"A đau quá, cô đừng đè lên người tôi như vậy chứ?"
"Anh là ai, sao lại muốn giở trò đồi bại với tôi?"
Hai người họ, người nằm dưới thì thất thanh kêu đau còn người ngồi trên thì lại tỏ ra đầy nghi ngờ.
Đây là lần đầu tiên Nguyên Chính Quang bị thất thế trước một người phụ nữ, lại còn là một người đang bị thương.
"Tôi là người đã cứu cô đó, sao cô có thể làm thế này với tôi.
Đau quá… mau thả tôi ra đi."
Nguyên Chính Quang la hét vì đau, nước mắt cậu ta cũng sắp chảy ra đến nơi rồi.
Mộc Tịch Nhiên đột nhiên nhớ lại lúc mình bị ngất, trong mơ hồ cô nhìn thấy một người đàn ông đã cứu cô chẳng lẽ người đó là cái tên này sao?
Mộc Tịch Nhiên lưỡng lự rời khỏi người của Nguyên Chính Quang, dù sao cũng đã cứu cô một mạng nên có thể tha thứ cho hành động ban nãy.
Nguyên Chính Quang cố kỉnh chạy ra xa, cậu ta dán lưng vào tường thở dốc, kinh hãi nhìn cô gái đang ngồi trên giường bệnh.
"Cô có phải con người không vậy? Đang bị thương mà cũng có thể mạnh tay thế sao?"
Nguyên Chính Quang lên tiếng trách móc cô, Mộc Tịch Nhiên cũng không biết là cô đã làm cậu ta đau đến vậy.
Có lẽ là do quen tay.
Nhưng nhìn sự nhút nhát của Nguyên Chính Quang lại khiến cô nghi ngờ, có thật là cậu ta đã cứu cô không đấy?
Vết thương trên người cô bắt đầu đau nhức, Mộc Tịch Nhiên nheo mày khó chịu.
Nhân cơ hội cô không để ý, Nguyên Chính Quang mở cửa chạy vội ra ngoài.
Rầm!
Bác sĩ Tần ngơ ngác nhìn Nguyên Chính Quang với điệu bộ hớt hải như vừa gặp phải ma, anh ta giơ cổ tay nhìn đồng hồ và cảm thấy bất ngờ khi Nguyên Chính Quang ra sớm hơn những lần trước.
"Nhị thiếu gia, sao hôm nay anh lại ra sớm như vậy?"
Nguyên Chính Quang liếc mắt lườm bác sĩ Tần sau đó vùng vằng bước đến mách anh trai.
"Anh, con đàn bà trong đó bị làm sao vậy? Cô ta tấn công em trong khi em chưa kịp làm gì, bây giờ vẫn còn đau đây."
Nguyên Chính Quân mỉm cười, anh biết ngay sẽ có chuyện này xảy ra mà.
Một người như Nguyên Chính Quang không thể làm gì được Mộc Tịch Nhiên, cô là người đã một thân một mình đấu với hơn chục tên đàn ông cao to cơ mà.
"Cô gái đó không phải người dễ đối phó, đừng động đến cô ấy."
"Bây giờ anh lại bảo vệ người phụ nữ kia thay vì lo lắng cho em trai mình sao?"
Nguyên Chính Quang làu bàu ngồi xuống ghế sofa, tiện tay bốc mấy miếng táo bỏ vào miệng.
Nguyên Chính Quân ra hiệu cho bác sĩ Tần:
"Bác sĩ Tần, đến lượt anh rồi."
"Vâng."
Nguyên Chính Quang trợn mắt nhìn theo bóng dáng bác sĩ Tần bước vào căn phòng ban nãy rồi quay sang nhìn anh trai mình với một bên má phồng to vì miếng táo đang nhai dở.
"Anh, anh thà để tên Tần Lục đó hưởng chứ không cho em sao? Rốt cuộc thì em là em trai anh hay hắn mới là em trai anh."
Nguyên Chính Quân nhíu mày đứng dậy, anh bỏ một tay vào túi quần tay còn lại cầm chiếc áo khoác.
Anh nghiêng đầu ra hiệu với Nguyên Chính Quang:
"Mau lái xe về nhà đi đừng ở đây gây chuyện nữa."
Nguyên Chính Quang nhét thêm vài miếng táo vào miệng, phồng má lên giận dỗi nhưng Nguyên Chính Quân lại chẳng thèm quan tâm.
Trong lúc đó, ở trong phòng điều trị.
Mộc Tịch Nhiên đang định sẽ bước xuống giường nhưng không ngờ cánh cửa phòng lại mở ra lần nữa.
Lần này người bước vào là một người đàn ông khác, Mộc Tịch Nhiên lập tức lùi lại với ánh mắt đề cao cảnh giác.
Bác sĩ Tần cảm thấy sự xuất hiện của mình đã khiến cô sợ vì thế liền giơ hai tay lên, gượng cười:
"Cô yên tâm, tôi không làm gì cô đâu.
Tôi là bác sĩ, muốn vào xem tình hình của cô thế nào thôi."
Tịch Nhiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô quay sang hỏi bác sĩ Tần:
"Đây là bệnh viện sao?"
"Có thể coi là vậy."
"Ai là người đã cứu tôi?"
"Rồi cô sẽ được biết sớm thôi nhưng bây giờ tôi nghĩ cô nên nghỉ ngơi một giấc vì sức khỏe là trên hết."
Nhân lúc Mộc Tịch Nhiên đang không để ý, bác sĩ Tần đã tiêm thuốc mê vào túi truyền nước ở trên đầu giường.
Mộc Tịch Nhiên vẫn đang cố gắng nhớ lại gương mặt mà mình đã nhìn thấy nhưng kết quả càng nhớ càng mơ hồ, dần dần thuốc mê ngấm vào cơ thể khiến cô thiếp đi ngay sau đó.
Xong việc của mình Tần Lục liền mở cửa bước ra ngoài, vừa mới ra đến phòng khách anh ta đã bắt gặp ánh mắt ghen tức của Nguyên Chính Quang.
"Nhị… nhị thiếu, sao anh lại nhìn tôi như vậy?"
"Bác sĩ Tần ở trong phòng đó hơi lâu nhỉ?" Nguyên Chính Quang nhếch mày.
"À… tôi chỉ muốn xem tình hình của cô gái đó thôi, vì có nói chuyện với cô ấy cho nên…"
Tần Lục chỉ đang cố giải thích để Nguyên Chính Quang không hiểu lầm mình đã có ý không tốt với Mộc Tịch Nhiên nhưng điều đó càng khiến Nguyên Chính Quang nghi ngờ hơn.
Cậu ta đến gần bác sĩ Tần, thì thầm:
"Chứ không phải anh cũng thích cô gái đó sao? Hừ...!Anh trai tôi đâu?"
"Đại thiếu gia vừa mới vào phòng đó rồi."
Nguyên Chính Quang nghe vậy bèn quay trở lại căn phòng mà cậu ta mới hớt hải chạy ra chưa bao lâu.
Bên trong phòng, Nguyên Chính Quân đang ngồi trên chiếc ghế cách giường bệnh không xa nhìn chằm chằm vào Mộc Tịch Nhiên.
Cả căn phòng yên tĩnh đến lạ chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của cô gái nằm trên giường.
Sau một hồi nhìn cô, Nguyên Chính Quân cuối cùng cũng đứng dậy, anh tiến đến cạnh cô đưa tay vén áo của cô lên.
Hành động đó của Nguyên Chính Quân đang thực hiện giữa chừng thì bị Nguyên Chính Quang nhìn thấy.
Cậu ta có mặt ở trong phòng không biết từ lúc nào.
"Bắt quả tang anh có hành động không đẹp nhé! Sao anh nói không thích phụ nữ tiếp cận mình với mục đích không trong sạch cơ mà, bây giờ anh lại muốn không trong sạch với cô gái này rồi à?"
Nguyên Chính Quân không phải muốn làm gì Tịch Nhiên mà anh chỉ muốn xem thử hình xăm ở bên dưới ngực của cô.
Nếu không vén áo lên thì xem kiểu gì? Ý định của anh chỉ có vậy nhưng không ngờ lại bị thằng em trai này nghĩ bậy.
"Ra ngoài.
Nếu không anh sẽ đá em ra ngoài đấy!"
"Biết rồi, ra liền đây."
Sau khi Nguyên Chính Quang rời khỏi, Nguyên Chính Quân lại tiếp tục với việc của mình.
Eo của cô vừa nhỏ lại trắng mịn, nếu không có những vết thương thì có lẽ sẽ rất thu hút.
Nguyên Chính Quân nhất thời động phải ngực của cô nhưng gương mặt anh lại không hề biến sắc, cứ như thể nó là điều rất bình thường.
May là Mộc Tịch Nhiên đang ngủ nếu không anh đã không yên ổn rồi.
Hình xăm kì lạ trên người của cô đã khiến Nguyên Chính Quân thực sự chú ý đến, anh nhìn dãy số trên đó và họa tiết quen mắt liền nhận ra mình đã từng thấy qua.
Nguyên Chính Quân vội vàng rút điện thoại ra, mở đến một bức ảnh, thử đối chiếu thì thấy thứ trong ảnh và thứ họa tiết trên người cô giống y hệt nhau.
"Chẳng lẽ… cô ta có liên quan đến kho báu sao?"
Nguyên Chính Quân thoáng lên tia kinh ngạc, "kho báu" mà anh vừa nhắc tới chính là thứ anh đang tìm kiếm bấy lâu này.
Tương truyền rằng khoảng hơn 20 năm trước có một gia tộc nhận nhiệm vụ trông cất kho báu hoàng gia từ thời vua chúa đã bị những kẻ xấu xa sát hại, để bảo vệ kho báu ấy nên họ đã cất giấu kho báu ở một nơi bí mật cho đến nay vẫn không ai tìm thấy.
Dù là kho báu của thời trước nhưng đến nay vẫn còn có giá trị, một miếng mồi thơm nên Nguyên Chính Quân không thể bỏ lỡ.
Nếu hình xăm trên người Mộc Tịch Nhiên là mật mã tìm ra kho báu thì anh không phải đã gặp may mắn rồi sao?
Nhưng làm thế nào để giải mật mã đó đây? Liệu Mộc Tịch Nhiên có biết gì về hình xăm trên người mình không? Có lẽ để cô tỉnh dậy mới có thể hỏi được.
…
Sáng hôm sau.
Mộc Tịch Nhiên bất ngờ tỉnh dậy ở trên giường bệnh mà không cần đến sự tác động nào.
Cô lặng lẽ ngồi dậy, vết thương đã đỡ đau nhưng có lẽ phải mất vài ngày để lành lại.
Hôm nay nơi này yên ắng đến lạ, cô không nghe thấy tiếng động gì cả vì thế mới tò mò mở cửa bước ra ngoài.
"Đây là nơi nào vậy?"
Tịch Nhiên nhìn xung quanh, nó vừa giống bệnh viện vừa không giống.
Cô đi thêm vài bước nữa bỗng gặp một y tá, người hôm qua đã giúp cô băng bó.
"Này cô, cô có biết người đã cứu tôi không?"
"À… ý cô là đại thiếu gia sao?"
"Đại thiếu gia?"
"Anh ấy đang ở trong căn phòng kia đó, cô có thể vào gặp."
Cô y tá ấy chỉ tay về căn phòng mà Nguyên Chính Quân đang ở cho Mộc Tịch Nhiên.
Tịch Nhiên lập tức cất bước đi đến đó, điều đầu tiên cô làm chính là gõ cửa phòng.
Cốc… cốc…
"Vào đi!"
Bên trong truyền ra một giọng đàn ông trẻ, Mộc Tịch Nhiên liền mở cửa bước vào.
"Cô đã khỏe hơn rồi sao?"
Lần đầu tiên trong đời Mộc Tịch Nhiên được nhìn thấy một người đàn ông có nhan sắc và khí chất hơn hẳn Lâm Thiếu Phong.
Cô bị vẻ đẹp trai siêu thực của anh hấp dẫn một lúc mà quên mất câu hỏi của anh.
"À… anh chính là người đã cứu tôi có phải không?"
Nguyên Chính Quân đột nhiên đứng dậy, rời khỏi ghế xoay bước đến trước mặt Mộc Tịch Nhiên.
Lần này thì cô được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của anh ở khoảng cách gần hơn, đúng là đẹp không tì vết, vẻ đẹp này quả thực rất ảo diệu.
"Vì cô ngất xỉu ngay trước xe của tôi, nếu không cứu cô thì tôi không thể về được."
"Dù sao cũng cảm ơn anh."
"Cảm ơn như vậy chưa đủ đâu cô gái."
Mộc Tịch Nhiên giật mình ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, không phải anh cũng giống như Lâm Thiếu Phong, muốn nhòm ngó thân thể của cô đấy chứ? Tịch Nhiên đề phòng lùi lại đằng sau nhưng Nguyên Chính Quân lại tiến thêm một bước, cứ như vậy đến khi lưng của cô dán chặt vào tường.
"Này anh, dù anh có cứu tôi đi nữa nhưng tôi sẽ không thể đáp ứng nếu anh muốn thân thể của tôi đâu."
Nguyên Chính Quân đặt tay lên tường, anh mỉm cười:
"Ai nói là tôi muốn thân thể cô?"
Nói rồi, anh đưa tay chạm vào eo cô, từ từ kéo áo của cô lên cao.
Mộc Tịch Nhiên hốt hoảng nắm lấy cổ tay anh, định vung tay còn lại dạy cho anh một bài học nhưng cuối cùng vẫn bị anh giữ lấy.
Đây chính là lần đầu tiên có người ngăn được chiêu thức của cô.
"Đừng hung dữ như vậy, tôi không làm gì cô đâu, tôi chỉ muốn biết hình xăm trên người của cô rốt cuộc từ đâu mà có và ý nghĩa của nó là gì thôi.".