Ngọc Miên trố mắt nhìn Nguyên Chính Quân, cô ta thầm nghĩ Mộc Tịch Nhiên rốt cuộc là ai mà có thể khiến anh say đắm tới mức độ này.
Cô ta cũng chỉ mới được anh đưa về Dalicat một thời gian không lâu vì thế những chuyện xảy ra giữa anh và Mộc Tịch Nhiên, làm sao cô ta có thể biết được chứ.
"Ưm… ông chủ Nguyên, anh làm em đau quá!"
Ngọc Miên nhăn nhó mặt mày nhìn anh, ánh mắt van lơn cầu xin anh hãy nhẹ tay lại.
Nguyên Chính Quân buông tay khỏi người cô ta, kéo cô ta đứng dậy rồi nói.
"Cô mau ra ngoài đi."
Nguyên Chính Quân đã đuổi Ngọc Miên đi nhưng cô ta cứ mặt dày ở lại.
Không những thế còn không ngừng quyến rũ anh.
"Ông chủ Nguyên, đêm nay cho em ngủ cùng anh đi."
Ngọc Miên vừa nói vừa đưa tay vuốt ve vòm ngực của Nguyên Chính Quân, anh liếc mắt lườm cô ta sau đó thì Ngọc Miên bị Nguyên Chính Quân thẳng chân đá ra bên ngoài phòng.
"Á…"
Ngọc Miên ngã phịch xuống đất ngay ở hành lang, Nguyên Chính Quân đóng cửa phòng trước mặt cô ta và không cho phép cô ta bước chân vào đây nữa.
Cảnh tượng xấu hổ của Ngọc Miên lại bị Tiểu Điệp nhìn thấy, trong lúc Tiểu Điệp đang cầm quần áo về phòng thì thấy cô ta bị Nguyên Chính Quân đá khỏi cửa.
Tiểu Điệp không nhịn được mà bật cười nhưng cô sợ Ngọc Miên nhìn thấy vì thế đã che miệng đi.
Thấy Tiểu Điệp đang cười mình, Ngọc Miên liền lập tức đứng dậy, ả hất mông đi đến trước mặt Tiểu Điệp rồi chặn đường cô ấy lại.
Cô ta khoanh tay trước ngực, lớn tiếng quát:
"Cô cười cái gì? Một con giúp việc như cô sao dám cười tôi?"
Vì biết thân phận mình thấp hèn nên Tiểu Điệp cũng không dám làm gì Ngọc Miên.
"Tôi… tôi không cố ý cười cô."
"Cô xuất hiện đúng lúc tôi đang tức giận, phải đánh cô để xả tức mới được."
Ngọc Miên vô duyên vô cớ định giơ tay tát Tiểu Điệp nhưng hành động của cô ta đã bị Nguyên Chính Quang chặn lại.
Cậu ta xuất hiện như vị anh hùng cứu Tiểu Điệp khỏi cái tát của Ngọc Miên.
"Cô đang làm cái quái gì vậy? Ai cho phép cô làm thế với cô ấy?"
Dù sao thì người đang đứng trước mặt mình là em trai của Nguyên Chính Quân nên Ngọc Miên không dám làm gì cậu ấy.
Cô ta lúng túng nói:
"Tại cô ta dám cười tôi, tôi thấy bực mình nên…"
Nguyên Chính Quang thẳng tay hất Ngọc Miên ra khiến cô ta suýt ngã, nếu không phải cô ta là do Nguyên Chính Quân đưa về thì Nguyên Chính Quang đã sớm đuổi cô ta ra ngoài rồi.
"Từ nay trở đi tôi mà thấy cô bắt nạt Tiểu Điệp thì đừng có trách.
Chỉ là đứa con gái anh trai tôi đưa về thôi mà, cô tưởng tôi không dám làm gì cô sao?" Nguyên Chính Quang lớn tiếng.
Ngọc Miên tức tối giậm chân xuống nền nhà rồi nhanh chóng rời đi.
Lúc này ở hành lang chỉ còn Tiểu Điệp và Nguyên Chính Quang, bốn năm qua mối quan hệ của họ cũng đã thay đổi nhiều, Nguyên Chính Quang đối với Tiểu Điệp cũng khác biệt hoàn toàn so với những cô gái khác.
Thấy Tiểu Điệp hiền lành lại nhút nhát mới bị người ta bắt nạt vì thế Nguyên Chính Quang đã vô cùng tức giận, cậu ta đập tay vào tường, mắng cô ấy:
"Sao cô ngốc thế hả? Cô cam chịu đến mức để ả đàn bà đó muốn đánh mình thì đánh sao? Nếu tôi không xuất hiện kịp thời chắc cô cũng bị cô ta đánh cho thê thảm ấy chứ."
Nghe vậy, Tiểu Điệp liền cúi mặt xuống:
"Vì cô ấy là người của đại thiếu gia nên tôi không thể động vào.
Khó khăn lắm đại thiếu gia mới để tôi ở lại Dalicat làm việc vì thế tôi không thể gây ra chuyện gì được."
Từ lần phản bội của Mộc Tịch Nhiên, Nguyên Chính Quân đã có ý đem ném hết những đồ vật có liên quan tới cô ra khỏi Dalicat kể cả Tiểu Điệp, anh cũng từng nghĩ đến chuyện đuổi việc cô ấy.
Nhưng vì thương cho số phận cô ấy từng giống mình hồi còn nhỏ nên Nguyên Chính Quân phải nhắm mắt nhắm mũi để cô ấy ở lại.
Vì biết mình được ở lại là do đặc cách riêng của Nguyên Chính Quân nên Tiểu Điệp mới không dám gây sự chú ý, chỉ khi an phận làm một người giúp việc bình thường thì Tiểu Điệp mới có cơ hội ở lại đây.
Nguyên Chính Quang tức tối siết chặt lấy tay của Tiểu Điệp, cậu ta nhìn thẳng vào mắt cô ấy rồi nói:
"Cô bây giờ là người của tôi, không phải là người của anh tôi nữa.
Cô không cần phải sợ bất kỳ ai cả, nếu Ngọc Miên đó còn bắt nạt cô thì phải phản kháng lại nghe rõ chưa?"
"Nhưng tôi…"
"Tại vì cô cứ ngốc mãi như vậy nên mới không làm được việc gì nên hồn đấy.
Cô còn muốn tôi bảo vệ cô đến khi nào nữa."
Nói xong, Nguyên Chính Quang liền xoay người rời đi.
Kể ra thì Nguyên Chính Quang đối với Tiểu Điệp cũng không tệ chỉ là cách đối xử có phần thái quá.
Bốn năm qua khi Tiểu Điệp gặp khó khăn gì cũng là nhờ Nguyên Chính Quang giúp đỡ, mối quan hệ của họ đã tốt hơn trước nhưng nghĩ lại thì nên dừng ở mức chủ tớ thì hơn.
...
Hôm sau.
Khi Tiểu Hạ Nhu vừa ngủ dậy Nguyên Chính Quân đã bế con bé xuống phòng khách để chuẩn bị dùng bữa sáng.
Vì không biết con gái mình thích ăn gì nên anh đã cho người nấu đồ ăn theo khẩu vị của mình vì nghĩ rằng con gái mình sẽ thích ăn những đồ ăn mình thích.
"Tiểu Nhu, há miệng ra để ba đút cho con."
Đúng lúc đó Hạ Tử Linh cũng trong phòng chạy ra.
Năm nay cô em gái nuôi này của anh cũng tròn 24 tuổi rồi nhưng hành xử chẳng khác bốn năm trước là mấy.
"Anh, em cũng muốn ăn." Hạ Tử Linh bĩu môi.
Nguyên Chính Quân hất cằm nói:
"Đồ ăn ở đó em tự ăn đi còn hỏi anh."
"Nhưng mà em cũng muốn được đút như thế."
"Hạ Tử Linh, em bao nhiêu tuổi rồi? Đừng lúc nào cũng bày cái thói tiểu thư đó, em nên nhớ em đang sống trong nhà của anh."
Hạ Tử Linh có nhà riêng nhưng vì thích Nguyên Chính Quân nên xin anh được ở lại Dalicat.
Một người đã 24 tuổi nhưng lại ghen tị với đứa con nít bốn tuổi.
Tiểu Hạ Nhu dù được ăn những món mình thích nhưng con bé lại cảm thấy không được vui.
Thấy con gái cứ xị mặt buồn chán, Nguyên Chính Quân bèn hỏi:
"Con gái, con làm sao thế? Mấy món này không ngon sao?"
"Không ạ, món ăn rất ngon nhưng con muốn ăn đồ ăn mẹ nấu.
Ba ơi, mẹ đâu ạ? Con nhớ mẹ, con muốn mẹ cơ."
Nguyên Chính Quân lại quên mất điều này nhưng bây giờ Mộc Tịch Nhiên đang dưỡng thương ở nhà trị thương nên không thể đưa cô về Dalicat nhanh được.
Anh cố an ủi Hạ Nhu:
"Mẹ con đang bị ốm, đợi mẹ khỏi hẳn ba sẽ đưa mẹ con về, có chịu không?"
"Mẹ ốm nặng không ạ? Con muốn đi thăm mẹ."
"Ở bệnh viện có mùi thuốc khó chịu lắm, đợi ba đi xem tình hình của mẹ con như thế nào rồi nói cho con nhé."
"Vậy cũng được ạ."
Sau khi dùng bữa sáng xong Nguyên Chính Quân đưa Hạ Nhu cho Hạ Tử Linh chăm sóc.
Nhưng hai người họ không hợp nhau cho lắm và đây cũng là lần đầu tiên Hạ Tử Linh được chăm sóc trẻ con.
"Anh Chính Quân, sao lại là em trông con bé?"
"Em là cô của con bé, chăm sóc cháu mình thì có gì phải than vãn.
Nhớ là phải chăm sóc cho Tiểu Nhu cẩn thận, anh phải đi ra ngoài một lát."
Nguyên Chính Quân bỏ lại Tiểu Nhu cho Hạ Tử Linh chăm sóc rồi đến nhà trị thương thăm Mộc Tịch Nhiên.
Anh không biết tình hình của cô đã tốt hơn chưa, những vết thương đã dần khỏi chưa nữa.
Nhà trị thương.
Nguyên Chính Quân lái xe đến nhà trị thương khoảng hơn năm phút thì tới nơi.
Người của anh vẫn đứng canh gác ở bên ngoài nên anh có thể an tâm là Mộc Tịch Nhiên không thể chạy thoát.
Tâm trạng anh rất thoải mái khi chuẩn bị gặp cô nhưng đến lúc anh bước tới gần cửa phòng lại nghe được những giọng nói kì lạ phát ra từ trong phòng bệnh.
"Mộc Tịch Nhiên, có đau không?"
"Không… tôi vẫn chịu được, anh cứ tiếp tục đi."
Âm thanh phát ra trong phòng ấy là giọng nói của Mộc Tịch Nhiên và Tần Lục.
Không biết hai người họ đang làm gì bên trong mà lại nói với nhau những lời lẽ gây hiểu lầm này.
Sắc mặt Nguyên Chính Quân đột nhiên tối sầm lại, anh siết chặt lấy tay nắm cửa sau đó mở toang cánh cửa ra.
Rầm!
Vì tự dưng có người mở cửa xông vào nên cả Mộc Tịch Nhiên và Tần Lục đều giật mình.
Nguyên Chính Quân hằm hằm sát khí bước vào trong, khoảnh khắc nhìn thấy Mộc Tịch Nhiên đang để lộ lưng cho Tần Lục chạm vào khiến cơn thịnh nộ trong lòng anh như núi lửa phun trào.
Nguyên Chính Quân tức giận quát:
"Hai người đang làm cái trò gì thế?"
Mộc Tịch Nhiên kéo áo trở lại bình thường, cô bình tĩnh đáp:
"Bác sĩ Tần chỉ đang bôi thuốc cho em thôi."
Tần Lục gật đầu:
"Vâng, tôi đang bôi thuốc cho cô ấy.
Vì cô ấy nói đằng sau lưng không tự bôi được nên tôi mới giúp."
Dù hai người họ vô cùng trong sáng nhưng Nguyên Chính Quân lại không tin.
Anh bước đến túm lấy cổ áo của Tần Lục, gương mặt dữ dằn khiến Tần Lục run sợ.
"Có thật là chỉ bôi thuốc không? Hay là cậu đang tận dụng cơ hội tôi không có ở đây nên định sàm sỡ cô ấy?"
Tần Lục thả bông và lọ thuốc xuống rồi lập tức xua tay:
"Đại thiếu gia anh hiểu lầm rồi, tôi không hề có ý gì với cô ấy cả."
Bốn năm trước Tần Lục vẫn giúp anh chữa thương cho Mộc Tịch Nhiên, có lần phải ở riêng trong phòng với cô mấy tiếng đồng hồ nhưng anh còn không ghen vậy mà hôm nay chỉ mới giúp cô bôi thuốc thôi Nguyên Chính Quân đã như con hổ lao đến muốn ăn tươi nuốt sống Tần Lục rồi.
Thấy Nguyên Chính Quân đã ghen thái quá không những thế còn hành xử đầy bạo lực nên Mộc Tịch Nhiên đã xen vào.
Cô muốn ngăn anh không ra tay với Tần Lục.
"Nguyên Chính Quân, anh đừng như vậy, là em đã nhờ bác sĩ Tần bôi thuốc giúp."
Lúc này Nguyên Chính Quân đột nhiên quay sang hỏi cô:
"Tại sao y tá nữ đầy ra đó em không nhờ mà lại đi nhờ hắn?"
"Vì lúc đó bác sĩ Tần đang ở đây nên tiện thể em mới nhờ thôi."
Nguyên Chính Quân lại chuyển sang nổi giận với Mộc Tịch Nhiên, ánh mắt anh nhìn cô rất đáng sợ giống hệt với bốn năm về trước, cái đêm mà anh hành hạ cô trên giường ấy, ánh mắt anh lúc đó cũng như thế này.
Mộc Tịch Nhiên run sợ lùi lại, cô lắp bắp:
"Chính Quân, anh… anh đừng nhìn em như vậy."
Nguyên Chính Quân đứng thẳng người dậy, buông tay ra khỏi người của Tần Lục.
Anh lớn tiếng:
"Cậu mau cút ra ngoài đi."
Tần Lục vội vàng bò dậy rồi chạy ra ngoài, Nguyên Chính Quân hôm nay tự dưng lại nổi giận khiến người ta sợ đến phát khiếp.
Lúc này trong phòng chỉ còn mình Nguyên Chính Quân và Mộc Tịch Nhiên, anh tóm lấy cổ chân của cô kéo cô lại gần mình.
Hành động này của anh khiến cô nhớ lại bốn năm trước, chẳng lẽ Nguyên Chính Quân đang muốn chuyện bốn năm trước tái diễn trở lại sao?
"Hình như tôi không động đến em nên em quên mất mình đang là người của ai rồi nhỉ? Mộc Tịch Nhiên, hình phạt riêng mà bốn năm trước tôi dành cho em, em vẫn còn nhớ chứ?"