đó cô nói rằng mình đi mua đồ ăn vặt.
"Cô Mộc, cô đi mua đồ ăn tới ba tiếng luôn sao?"
Mộc Tịch Nhiên lúc này mới đớ người ra, cô ấp úng trả lời:
"À… tôi… tôi mua rồi ăn luôn ở trong cửa hàng, vì trời mưa quá nên tôi định đợi mưa ngớt rồi mới về."
"Vậy sao? Vậy cô hãy mau đi thay đồ đi cẩn thận bị cảm lạnh."
Người trong Dalicat ai cũng đề phòng cô, từ Nguyên Chính Quang đến Sở Mạc chỉ có Tiểu Điệp coi cô thực sự là chị em thân thiết.
Sau này chắc cô nên chú ý đến hành động của mình hơn để tránh bị nghi ngờ.
Mộc Tịch Nhiên về phòng của mình, cô nhìn bản thân ướt sũng ở trong gương rồi thở dài.
Sau đó cô bắt đầu cảm thấy rùng mình vì vậy mới nhanh chóng tìm quần áo để đi tắm.
Trên hành lang của tầng hai, Tiểu Điệp đang chuẩn bị mang đống quần áo về phòng cất thì chạm mặt Nguyên Chính Quang.
Lần này chỉ có hai người họ, Nguyên Chính Quang nhìn xung quanh không thấy ai bèn sán đến gần Tiểu Điệp khiến cô ấy giật mình.
"Này, đứng lại đã."
"Nhị thiếu gia, anh…"
Nhìn vẻ mặt sợ hãi của Tiểu Điệp khiến Nguyên Chính Quang cảm thấy thích thú.
Dù Tiểu Điệp không xinh đẹp theo kiểu quyến rũ nhưng lại thuần khiết, trong trẻo hợp gu của Nguyên Chính Quang vì thế cậu ta mới muốn trêu chọc cô nàng.
"Cô cảm thấy tôi như thế nào? Có sức hút không?"
Tiểu Điệp tròn mắt nhìn Nguyên Chính Quang, mấp máy nói trong run sợ:
"Ý… ý anh là sao?"
"Cô ngốc thật đấy, nhưng tôi lại thích như vậy."
Nói xong, Nguyên Chính Quang kéo tay Tiểu Điệp ép chặt vào tường định cưỡng hôn cô ấy.
Tiểu Điệp hoảng sợ hét lớn:
"Á… nhị thiếu gia, đừng làm vậy."
"Hay cô làm người phụ nữ của tôi đi, tôi đảm bảo cô sẽ trở thành một trong những người quyền lực nhất ở cái nhà này." Nguyên Chính Quang thì thầm.
"Tôi…"
Vốn muốn đùa giỡn với Tiểu Điệp thêm một chút nhưng lúc đó Mộc Tịch Nhiên lại xuất hiện khiến Nguyên Chính Quang bỗng cảm thấy mất hứng.
"Nguyên nhị thiếu gia, tôi đã nói với anh gì ấy nhỉ?"
Nguyên Chính Quang rời tay khỏi Tiểu Điệp, khó chịu quay sang nhìn Tịch Nhiên:
"Thì tôi có định làm gì đâu, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô ấy một lát thôi mà."
Tiểu Điệp nhân lúc đó cầm đống quần áo rời đi, Nguyên Chính Quang và Mộc Tịch Nhiên đấu mắt một hồi rồi ai đi làm việc của người nấy.
Nguyên Chính Quang biết Mộc Tịch Nhiên muốn đi tắm vì thế liền bám theo sau cô, định trả đũa cô vụ vừa rồi.
Mộc Tịch Nhiên bước vào phòng tắm và đóng cửa lại, Nguyên Chính Quang mỉm cười một cách gian tà rồi chạy đến phòng cất giữ chìa khóa dự phòng để lấy đúng chìa khóa của phòng tắm mà Mộc Tịch Nhiên vừa bước vào.
Cậu ta nhẹ nhàng khóa trái cửa lại ở bên ngoài, nhốt Tịch Nhiên ở bên trong đó, đến khi cô không mở được sẽ phải gọi người đến cứu.
"Mộc Tịch Nhiên, lần này là bổn thiếu gia cảnh cáo cô đấy nhé!"
Nguyên Chính Quang cầm theo chìa khóa tung tăng rời khỏi đó.
Còn về phía Mộc Tịch Nhiên, cô vẫn đang ngâm mình trong nước nóng mà không biết mình đã bị nhốt.
Sắc mặt cô bỗng chốc trở lên nhợt nhạt khác thường, có vẻ như đứng ngoài trời mưa lâu quá nên cô đã bị nhiễm cảm.
Mộc Tịch Nhiên không muốn tắm lâu vì cô sợ cơ thể sẽ mệt hơn.
Lát sau, cô bước chân ra khỏi bồn tắm, thận trọng lau người rồi mặc quần áo vào.
Mộc Tịch Nhiên bắt đầu cảm thấy chóng mặt, cô muốn về phòng nằm nghỉ một lát nhưng khi định mở cửa thì lại không mở được.
"Sao thế này? Sao lại không mở được?"
Mộc Tịch Nhiên cố gắng vặn thật mạnh nhưng cánh cửa vẫn chẳng hề chuyển động.
Lúc này không còn cách nào khác, cô phải đành gọi người đến giúp nhưng chưa kịp làm gì thì hai mắt cô đã vô thức nhắm nghiền lại, cả cơ thể bất lực ngã nhào xuống sàn nhà trơn trượt trong phòng tắm.
Cứ như thế không ai biết Mộc Tịch Nhiên đã bị ngất xỉu cho đến một lúc sau.
Nguyên Chính Quân từ phòng làm việc bước ra, anh nghe nói Mộc Tịch Nhiên đã về định hỏi cô vài chuyện nên bèn gõ cửa phòng của cô.
Lúc mở cửa ra anh không thấy ai ở bên trong đó hết, Tiểu Điệp vội vàng nói:
"Đại thiếu gia, chị Tịch Nhiên chắc vẫn còn ở trong phòng tắm."
Sở Mạc cảm thấy có gì đó rất lạ bèn tiếp lời:
"Nhưng cô Mộc đã đi tắm từ một tiếng trước rồi, bây giờ vẫn chưa rời khỏi phòng tắm sao? Phụ nữ các cô hay tắm lâu như vậy à?"
Tiểu Điệp ngơ ngác lắc đầu, lúc này Nguyên Chính Quang đang ngồi cười ở phòng khách mới chợt nhớ ra việc mình đã nhốt Mộc Tịch Nhiên trong phòng tắm.
Cậu ta đen mặt lại, toát mồ hôi hột nhìn ba người kia.
/Mình nhốt cô ta trong đó liệu có sao không nhỉ?/
Nguyên Chính Quang định lẳng lặng rời đi mở cửa cho cô trong yên lặng nhưng Nguyên Chính Quân lại đi trước cậu ta.
Anh đến trước phòng tắm của Mộc Tịch Nhiên, gõ cửa:
"Mộc Tịch Nhiên, cô có ở trong đó không?"
Đáp lại lời của Nguyên Chính Quân là sự yên tĩnh đến lạ lùng.
Tiểu Điệp đứng bên cạnh bèn tỏ ra lo sợ:
"Có khi nào chị ấy bị ngất trong phòng tắm không?"
Nghe vậy, Nguyên Chính Quân bèn không suy nghĩ gì cả, với lấy tay nắm cửa định mở ra nhưng lại phát hiện cửa đã bị khóa.
"Là ai đã khóa phòng này?" Nguyên Chính Quân khẽ hỏi.
Sở Mạc xua tay vì nghĩ anh đang nghi ngờ mình:
"Tôi không biết thưa đại thiếu gia, tất cả chìa khóa của phòng tắm đều ở phòng cất giữ hết."
Lúc đó, bỗng có một bàn tay bẽn lẽn chìa chìa khóa ra trước mặt Nguyên Chính Quân.
Nguyên Chính Quang lắp bắp nói:
"Là… là em đã khóa nó đó, em… em muốn nhốt Mộc Tịch Nhiên trong phòng tắm để trả đũa nhưng mà…"
Nguyên Chính Quân cướp lấy chìa khóa trên tay của Nguyên Chính Quang rồi mau chóng mở cửa phòng tắm.
Cửa phòng tắm vừa mở, Mộc Tịch Nhiên nằm bất động trên sàn đã khiến tất cả sửng sốt.
Nguyên Chính Quân vội bế cô lên, cả cơ thể cô rất nóng dường như đã bị sốt.
"Mau gọi Tần Lục đến đây ngay đi.".