Sáng hôm sau, Nguyên Chính Quân bước xuống dưới nhà với một bộ vest đen rất lịch lãm giống như ngày thường nhưng hôm nay anh có gì đó lạ lùng hơn chút.
Thứ lạ lùng duy nhất ở Nguyên Chính Quân chính là cặp kính đen thù lù trước mắt anh khiến những người trong nhà đều cảm thấy ngạc nhiên.
"Anh, sao anh lại đeo kính đen thế? Trời hôm nay làm gì có nắng quá đâu."
Nguyên Chính Quang thấy anh trai đeo kính bèn tò mò hỏi và không chỉ cậu ta mà những người khác cũng đang chờ đợi câu trả lời.
"À không có gì, anh chỉ muốn đeo cho đẹp thôi."
Mộc Tịch Nhiên từ từ bước đến chỗ của anh, cô thì không sao nhưng Nguyên Chính Quân lại cảm thấy bất ổn.
Hai má anh đỏ lên, chân cũng vô thức lùi lại, miệng thì lắp bắp:
"Nà… này, cô đừng có lại gần tôi."
Hành động lẫn thái độ của Nguyên Chính Quân hôm nay rất lạ chắc không phải tại cú đạp hôm qua của Mộc Tịch Nhiên đó chứ?
"Tôi chỉ muốn xin lỗi anh vì chuyện tối qua thôi."
"Không cần xin lỗi, tôi quên điều đó rồi."
Nói thì mạnh miệng thế thôi nhưng những hình ảnh tối hôm qua Nguyên Chính Quân sao có thể quên được, anh đang cố quên còn chẳng được nữa.
Nguyên Chính Quang bắt đầu thấy kì lạ, cậu ta hỏi dò:
"Hai người hôm qua làm cái gì bất thường với nhau hả?"
"Không có." Cả Nguyên Chính Quân và Mộc Tịch Nhiên đều đồng thanh.
Hai người họ vô thức nhìn nhau, chuyện trùng hợp cùng nói ra một câu với nét mặt ngại ngùng càng khiến Nguyên Chính Quang nghi ngờ hơn.
Nhưng cậu ta còn chưa kịp hỏi tiếp thì Nguyên Chính Quân đã nhanh chóng bước ra khỏi nhà, lần này anh không để Mộc Tịch Nhiên đi theo mình nữa.
"Mộc Tịch Nhiên, tôi có chuyện phải làm, cô không cần đi theo tôi."
Lát sau Nguyên Chính Quân rời đi, Mộc Tịch Nhiên cũng kiếm cớ về phòng ngủ và để mặc Nguyên Chính Quang ở phòng khách với một đống câu hỏi đang cần câu trả lời.
"Hai cái con người này càng lúc càng bất ổn, mình phải điều tra mới được."
Ngồi vào trong xe ô tô, Nguyên Chính Quân mới thoải mái mà thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy ông chủ của mình đeo kính đen, Jazlet không kìm được tính tò mò mà hỏi anh:
"Ông chủ Nguyên, tại sao anh lại đeo kính thế?"
Nguyên Chính Quân lạnh lùng trả lời:
"Cậu muốn biết sao?"
"À… nếu được thì tôi cũng muốn biết."
Nguyên Chính Quân đưa tay lên tháo kính xuống, Jazlet hoàn toàn chết lặng trước những gì mình vừa được chứng kiến.
Cậu ta há hốc mồm kinh ngạc, không thể tin nổi mà hỏi anh:
"Ông chủ Nguyên, đêm qua… anh thức cả đêm sao?"
Hai mắt của Nguyên Chính Quân thâm quầng như con gấu trúc vì đêm qua cứ trằn trọc mãi không ngủ được.
Thế là anh cứ ngồi thẫn thờ cho đến sáng với đôi mắt thâm như thế này đây.
Nhưng mà hai cái quầng thâm đó cũng không khiến nhan sắc anh bị dìm, chỉ là trông có chút buồn cười thôi.
"Biết rồi thì đừng hỏi nhiều, mau lái xe đưa tôi đến chỗ Hàn Triết đi."
Khi đến nhà của Hàn Triết, vừa nhìn thấy anh Hàn Triết đã xua tay nói với anh:
"Tôi vẫn chưa có tìm ra đâu đó, đừng có hỏi tôi nha."
"Không, lần này tôi đến không phải vì chuyện đó."
Lúc này Hàn Triết mới phát hiện anh bạn của mình ngày hôm nay có phần hơi lạ, không những ngoại hình lạ mà hành động của anh cũng lạ nốt.
Nguyên Chính Quân ngồi xuống ghế sofa, Hàn Triết rót cho anh cốc nước vừa uống vừa nói chuyện.
"Sao vậy? Đến tìm tôi có chuyện gì không?"
Nguyên Chính Quân từ từ tháo chiếc kính xuống, ngay sau khi nhìn thấy bộ dạng đó của anh, Hàn Triết đã không kiềm chế nổi mà phun hết nước ra ngoài.
Anh ta bật cười nhưng sau đó lại cố kìm nén lại.
"Khụ… xin lỗi cậu nhé, tôi không cố ý cười cậu đâu."
"Tôi biết bộ dạng này của tôi buồn cười nên cậu cứ cười đi." Nguyên Chính Quân nói thẳng.
"Ahahaha… cậu biến thành gấu trúc luôn sao? Nguyên Chính Quân đẹp trai ngời ngời của tôi trước kia đâu rồi chứ?"
Hàn Triết được phen cười lên bờ xuống ruộng vì cặp mắt thâm quầng của Nguyên Chính Quân.
Đúng là chỉ có bạn thân của anh mới không biết giới hạn như vậy, cười là cười khiến anh cảm thấy nhục nhã.
"Dạo này tôi lạ lắm, cậu có biết hôm qua tôi có phản ứng gì không?"
"Phản ứng gì?"
Hai má của Nguyên Chính Quân bắt đầu đỏ lên, anh không biết nói điều này cho Hàn Triết kiểu gì mà không khiến anh phải ngại ngùng.
Anh vô thức chỉ tay xuống bên dưới, quay mặt đi nói:
"Hôm qua...!nó…"
"Nó là cái gì?" Hàn Triết nhìn theo hướng chỉ tay của anh, ngơ ngác hỏi lại.
"Thằng nhỏ của tôi có phản ứng với cơ thể của Mộc Tịch Nhiên đó, bây giờ tôi phải làm sao đây hả?"
Nguyên Chính Quân tức quá nói ra một tràng như hét vào mặt của Hàn Triết khiến anh ta không kịp load, đến khi load xong thì anh ta chỉ biết cười trừ.
"Đó là chuyện thường của đàn ông thôi mà, không lẽ cậu nhịn suốt bằng đấy năm mà lại không kìm được trước một cô gái hay sao?"
"Đó chưa phải vấn đề chính."
"Vậy vấn đề chính là gì?"
Nguyên Chính Quân bất lực đỡ trán, anh cần phải hỏi Hàn Triết chuyện này để kiểm tra xem bản thân có phải đang có tình cảm với Mộc Tịch Nhiên hay không.
Anh bắt đầu nói tiếp:
"Mỗi lần đứng trước Mộc Tịch Nhiên là tim tôi lại đập rất nhanh, trước đây khi gần gũi cô ấy tôi không hề đỏ mặt nhưng dạo này tôi lại rất hay đỏ mặt.
Tôi không chỉ có phản ứng với mỗi cơ thể cô ấy đâu mà trái tim tôi nó cũng lạ lắm."
Hàn Triết nghe xong mà cảm thấy mừng rỡ đến chảy nước mắt, vậy là cuộc đời 28 năm độc thân của Nguyên Chính Quân cuối cùng cũng biết yêu là gì.
Thân là bạn thân thiết Hàn Triết không có gì vui bằng khi biết được chuyện này.
Hàn Triết bước đến cạnh anh, để tay lên vai anh rồi nói:
"Chúc mừng cậu đã thoát khỏi kiếp độc thân, giờ thì mau bắt lất tình yêu của đời mình đi."
Nguyên Chính Quân đột nhiên đứng phắt dậy, anh không tin là mình đã yêu Mộc Tịch Nhiên.
"Không đúng, sao tôi có thể yêu cô ấy được chứ?"
"Cảm xúc đã rõ rành rành thế rồi còn chối gì nữa? Cậu mà không bắt lấy tình yêu này đến khi mất đi rồi hối hận như chơi đấy nghe chưa?"
Tối hôm ấy ở Dalicat.
Mộc Tịch Nhiên vừa mở điện thoại lên thì bỗng nhận được tin nhắn của Mộc Kiều Hạ, nội dung tin nhắn nói rằng:
[Tịch Nhiên, chị đã đến căn nhà hoang mà em nói nhưng không hề thấy Lâm Thiếu Phong ở đó.]
Chuyện này khiến Mộc Tịch Nhiên vô cùng bất ngờ, một người bị thương như Lâm Thiếu Phong không thể rời khỏi đó mà không để lại dấu vết gì cả.
Chẳng lẽ hắn được ai đó cứu giúp mà đem đi rồi?
Mộc Tịch Nhiên chăm chú suy nghĩ về điều đó nhưng bộ dạng của cô lại khiến Nguyên Chính Quang cảm thấy nghi ngờ.
Cậu ta lấy ra một chai rượu trong tủ lạnh, tự rót cho mình một ly rồi ngồi xuống đối diện với Mộc Tịch Nhiên.
"Này, cô đang nghĩ gì vậy? Mau kể cho tôi chuyện mờ ám hôm qua cô và anh trai tôi cùng làm đi."
Lúc này Mộc Tịch Nhiên mới chợt thoát khỏi đống suy nghĩ kia để trả lời Nguyên Chính Quang:
"Chuyện mờ ám gì chứ, tôi và anh ấy chẳng có chuyện gì cả."
"Cô và anh trai tôi lúc nào cũng nói dối thôi nhỉ? Tưởng tôi không biết à, cô và anh trai tôi đang yêu nhau chứ gì?"
"Cậu nói linh tinh gì thế?"
"Không cần phải giấu đâu, anh trai tôi chưa từng hành động kì quặc như vậy kể thừ khi gặp cô.
Anh ấy còn thường xuyên vào trộm phòng của cô nữa, tôi biết hết đấy."
Nói rồi Nguyên Chính Quang cầm ly rượu đi lên phòng để lại Mộc Tịch Nhiên thẫn thờ ngồi dưới phòng bếp.
Cô suy nghĩ về những gì mà Nguyên Chính Quang vừa nói rồi mới nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây.
Nguyên Chính Quân đối xử với cô rất khác biệt không giống lần đầu tiên, anh còn không cho cô động vào anh như trước, cảm giác như đó là sự ngại ngùng khi biết yêu vậy.
Mộc Tịch Nhiên lắc đầu nguây nguẩy, cô cố gắng bỏ những suy nghĩ ấy ra khỏi đầu mình.
Một người như Nguyên Chính Quân sẽ chẳng bao giờ động lòng với một người như cô đâu.
Mộc Tịch Nhiên muốn quên điều đó đi vì thế đã tiện tay cầm lấy chai rượu lớn gần đó dốc thẳng vào miệng.
"Đây là rượu gì thế? Mùi vị cũng không tệ đó nhỉ?"
Dù không biết là rượu gì nhưng Mộc Tịch Nhiên cảm thấy nó rất hợp khẩu vị mà cứ tiếp tục uống.
Cô cứ ngồi đó uống hết chai rượu của Nguyên Chính Quang để lại mà quên mất một trong những điều cấm kị mà cô tự vạch ra là không uống rượu khi ở một mình.
Bởi mỗi lần Mộc Tịch Nhiên uống rượu cô sẽ như biến thành người khác, từ hành động đến cảm xúc đều không thể kiểm soát được.
Khoảng nửa tiếng sau Nguyên Chính Quân từ trên tầng đi xuống, anh bước vào nhà bếp nhưng đã ngửi được mùi rượu nồng nặc ở ngay cửa bếp.
Nguyên Chính Quân bước vào trong, nhìn thấy Mộc Tịch Nhiên đang uống rượu một mình bèn đi đến hỏi:
"Tối rồi sao cô không ngủ mà ngồi đây uống rượu?"
Lúc này Mộc Tịch Nhiên với gương mặt đỏ như trái cà chua, hai mắt lờ đờ ngước lên nhìn Nguyên Chính Quân.
Cô nhìn anh nở một nụ cười đầy nguy hiểm sau đó nhảy bổ vào người anh rồi nói mấy câu vô cùng kì quặc.
"Nguyên Chính Quân, nghe nói anh yêu tôi có phải không? Anh mà cũng biết yêu tôi sao?"
Mộc Tịch Nhiên bị men rượu điều khiển như biến cô thành một kẻ say rượu đầy biến thái.
Nguyên Chính Quân đỡ lấy cô, như thế này thì quá gần rồi.
"Cô say rồi, để tôi đưa cô về phòng."
"Không, tôi không có say.
Tôi đang nghiêm túc đấy nhé, Nguyên Chính Quân."
Mộc Tịch Nhiên thỉnh thoảng lại nấc cụt một lần, cô say xỉn đến mức phải bám vào anh mới đứng vững vậy mà lại nói bản thân không có say.
Nhìn cô thế này, Nguyên Chính Quân thực sự không chịu đựng được.
"Nguyên Chính Quân, tôi muốn ngủ với anh." Mộc Tịch Nhiên bỗng thều thào nói.
"Cái… cái gì?"
Nguyên Chính Quân còn chưa kịp định hình thì Mộc Tịch Nhiên đã nhảy lên, ôm lấy cổ của anh hôn anh một cách điên cuồng.
"Ưm… Mộc Tịch Nhiên, cô…"
"Không phải anh thích tôi sao? Có muốn ngủ cùng tôi không?"
Mộc Tịch Nhiên vuốt ve gương mặt điển trai của Nguyên Chính Quân, cô mơ màng quyến rũ anh theo cách riêng của mình.
Nguyên Chính Quân nhìn cô hồi lâu, anh đang cố trấn tĩnh bản thân nhưng cảm giác hôm qua lại xuất hiện không những vậy còn mãnh liệt hơn trước.
Anh lập tức giữ lấy eo của cô, bế cô đặt lên mặt bàn một cách nhẹ nhàng.
Nguyên Chính Quân chống tay xuống bàn, cúi người nói với Mộc Tịch Nhiên đang say xỉn:
"Là em nói đấy nhé, tôi sẽ chiều theo ý em.".