Nguyên Chính Quân lại để yên cho người phụ nữ đó ngồi vào lòng thì chứng tỏ đối với anh, Ngọc Miên đó cũng không hề tầm thường.
Mộc Tịch Nhiên giả vờ không để ý đến nhưng thực chất cô vẫn cảm thấy khó chịu khi Nguyên Chính Quân với người phụ nữ đó thân thiết với nhau.
"Tiểu Nhu, phòng con ở đâu?" Mộc Tịch Nhiên bỗng hỏi.
Tiểu Hạ Nhu chỉ tay về căn phòng cách đó không xa.
"Nó ở kia kìa mẹ."
Mộc Tịch Nhiên bế Tiểu Nhu đến phòng của con bé rồi hai mẹ con cô ở yên trong đó.
Trong lúc Tiểu Nhu chơi đùa với đồ chơi trong phòng, Mộc Tịch Nhiên đã lấy chiếc điện thoại mới mà Nguyên Chính Quân mua cho mình ra.
Chiếc điện thoại cũ của cô đã bị rơi mất trong lúc chạy trốn khỏi đám người của Nghiêm Mặc Tường nên cô mới không có gì để liên lạc với Mộc Kiều Hạ và Mộc Diên Kiệt.
Hôm nay Nguyên Chính Quân đưa máy mới cho cô, Mộc Tịch Nhiên mới có cơ hội để gọi điện cho họ.
Nhạc chuông khẽ reo lên, đầu dây bên kia lập tức bắt máy.
[Alo?]
Mộc Tịch Nhiên nhận ra giọng nói của Mộc Kiều Hạ liền trả lời:
"Hạ Hạ, là em Tịch Nhiên đây."
Nghe thấy giọng của Tịch Nhiên và biết cô vẫn bình an vô sự Mộc Kiều Hạ cảm thấy mừng lắm.
Mấy ngày rồi không liên lạc được với cô nên cô ấy rất lo.
[Lần trước Nguyên Chính Quân có đến chung cư đưa Hạ Nhu đi rồi.
Chị nghe nói em cũng bị anh ta bắt lại, có phải thế không?]
Mộc Tịch Nhiên cúi đầu xuống đưa tay vân vê tà váy rồi hạ giọng:
"Vâng.
Em bị người của Nghiêm Mặc Tường bắt được, trong lúc chạy trốn em đã gặp Nguyên Chính Quân, là anh ấy cứu em."
[Cứu thì cứu nhưng anh ta hận em thế mà.
Tịch Nhiên à, nếu cảm thấy không ở được thì đến tìm chị, chị sẽ giúp em.]
Mộc Kiều Hạ nói thế để giúp cô chứ làm sao mà cô thoát được khỏi Nguyên Chính Quân đến tận hai lần chứ.
Mộc Tịch Nhiên cảm kích tấm lòng của Kiều Hạ nhưng cô chỉ biết ghi ơn thôi.
Sau đó, cô hỏi Mộc Kiều Hạ về tình hình của Lâm gia.
"Chị à, nhà họ Lâm thế nào rồi?"
[Em không cần lo đâu, Lâm Thiếu Phong dạo này có hơi quá đáng nhưng hắn không thể làm gì chị và Tiểu Kiệt đâu.]
"Chị và Tiểu Kiệt nhớ giữ gìn sức khỏe, nếu có dịp… em sẽ đến thăm hai người."
Nói thì nói như vậy nhưng Mộc Tịch Nhiên không biết mình có còn có cơ hội nào để gặp lại hai người họ không.
Cô không biết mình sẽ phải sống ở đây bao lâu nhưng có lẽ đợi đến lúc Nguyên Chính Quân tha cho cô thì cô cũng chẳng sống trên đời này nữa.
Mộc Tịch Nhiên nghĩ vậy.
Bữa tối hôm đó Mộc Tịch Nhiên vừa bước xuống nhà thì những người có mặt trên bàn ăn đều tỏ ra khó xử.
Ngọc Miên ngồi bên cạnh Nguyên Chính Quân liếc mắt nhìn cô đầy thách thức.
Nguyên Chính Quang thì vẫn còn để bụng chuyện cô phản bội anh trai cậu ta nên cũng tỏ ra khó chịu.
Còn về Nguyên Chính Quân, anh lại im lặng không nói gì.
"Mộc Tịch Nhiên, ở bàn ăn này hết chỗ cho cô rồi." Hạ Tử Linh đột nhiên lên tiếng.
Khi biết tin cô trở về đây Hạ Tử Linh cũng chẳng ưa thích cô là mấy.
Cô ta không muốn cho cô ăn chung cũng chẳng sao cả.
Mộc Tịch Nhiên lạnh lùng trả lời:
"Hạ tiểu thư không cần lo cho tôi, tôi không có ăn cơm, mọi người cứ dùng bữa vui vẻ."
Nói rồi Mộc Tịch Nhiên lại xoay người đi lên phòng, cả buổi nay cô đã không ăn gì rồi dù bụng đói nhưng trong tình thế đó có ngồi xuống ăn thì cô cũng không nuốt trôi.
Lát sau, Tiểu Điệp liền bê thức ăn lên cho Tịch Nhiên, cô ấy nói:
"Chị Tịch Nhiên, chị ăn cơm đi."
Mộc Tịch Nhiên liếc nhìn khay thức ăn, cô bật cười vì cảm thấy bản thân thật thảm hại.
Hiện tại cô chẳng khác gì một con ăn nhờ ở đậu, thậm chí đến cả dùng bữa tối cũng phải lén lút.
"Chị no rồi, chị không ăn đâu."
"Chị đã ăn gì đâu mà no, đấy là lý do người chị gầy đi nhiều đó."
Cái bụng rỗng của Mộc Tịch Nhiên lại bắt đầu biểu tình.
Cô nghĩ bản thân cần phải lấp đầy cái bụng trước đã nếu không sẽ thành một cái xác khô mất.
Sau đó, Mộc Tịch Nhiên liền nhận lấy khay đồ ăn từ tay của Tiểu Điệp mang vào trong phòng để ăn.
Lúc Tịch Nhiên ăn xong cũng là lúc người nhà họ Nguyên nghỉ ngơi.
Mộc Tịch Nhiên bê khay đồ ăn xuống dưới nhà, cô nhìn thấy Nguyên Chính Quân đang ngồi ở phòng khách xem điện thoại liền im lặng mà bước qua.
Lát sau, Mộc Tịch Nhiên lại từ trong bếp đi ra, lúc cô đi qua phòng khách thì thấy Ngọc Miên đang ngồi cạnh Nguyên Chính Quân còn Hạ Tử Linh thì đứng cãi tay đôi với cô ta.
"Ngọc Miên, sao lúc nào cô cũng bám lấy anh Chính Quân thế?"
Hạ Tử Linh vừa mắng vừa chỉ tay vào mặt Ngọc Miên.
"Tại sao tôi không được làm thế? Tôi là người phụ nữ mà ông chủ Nguyên đem về cơ mà?"
"Cô chỉ là gái quán bar thôi, đừng mơ sẽ được sống đàng hoàng như một nữ hoàng ở Dalicat."
Trong khi hai cô gái bên cạnh cãi nhau tranh giành Nguyên Chính Quân thì anh chỉ để ý đến mỗi Mộc Tịch Nhiên.
Mộc Tịch Nhiên thở dài nhìn họ rồi không quan tâm mà cất bước đi lên phòng.
Thấy cô rời đi, Nguyên Chính Quân cũng đứng dậy, Ngọc Miên thấy thế cũng đuổi theo nhưng lại bị Hạ Tử Linh chặn lại.
"Này, cô định đi đâu hả?"
"Bỏ tay ra, cô muốn đánh nhau với tôi sao?"
"Ừ, có giỏi thì vào đây đi."
Thế là hai cô gái lao vào giật tóc nhau ngay ở phòng khách nhưng Nguyên Chính Quân chẳng quan tâm đến.
Anh bước lên tầng hai, vốn định chạy đi tìm Mộc Tịch Nhiên thì lại vô tình thấy cô đang đứng bên cửa sổ.
Tà váy của cô bay phấp phới trước gió, mái tóc cũng theo lực gió mà bay lên nhưng lại được Mộc Tịch Nhiên vuốt về mang tai.
Cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ như muốn tìm cảm giác thanh tịnh từ thế giới bên ngoài.
Nguyên Chính Quân bị dáng vẻ đó của Mộc Tịch Nhiên làm cho xiêu lòng.
Anh bước đến cạnh cô sau đó ôm lấy cô từ phía sau.
Mộc Tịch Nhiên giật mình, gương mặt bình thản khi nãy bỗng chốc hóa lo ngại.
Mộc Tịch Nhiên đứng yên lặng để Nguyên Chính Quân ôm, vì cô biết phản kháng là điều vô ích nhất.
Anh ôm cô với dáng vẻ vô cùng hưởng thụ, sau đó đưa tay vuốt tóc cô, anh nói:
"Sao em lại cắt tóc? Tôi thích Mộc Tịch Nhiên để tóc dài hơn nhưng mà tóc ngắn cũng rất đẹp."
Nghe Nguyên Chính Quân nói vậy, Mộc Tịch Nhiên liền đáp lại bằng một câu dường như chẳng liên quan.
"Anh nên tìm cách giải hòa giữa Hạ Tử Linh và Ngọc Miên đi.
Nếu sau này hai người đó trở thành vợ anh, họ không hợp như vậy sẽ rắc rối đấy."
Biết ngay là Mộc Tịch Nhiên sẽ ghen, nhưng thấy cô như vậy Nguyên Chính Quân càng thoải mái.
Anh phải khiến cô cảm thấy đau khổ vì anh như thế mới khiến anh hả dạ.
"Tôi đã thử qua rất nhiều loại phụ nữ nhưng mới chọn được một người ưng ý.
So với em, mấy loại phụ nữ kia chẳng là gì cả."
Nguyên Chính Quân qua lại với nhiều phụ nữ như vậy chẳng lẽ anh đã lên giường cùng với họ rồi sao? Mộc Tịch Nhiên sợ rằng điều cô đang nghĩ lại chính là sự thật.
"Anh và Ngọc Miên...!đã ngủ với nhau chưa?" Mộc Tịch Nhiên khẽ hỏi.
Nguyên Chính Quân nhoẻn miệng cười, anh hôn nhẹ lên cổ của cô rồi nói:
"Chuyện riêng tư của tôi việc gì tôi phải nói cho em biết."
Vậy là Nguyên Chính Quân đang ngầm thừa nhận mình đã từng ngủ với Ngọc Miên sao?
Mộc Tịch Nhiên cúi đầu xuống, cảm giác như trong đầu mình đang có mây đen phủ kín vậy.
Tâm trạng cô lúc này chẳng khác nào một bản nhạc buồn, đã thế còn là bản nhạc buồn dưới trời mưa nữa.
Trong lòng Nguyên Chính Quân đã không còn duy nhất một mình Mộc Tịch Nhiên nữa.
Cô bây giờ cũng chẳng khác gì Ngọc Miên, chỉ là một sự lựa chọn vì anh thích thế thôi.
Nhưng Mộc Tịch Nhiên đâu có biết Nguyên Chính Quân cấm dục bốn năm vì cô.
Thế nên khi cô vừa trở về, anh mới trút tất cả sự chịu đựng của mình lên người cô như một con cầm thú.
Đối với Nguyên Chính Quân, Ngọc Miên hay những người phụ nữ khác chỉ là công cụ để anh trả thù Mộc Tịch Nhiên mà thôi.
Đêm đó, Mộc Tịch Nhiên nằm bên cạnh Hạ Nhu nhưng cô không tài nào ngủ được.
Cô lặng lẽ rời khỏi phòng, muốn xuống dưới nhà uống chút nước nhưng lại vô tình gặp Tiểu Điệp.
Thấy Tiểu Điệp đang pha nước cam, Mộc Tịch Nhiên liền đi đến hỏi:
"Muộn rồi em còn pha nước cam cho ai thế?"
"Là đại thiếu gia muốn uống đó chị.
Anh ấy vẫn đang làm việc trong phòng."
Nghe vậy, Mộc Tịch Nhiên liền đề nghị:
"Để chị làm cho, em mau đi ngủ đi."
"Vậy… em nhờ chị nhé."
Tiểu Điệp cũng muốn nhường không gian riêng cho Mộc Tịch Nhiên và Nguyên Chính Quân ở cạnh nhau vì thế mới biết ý rời đi.
Đúng lúc đó Ngọc Miên mở cửa phòng bước ra, biết được Nguyên Chính Quân đang ở phòng làm việc vì thế muốn tới đó.
Cô ta ăn mặc vẫn thiếu vải như mọi khi, một chiếc váy ngủ hai dây gợi cảm làm tôn lên vóc dáng nuột nà không tì vết.
Lúc cô ta đi ngang phòng bếp thì thấy Mộc Tịch Nhiên đang pha nước cam, cô ta nảy ra một ý định muốn chọc tức cô vì thế đã tới phòng làm việc của Nguyên Chính Quân.
"Ông chủ Nguyên, sao anh vẫn chưa đi ngủ?"
Nguyên Chính Quân mặc kệ người phụ nữ đó, không trả lời.
Thời gian qua anh vẫn đang tìm cách để giải phần còn lại trong dữ liệu chưa được gửi hết của Hàn Triết nhưng vẫn tìm mãi không ra.
Thấy Nguyên Chính Quân có vẻ đã mệt mỏi, Ngọc Miên liền đi tới bên cạnh đưa bàn tay vuốt ve người anh, cô ta cúi xuống thì thầm vào tai anh:
"Mộc Tịch Nhiên đang pha nước cam cho anh đấy, chắc là cô ấy đang bê tới đây rồi."
Nghe vậy, Nguyên Chính Quân liền kéo tay Ngọc Miên để cô ta ngã vào lòng mình.
Ngọc Miên thích thú ôm lấy anh, cố tình để dây áo tuột xuống để bản thân trong mắt anh được thêm quyến rũ.
Đúng lúc đó bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Cốc… cốc…
"Vào đi."
Sau đó, Mộc Tịch Nhiên liền mở cửa bước vào.
Cô tưởng trong phòng chỉ có mình Nguyên Chính Quân nhưng lại còn có thêm Ngọc Miên.
Không biết hai người họ đã làm gì với nhau mà trông mặt Ngọc Miên có vẻ rất hưng phấn.
Nhìn thấy Mộc Tịch Nhiên đang bê nước cam nhưng lại đứng đực ở trước cửa không chịu bước vào, Nguyên Chính Quân biết là cô đang khó chịu khi thấy anh ôm ấp người phụ nữ khác.
Nguyên Chính Quân muốn chọc tức cô vì thế đã chủ động chạm lên đùi Ngọc Miên rồi từ từ sờ lên trên.
Hành động đó của anh chẳng khác gì đang khiêu khích sự kiên nhẫn của Mộc Tịch Nhiên.
Nguyên Chính Quân bỗng lên tiếng nói vọng về phía Mộc Tịch Nhiên:
"Mau đem nước đến đây đi, em đang làm mất thời gian của tôi đấy, không thấy tôi đang bận à?"