Sau khi hiểu được lời khuyên của Hàn Triết, Nguyên Chính Quân liền lái xe trở về biệt thự Dalicat.
Mấy ngày nay, mỗi lần có việc phải ra ngoài và khi trở về người ra ngoài đón anh không còn là Mộc Tịch Nhiên nữa.
"Đại thiếu gia đã về." Tiểu Điệp đang dọn dẹp bên ngoài phòng khách, thấy anh trở về liền chạy ra.
Nguyên Chính Quân đưa áo khoác cho Tiểu Điệp sau đó liếc nhìn xung quanh, anh hỏi:
"Mộc Tịch Nhiên đâu rồi?"
"Chị ấy đang ở trong phòng, chị ấy nói là mệt nên muốn đi nghỉ sớm."
Nguyên Chính Quân gật đầu, anh nghĩ là do chuyện giữa anh và cô khiến cô trở nên như vậy.
Nhưng lý do chính khiến Mộc Tịch Nhiên lạnh nhạt với Nguyên Chính Quân mấy ngày nay lại không đơn giản như thế, cô vẫn đang trằn trọc suy nghĩ đến bao giờ mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Mộc Tịch Nhiên nằm trên giường, cô quay mặt ra hướng cửa sổ.
Nhìn ra bầu trời ngoài kia cô như thấy cuộc sống sau này của mình, tăm tối và không có lối đi.
Cô không biết sau khi hoàn thành nhiệm vụ xong thì cô sẽ đi đâu, cô sẽ sống ra sao khi chỉ còn lại một mình.
Mà có lẽ sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ thì cô cũng không thể có được cuộc sống yên ổn, Nguyên Chính Quân hoặc những người khác đang truy tìm kho báu sẽ chẳng bỏ qua cho cô.
"Hừ… Mộc Tịch Nhiên, mày tồn tại trên đời này giống như một đồ vật vậy.
Khi nào hết giá trị rồi sẽ tự khắc bị bỏ đi, vốn dĩ mày đã chẳng còn gì để mất nữa rồi…"
Cạch!
Nghe thấy tiếng cạch cửa, Mộc Tịch Nhiên liền giả vờ nhắm mắt lại.
Cô nằm im trên giường không nhúc nhích, nhìn thì có vẻ là cô đang ngủ đấy nhưng Nguyên Chính Quân biết cô vẫn còn đang thức.
Anh từ từ trèo lên giường, ôm lấy cô giống như trước đây từng hay làm.
Nguyên Chính Quân im lặng một hồi rồi tự nhiên nói vào tai cô những lời lạ lùng:
"Tịch Nhiên, em nói muốn biết đối với tôi em quan trọng thế nào có phải không? Vậy được, bây giờ tôi sẽ nói cho em biết."
Mộc Tịch Nhiên nghe vậy liền mở mắt ra, gương mặt cô thoáng chút buồn rầu, nếu anh không nói ra còn khiến cô đỡ phải suy nghĩ hơn.
"Em là người phụ nữ đầu tiên khiến Nguyên Chính Quân tôi phải mở miệng tỏ tình, em là người đầu tiên khiến tôi say đắm đuối từ tâm hồn đến thể xác, em là người đầu tiên giúp tôi biết thế nào là nhớ nhung và em cũng là người đầu tiên, là người duy nhất khiến trái tim tôi rung động."
Nghe được những lời này của Nguyên Chính Quân, Mộc Tịch Nhiên thực sự cảm thấy rất khó xử.
Đôi mắt cô long lanh như sắp khóc, cô mím chặt môi rồi nghĩ:
/Nguyên Chính Quân, nếu anh còn nói nữa thì em e là bản thân mình sẽ thực sự yêu anh mất./
Cảm xúc của Mộc Tịch Nhiên đối với Nguyên Chính Quân càng lúc càng mãnh liệt, cô từng coi anh là mục tiêu tiếp cận, từng coi anh là ông chủ và bây giờ cô dần coi anh là người đàn ông khiến cô biết yêu lần nữa.
"Tịch Nhiên, em chính là người như vậy đối với tôi đó.
Em là ngoại lệ của bản thân tôi, chính xác… là người tôi yêu nhất trên thế gian này cho đến hiện tại."
Mộc Tịch Nhiên vẫn không nói gì, cô chọn cách im lặng nhưng trái tim cô lại đang đập thình thịch, càng lúc càng nhanh.
Nguyên Chính Quân trước khi rời đi còn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tóc của cô, anh hi vọng những lời nói này sẽ khiến cô hài lòng, sẽ khiến cô tin tưởng vào tình yêu mà anh dành cho cô.
Nhưng tình yêu này đáng lẽ ra không nên tồn tại vì nếu nó tồn tại sẽ khiến cả hai người phải tổn thương, phải đau khổ.
…
Vài ngày sau.
Dạo gần đây Mộc Tịch Nhiên cảm thấy trong người cứ nôn nao buồn nôn, chỉ cần là ngửi thấy mùi gì đó lạ là cô lại cảm thấy khó chịu, phải chạy vào trong nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Những biểu hiện này khiến Mộc Tịch Nhiên nghi ngờ bản thân đã có thai nhưng mà cô nhớ sau đêm hôm đó cô đã uống thuốc tránh thai rồi cơ mà.
Mộc Tịch Nhiên lo lắng đưa tay đặt lên bụng, nếu bây giờ cô mang thai thì mọi chuyện sẽ đi theo một hướng khác và sẽ rối tung lên mất.
Để cho chắc chắn, Mộc Tịch Nhiên đã ra ngoài mua que thử thai để kiểm tra xem bản thân có thực sự là mang thai hay không.
Sau khi thử xong, Mộc Tịch Nhiên đã cầm que thử thai ra ngoài, cô nắm chặt lấy que thử thai trong tay rồi từ từ mở mắt ra xem.
Cuối cùng kết quả lại là điều khiến cô không ngờ tới.
Hai vạch đỏ chói xuất hiện trước mắt cô.
Mộc Tịch Nhiên đánh rơi que thử thai xuống đất, cô hiện tại không biết phải làm gì với cái thai này.
Cô bắt đầu thấy khó xử, sự có mặt của cái thai sẽ khiến kế hoạch của cô đổ vỡ, mọi thứ sẽ trở về con số 0 tròn trĩnh mất.
"Mình có nên phá nó không nhỉ?"
Sau một hồi suy nghĩ, Mộc Tịch Nhiên bỗng dưng nói ra một sự lựa chọn có thể giải quyết triệt để nhưng lại quá ác độc.
Dù sao nó cũng là một sinh linh, Mộc Tịch Nhiên không nhẫn tâm ra tay, thậm chí đó còn là con của cô nữa.
Nhưng cứ để thế này thì sẽ thế nào?
Mộc Tịch Nhiên không thể để công sức của mình bao lâu nay chôn vùi được, cô phải gạt tình cảm sang một bên, kể cả cốt nhục chưa hình thành của mình.
"Phải rồi, mình phải bỏ đứa bé này, mình hiện tại không thể mang thai được."
Nghĩ như vậy Mộc Tịch Nhiên liền mở cửa rời khỏi phòng.
Cô phải giải quyết ổn thỏa trước khi đứa bé trong bụng lớn lên.
Đến bệnh viện, Mộc Tịch Nhiên đã yêu cầu bác sĩ nói rằng muốn phá thai.
Tuy nhiên sau khi khám thì kết quả trái ngược lại khiến cô bất ngờ.
Bác sĩ vừa siêu âm vừa nói với cô:
"Cô Mộc Tịch Nhiên, cô không hề có thai."
"Sao cơ?"
"Nếu cô muốn phá thai thì phải có thai nhưng mà… cô đâu có."
Mộc Tịch Nhiên bất ngờ đến không nói được gì, rõ ràng cô có triệu chứng nghén khi mang thai, không những thế que thử thai còn hiện hai vạch rõ ràng nữa.
"Bác sĩ nói vậy là sao? Tôi có đầy đủ những triệu chứng của một người mang thai, nếu không có thai thì sao tôi lại như vậy?"
Bác sĩ suy nghĩ một hồi sau đó đưa ra kết luận cho cô rằng:
"Có lẽ đó là mang thai giả, hiện tượng này không hay xảy ra lắm.
Mang thai giả có tất cả triệu chứng của mang thai thật nhưng thực chất trong bụng cô chẳng có đứa bé nào hết."
Mang thai giả?
Nhưng dù sao thì cũng may mắn vì cô không mang thai chứ nếu thực sự mang thai thì có lẽ sau khi bỏ đứa bé đi, cô sẽ day dứt đến suốt đời mất.
Mộc Tịch Nhiên lững thững trở về biệt thự Dalicat với tâm trạng vừa vui vừa buồn.
Chuyện cô mang thai giả vừa khiến cô lo lắng khôn nguôi vừa khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Nó mang đến cảm xúc trái ngược trong người cô, khiến đầu óc cô như muốn rối tung lên vậy.
Lúc định mở cửa bước vào phòng, đột nhiên có một lực từ đằng sau đẩy cô vào trong sau đó đóng cửa lại.
Mộc Tịch Nhiên vừa quay người thì đã bị Nguyên Chính Quân ôm lấy, anh ép cô vào bức tường gần đó chẳng nói chẳng rằng mà cưỡng hôn cô.
"Ư… ưm…"
Mộc Tịch Nhiên cố gắng giãy giụa nhưng không thể làm gì.
Nguyên Chính Quân sau khi điên cuồng một hồi mới chịu buông cô ra, nụ hôn vừa sâu vừa ướt át khiến Mộc Tịch Nhiên khó thở.
"Nguyên Chính Quân, anh bị sao vậy?"
"Tại tôi đang rất vui, vui đến mức phát điên và muốn hôn em."
Mộc Tịch Nhiên ngửa mặt nhìn lên, Nguyên Chính Quân hôm nay thật lạ, gương mặt anh sáng ngời ngợi dường như có chuyện gì đó rất vui.
"Chuyện gì lại khiến anh vui như vậy?"
Nguyên Chính Quân đưa tay nâng cằm của Tịch Nhiên lên cao, tay còn lại giữ lấy eo cô, anh hỏi:
"Em không có gì để thông báo cho tôi sao?"
"Thông báo? Thông báo chuyện gì chứ?"
Mộc Tịch Nhiên ngơ ngác trước câu hỏi của Nguyên Chính Quân, thấy cô tỏ ra không biết, Nguyên Chính Quân cứ tưởng cô giả vờ vì thế lại nói:
"Đừng giấu tôi nữa, tôi đã biết hết rồi."
"Nhưng mà là giấu chuyện gì mới được?"
Nguyên Chính Quân lẳng lặng giơ chiếc que thử thai ban nãy cô làm rơi trong phòng ra trước mặt Mộc Tịch Nhiên, thì ra đây là điều khiến anh vui và hành xử một cách kỳ lạ như vậy.
"Cái này…"
"Em có thai rồi tại sao lại không nói cho tôi biết?"
"À thực ra là…"
"Cảm ơn em, tôi hạnh phúc lắm.
Lúc nhìn thấy chiếc que thử thai này tôi đã sướng đến phát điên khi biết mình sắp được lên chức ba."
Mộc Tịch Nhiên vốn định giải thích cho anh rằng bản thân không hề mang thai và hai vạch ấy có lẽ là do que hỏng nên mới như vậy.
Nhưng khi cô định nói thì Nguyên Chính Quân lại ôm chặt lấy cô, anh vui sướng giống như một đứa trẻ, nhìn thấy anh hạnh phúc như thế cô không nỡ nói ra.
"Tịch Nhiên, em có thèm cái gì không? Ví dụ như mấy món ăn mà người mang thai hay thèm ăn ấy, nếu em thèm cái gì cứ nói, tôi sẽ mang hết về đây cho em."
Nguyên Chính Quân đang nhiệt tình quá đà trong khi Mộc Tịch Nhiên lại chẳng hề có cái thai nào hết.
Cô xua tay:
"Không, em không cần đâu."
Nguyên Chính Quân lại tiếp tục quỳ xuống, anh áp tai vào bụng cô khiến cô không kịp phản ứng.
Anh thực sự hành xử rất lạ, cứ như thể việc Tịch Nhiên mang thai khiến anh trở nên lạ lùng, không kiểm soát được hành vi nữa vậy.
"Sao tôi không nghe thấy tiếng con đạp, có phải nó còn quá nhỏ không?"
Mộc Tịch Nhiên bất lực nhìn Nguyên Chính Quân, thấy anh như vậy cô nghĩ nếu anh biết cô thực sự không có thai thì anh sẽ thành ra thế nào.
"Đương nhiên là không thấy gì rồi, thai mới đang trong quá trình thôi mà." Mộc Tịch Nhiên bất đắc dĩ trả lời.
"Thì ra là vậy, không biết nó là con trai hay con gái nhỉ?"
"Nguyên Chính Quân, anh bị làm sao thế? Việc em mang thai khiến anh vui đến vậy sao?"
Nguyên Chính Quân ngơ ngác nhìn Mộc Tịch Nhiên, anh thấy hình như cô không được vui lắm.
"Sao tôi không thể vui được chứ? Em mang thai con của tôi, tất nhiên là tôi phải rất vui rồi."
Nhìn sắc mặt bất ổn của Mộc Tịch Nhiên, Nguyên Chính Quân lại nghĩ cô đang lo sợ anh sẽ bỏ rơi hai mẹ con họ.
Để trấn an cô, anh đã vội vàng ôm lấy cô, nhẹ nhàng nói:
"Yên tâm, tôi sẽ không bỏ rơi em và con đâu.
Tôi sẽ cho con chúng ta có một gia đình đầy đủ và đương nhiên là tôi sẽ biến em trở thành vợ của tôi, trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này."