Thấy Tịch Nhiên không tỉnh dậy nên dì Lưu cảm thấy vô cùng lo lắng, dì ấy thấy trên người cô có vài vết bầm tím và những dấu vết đỏ ửng trông kì lạ, sợ cô gặp phải điều gì đó không hay nên đã mau chóng gọi điện cho Mộc Kiều Hạ.
Dì Lưu vừa ôm Tịch Nhiên ở trong tay vừa nói chuyện điện thoại với Mộc Kiều Hạ ở đầu dây bên kia:
"Hạ Hạ, có chuyện không hay rồi, Tịch Nhiên...!Tịch Nhiên nó ngất xỉu trước cổng trại trẻ, dì có gọi thế nào nó cũng không tỉnh dậy."
Lúc đó Mộc Kiều Hạ vẫn còn đang ngủ, nhận được điện thoại vào lúc đêm khuya như thế có hơi khó chịu nhưng khi biết tình hình của Mộc Tịch Nhiên qua lời kể của dì Lưu thì Mộc Kiều Hạ đã lập tức đứng dậy.
Cô ấy nói vọng vào điện thoại:
"Dì đợi con nhé, giờ con sẽ tới đó ngay."
Mộc Kiều Hạ lo sợ Tịch Nhiên sẽ gặp phải người của Nguyên Chính Quân và bị anh bắt đi, Nguyên Chính Quân đã có thể ra tay bắn súng vào người cô thì những chuyện đáng sợ hơn không chắc là anh sẽ không dám làm.
Mong rằng Mộc Tịch Nhiên sẽ không sao cả!
Sau khi Mộc Kiều Hạ lái xe đến thì cô ấy đã cùng dì Lưu đưa Mộc Tịch Nhiên đến bệnh viện.
Dì Lưu ngồi trên xe, lo lắng hỏi Mộc Kiều Hạ:
"Hạ Hạ, liệu giờ này bệnh viện có mở cửa không?"
"Dì yên tâm, bệnh viện luôn mở cửa 24/24 để tiếp nhận bệnh nhân mà."
"Vậy sao.
Vậy thì tốt quá rồi!"
Mộc Tịch Nhiên được chuyển vào bệnh viện ngay sau khi được đưa đến.
Mộc Kiều Hạ nhìn quanh bệnh viện thì mới nhận ra vào giờ này vẫn có những bệnh nhân đang cần chữa trị và những y bác sĩ phải làm việc xuyên đêm không có thời gian để ngủ nghỉ.
Đồng hồ lúc này đã là hai giờ sáng, bác sĩ xem qua hiện trạng của Mộc Tịch Nhiên sau đó chỗ nào cần chữa trị thì chữa trị.
Mộc Kiều Hạ và dì Lưu ngồi bên ngoài để đợi tình hình, thấy dì Lưu tuổi đã cao nên Mộc Kiều Hạ bỗng có ý muốn nhắc nhở dì Lưu nên trở về nghỉ ngơi.
"Dì Lưu, dì cứ về nghỉ ngơi đi, để Tịch Nhiên cho cháu chăm sóc."
"Không được, dì phải ở lại với nó, dì sẽ không thể ngủ yên nếu không biết con bé ra sao."
Hồi còn ở trại trẻ mồ côi, Mộc Kiều Hạ và Mộc Tịch Nhiên coi dì Lưu giống như mẹ ruột.
Dì ấy hàng năm nhận nuôi trên dưới mấy chục đứa trẻ, đương nhiên là sẽ có những lúc không thể chia đều thời gian để chăm lo cho tất cả vì thế hồi nhỏ Mộc Tịch Nhiên mới có lần bị ốm mà không ai quan tâm.
Từ sau lần đó, dì Lưu đã tự trách bản thân vì không thể lo được cho Tịch Nhiên nên mới khiến cô cảm thấy sợ hãi mỗi lần bị ốm mà không có ai bên cạnh.
Thấy dì Lưu có vẻ mất bình tĩnh, Mộc Kiều Hạ liền đưa tay an ủi dì Lưu:
"Dì yên tâm, Tịch Nhiên chắc chắn sẽ ổn thôi mà."
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bệnh mở ra, bác sĩ và y tá cùng bước ra bên ngoài.
Mộc Kiều Hạ và dì Lưu lập tức chạy đến hỏi tình hình của Tịch Nhiên.
"Bác sĩ, em gái tôi rốt cuộc là bị làm sao thế?"
Nữ bác sĩ cởi khẩu trang xuống rồi nói:
"Trên người của bệnh nhân có dấu hiệu bị cưỡng bức một cách thô bạo, vì cơ thể của cô ấy đang suy nhược nên không thể chịu đựng được nên mới ngất đi.
Người nhà yên tâm, hiện tại cô ấy không sao nữa rồi, chỉ cần đợi vài tiếng nữa là cô ấy sẽ tỉnh lại."
Cưỡng bức sao?
Nghe thấy Tịch Nhiên bị cưỡng bức, dì Lưu như suy sụp tinh thần mà tí thì ngã khuỵu.
Mộc Kiều Hạ đưa tay đỡ lấy dì Lưu, tâm trạng của cô ấy cũng giống như dì Lưu lúc này vậy.
Dì Lưu đau đớn đi đến bên giường bệnh, nhìn Tịch Nhiên nằm bất động trên giường dì ấy đã không kìm nổi nước mắt.
"Rốt cuộc thì kẻ nào đã làm thế với con bé? Nó còn trẻ như vậy sao có thể…"
Mộc Kiều Hạ đã đoán ra được kẻ làm Tịch Nhiên ra nông nỗi này là ai.
Cô ấy bất chợt nói:
"Người mà Tịch Nhiên để yên khi cưỡng ép em ấy chỉ có Nguyên Chính Quân mà thôi.
Chứ những thằng đàn ông khác muốn động vào người em ấy đâu có dễ dàng như vậy.
Dù sao Tịch Nhiên cũng là vệ sĩ số một của Lâm gia, đã từng một mình đấu với gần chục kẻ xấu rồi."
Dì Lưu nghe cái tên Nguyên Chính Quân thấy có chút gì đó quen quen nhưng không nhớ ra là ai.
"Nguyên Chính Quân? Là bạn trai con bé sao?"
"Không phải như vậy, chuyện này dài lắm nên dì không hiểu được đâu.
Dù sao thì em ấy cũng thật ngốc nghếch khi không phản kháng lại anh ta.
Mộc Tịch Nhiên, em đúng là ngốc mà."
Sáng hôm ấy.
Mộc Tịch Nhiên tỉnh dậy sau mấy tiếng nằm la liệt trên giường bệnh.
Dù cơ thể đã được bôi thuốc nhưng cô vẫn cảm thấy đau nhức và khó khăn trong việc cựa quậy.
Mộc Tịch Nhiên mở mắt nhìn xung quanh, cô phát hiện nơi mình đang nằm không phải trong trại trẻ mồ côi mà là bệnh viện.
Mộc Tịch Nhiên từ từ ngồi dậy, cô ngửa hai bàn tay lên thì nhìn thấy một đống dây dợ đang cắm vào tay cô.
Cổ tay của cô có vết bầm tím vì lực siết của Nguyên Chính Quân để lại trong lúc giày vò cô ở trên giường.
Đến giờ mỗi khi nhớ lại hình ảnh đêm ấy, Mộc Tịch Nhiên lại cảm thấy sợ con người của Nguyên Chính Quân khi đó.
Anh thật nhẫn tâm khi làm vậy với cô, vậy mà… cô chẳng thể hận anh dù chỉ một chút.
Cạch!
Lúc đó có người mở cửa bước vào phòng bệnh.
Mộc Tịch Nhiên ngước nhìn ra phía cửa thì phát hiện đó là Mộc Kiều Hạ.
Thấy cô đã tỉnh, Mộc Kiều Hại liền thở dài bước đến bên giường bệnh.
Cả đêm hôm qua Mộc Kiều Hạ đã ở đây chăm sóc cho cô, lo lắng cho tình trạng cơ thể của cô.
"Hạ Hạ, là chị đưa em đến đây sao?"
"Ừ, dì Lưu thấy em ngất trước cổng nên gọi điện cho chị."
"Em cứ nghĩ mình sẽ gắng gượng vào được bên trong nhưng cuối cùng lại ngã xuống lúc nào không hay."
Thấy Mộc Tịch Nhiên như vậy Mộc Kiều Hạ vô cùng bực mình.
Cô đáng lẽ ra đã không phải chịu đựng những điều kinh khủng đó nhưng thay vì chống trả cô lại chấp nhận bị hành hạ một cách dã man.
Mộc Kiều Hạ bức xúc hỏi cô:
"Mộc Tịch Nhiên, đêm hôm qua em đã đến Dalicat có phải không?"
Để Mộc Kiều Hạ không phải lo lắng vì thế cô đã nói tránh đi.
"Không, giữa đường em gặp côn đồ nên có xảy ra mâu thuẫn."
Mộc Tịch Nhiên rõ ràng đang nói dối một cách trắng trợn, Mộc Kiều Hạ không thể tin được cô lại bao che cho những hành động cầm thú của Nguyên Chính Quân.
Cô ấy tức giận cởi cúc áo của cô ra, thấy thế Mộc Tịch Nhiên liền hoảng hốt giữ lại.
"Hạ Hạ, chị làm gì thế?"
Cuối cùng chiếc áo cũng bị tháo hết cúc, Mộc Kiều Hạ vạch cơ thể của Tịch Nhiên ra, trên người cô chằng chịt những vết hôn đỏ ửng không những thế còn có vài chỗ bị bầm tím trong lúc làm tình.
Mộc Tịch Nhiên không biết nói gì, cô chỉ biết cúi đầu xuống.
Mộc Kiều Hạ tức đến phát khóc, cô ấy lớn tiếng mắng cô:
"Em đúng là con ngốc, sao em lại để Nguyên Chính Quân cưỡng bức một cách tàn bạo đến thế chứ? Bác sĩ bảo cơ thể em bị suy nhược, không thể chịu đựng được việc bị cưỡng bức nên mới ngất đi.
Rõ ràng là em có thể phản kháng, tại sao lại không làm chứ?"
Mộc Kiều Hạ vừa nói nước mắt vừa rơi xuống, cô ấy thương cô em gái này của mình, cũng vì sinh ra đã phải làm vệ sĩ, suốt đời phải làm việc cho người ta nên mới thành ra cơ sự này.
Mộc Tịch Nhiên làm gì còn lựa chọn nào ngoài cách phản bội Nguyên Chính Quân.
"Em đáng bị như vậy, là em đã phản bội anh ấy."
Mộc Kiều Hạ bám lấy hai vai của cô, lay mạnh:
"Tỉnh táo lại đi Mộc Tịch Nhiên, em nhìn cơ thể em xem, có chỗ nào không bị anh ta nhẫn tâm chà đạp không chứ? Anh ta cưỡng bức em đến mức ngất đi như vậy thì anh ta có còn là con người không?"
Mộc Tịch Nhiên không để ý đến bản thân ra sao sau đêm đó, vì đó là lựa chọn của cô nên cô chấp nhận, cô không hận anh.
Nguyên Chính Quân làm thế cũng là để trả thù cô, tuy cách làm có thô bạo nhưng đó cũng là sự yêu thương cuối cùng anh có thể dành cho cô.
Nguyên Chính Quân sẽ không lên giường với người con gái mình không yêu, trừ phi người đó là Mộc Tịch Nhiên cô.
"Hạ Hạ, em muốn được yên tĩnh, chị để em một mình có được không?"
Mộc Kiều Hạ dù có mắng cô thế nào thì mọi chuyện cũng xảy ra rồi, cô ấy cũng chẳng thể thay đổi được những điều đã xảy ra.
Thấy Tịch Nhiên muốn ở một mình nên Mộc Kiều Hạ đã ra ngoài để cô có không gian yên tĩnh.
Sau khi Mộc Kiều Hạ rời đi, Mộc Tịch Nhiên liền nằm xuống giường và khóc.
Cô cuộn tròn trong chăn, ôm lấy thân thể nhỏ bé rồi nhắm mắt lại.
Cô hi vọng từ nay về sau sẽ không còn gặp lại Nguyên Chính Quân nữa và đêm hôm qua sẽ là đêm ân ái cuối cùng giữa hai người.
Biệt thự Dalicat.
Nguyên Chính Quân tỉnh dậy trong căn phòng trước đây Mộc Tịch Nhiên từng ở với đống đồ đạc chưa được dọn dẹp và đống quần áo ngổn ngang dưới đất.
Anh ôm đầu ngồi dậy vì hôm qua anh có uống khá nhiều rượu nên hôm nay đầu vẫn còn đau.
Trong lúc đó, những hình ảnh của đêm hôm qua đã ùa về trong đầu của Nguyên Chính Quân một lượt.
Anh không nghĩ những gì đã xảy ra chỉ là giấc mơ.
Nguyên Chính Quân bước xuống giường mặc quần áo vào nhưng lại không thấy áo sơ mi của mình đâu mà chỉ còn chỗ quần áo của Mộc Tịch Nhiên đã bị anh xé rách.
Nguyên Chính Quân cầm chúng lên, anh mỉm cười nhìn nó sau đó cầm quần áo của cô mở cửa bước ra ngoài.
Đúng lúc ấy, Nguyên Chính Quân chạm mặt Nguyên Chính Quang.
Thấy anh trai bước ra từ căn phòng đó liền tò mò hỏi:
"Anh, hôm qua anh ngủ trong phòng đó sao?"
Nguyên Chính Quân mệt mỏi gật đầu:
"Ừ."
"Áo anh đâu?"
"Bị lấy đi rồi."
"Ai lấy?"
"Mộc Tịch Nhiên."
Nguyên Chính Quang ngơ ngác nhìn Nguyên Chính Quân, dựa vào những lời mà anh vừa nói không phải là đêm qua anh và Mộc Tịch Nhiên đã ngủ với nhau đó chứ?
Nguyên Chính Quân đi lướt qua người của em trai, thấy cậu ta nhìn mình như sinh vật lạ rồi miệng mở ra định tra hỏi nên anh đã kịp thời ngăn lại, anh nói:
"Đừng hỏi anh, anh đang bực mình vì để con thỏ con xổng chuồng đấy."
Nói rồi, Nguyên Chính Quân cầm quần áo của Mộc Tịch Nhiên đi lên trên tầng.
Trên tấm lưng rộng của anh có vài vết cào cấu, có lẽ là do đêm hôm qua.
Nguyên Chính Quân lạnh lùng rút điện thoại trong túi quần ra, anh gọi điện thoại cho Jazlet rồi nói:
"Mau cử người đi tìm Mộc Tịch Nhiên cho tôi, phải lục tung tất cả những nơi cô ta có thể tới rồi bắt cô ta đưa đến trước mặt tôi.
Nhớ là không được làm cô ta bị thương nhưng nếu phải dùng đến bạo lực để bắt thì cứ việc làm."
Song, Nguyên Chính Quân liền cúp máy.
Anh mỉm cười nhìn đống quần áo của Mộc Tịch Nhiên, tay siết chặt lấy chúng rồi lẩm bẩm:
"Hừ… Mộc Tịch Nhiên, cô muốn thoát khỏi tôi sao? Không dễ vậy đâu, đêm hôm qua chỉ là khởi đầu cho chuỗi hình phạt mà sau này tôi bắt cô phải chịu thôi."