Mộc Tịch Nhiên siết chặt lấy cốc nước cam trong tay, cô đang cố gắng kiềm chế bản thân không được tức giận nhưng cảnh tượng nam nữ tình tứ trước mắt khiến cô không tài nào mà nhịn nổi.
Có bao nhiêu cách để trả thù cô nhưng tại sao anh lại dùng đến cách này chứ?
Ngọc Miên nằm trong lòng Nguyên Chính Quân không ngừng ra cái vẻ thách thức với Mộc Tịch Nhiên, cứ như thể muốn cho cô biết mình mới là người phụ nữ duy nhất của Nguyên Chính Quân.
"Nước đây, anh uống đi."
Mộc Tịch Nhiên đặt mạnh cốc nước xuống mặt bàn khiến nước trong cốc có vài giọt văng xuống bàn.
Nhìn lực tay cô siết chặt lấy cốc nước kèm theo giọng điệu lạnh lùng đó là biết trong lòng cô đang khó chịu tới mức nào.
Ngọc Miên nhìn thấy cô tỏ thái độ với Nguyên Chính Quân liền được đà vênh váo.
Cô ta bám lấy Nguyên Chính Quân, trách móc cô:
"Trời ơi Mộc Tịch Nhiên, sao cô lại để nước cam văng ra bàn thế.
Lỡ nước cam đó làm ướt tài liệu của ông chủ Nguyên thì sao?"
Mộc Tịch Nhiên quay sang lườm Ngọc Miên, cô thẳng thừng đáp trả:
"Anh ấy còn không kêu, cô kêu cái gì?"
"Cô…"
Vì không cãi lại Mộc Tịch Nhiên nên Ngọc Miên chuyển sang nũng nịu với Nguyên Chính Quân.
"Ông chủ Nguyên, cô ta trừng mắt với em kìa."
"Ngoan, đừng sợ…"
Nguyên Chính Quân đưa tay vuốt tóc Ngọc Miên để an ủi cô ta nhưng ánh mắt của anh lại dành cho Mộc Tịch Nhiên.
Phản ứng ban nãy của cô khiến anh rất hài lòng, thấy cô ghen như vậy đột nhiên anh lại cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Mộc Tịch Nhiên không biết bản thân có chịu được cái cảnh này nữa không nhưng cô vẫn phải cố cắn răng mà nhịn.
Thấy Nguyên Chính Quân cầm nước cam lên uống, Ngọc Miên cũng đòi được uống với anh.
"Ông chủ Nguyên, cho em uống cùng đi."
Ban đầu Nguyên Chính Quân định không đưa cho cô ta nhưng nhìn ánh mắt ghen tuông của Mộc Tịch Nhiên, anh lại nổi hứng trêu tức cô.
Nguyên Chính Quân đưa cốc nước cam uống dở cho Ngọc Miên, cô ta cứ thế uống hết số nước còn lại rồi tỏ ra rất thích.
Sau khi uống xong, Mộc Tịch Nhiên định mang cốc rời đi thẳng nhưng lại bị Ngọc Miên sai bảo:
"Mộc Tịch Nhiên, cô pha giúp tôi một cốc nữa đi."
Mộc Tịch Nhiên siết chặt lấy cốc nước cam, cô đâu phải người hầu của cô ta mà để mặc cô ta sai cô làm việc.
"Cô không có tay hay sao?"
Ngọc Miên thấy Tịch Nhiên không chịu pha nước cho cô ta bèn dùng Nguyên Chính Quân để khiến cô nghe lời.
Cô ta tỏ vẻ giận dỗi:
"Anh nói gì với cô ấy đi, em chỉ muốn uống nước cam cô ấy pha thôi mà."
"Chỉ là một cốc nước cam, em hãy pha cho cô ấy đi."
Nguyên Chính Quân biết rõ là Mộc Tịch Nhiên không muốn làm vậy nhưng anh vẫn muốn cô pha nước cam cho người phụ nữ này.
Mộc Tịch Nhiên nuốt căm tức vào trong lòng, coi như lần này là nể mặt Nguyên Chính Quân.
Lát sau, Mộc Tịch Nhiên lại quay lại với một cốc nước trên tay.
Thấy Ngọc Miên đang đứng bóp vai cho Nguyên Chính Quân, Mộc Tịch Nhiên liền đặt cốc nước xuống mặt bàn rồi chán ghét nói:
"Của cô đây."
Ngọc Miên cúi người chống tay lên mặt bàn, hai bầu ngực của cô ta to đến mức chỉ việc nhìn thôi đã thấy ngộp thở.
Cô ta đưa tay nhấc cốc nước lên, chống tay vào hông rồi nhấp một ngụm.
Cảm thấy ngon quá nên cô ta uống thêm nhiều ngụm nữa, nhưng thấy Ngọc Miên càng uống nhiều gương mặt Mộc Tịch Nhiên càng tỏ ra mãn nguyện.
Nụ cười nguy hiểm trên môi của cô khiến Nguyên Chính Quân cảm thấy nghi ngờ rằng cô đã giở trò gì đó với cốc nước này.
"Cô thấy nước cam ngon chứ?" Mộc Tịch Nhiên bỗng hỏi.
"Cũng khá ngon."
Ngọc Miên uống cốc nước đó mà chẳng hề nghĩ ngợi, Mộc Tịch Nhiên khoanh tay trước ngực sau đó nhếch mày nhìn cô ta:
"Vậy sao? Vậy chứng tỏ nước bọt tôi nhổ vào cũng hợp vị cô nhỉ?"
Lúc này gương mặt của Ngọc Miên mới tái mét lại, cô ta trợn mắt nhìn cốc nước đang uống dở rồi liếc nhìn Mộc Tịch Nhiên.
Nói vậy tức là từ nãy tới giờ, Ngọc Miên đã uống cốc nước có nước bọt của Mộc Tịch Nhiên mà không hề hay biết.
"Mộc Tịch Nhiên, sao cô dám?"
Ngọc Miên nổi giận bước vòng qua mặt bàn làm việc rồi nghiến răng cầm cốc nước cam định hất vào mặt Mộc Tịch Nhiên.
Nhưng lúc cô ta định giơ lên, Mộc Tịch Nhiên đã bẻ lấy cổ tay cô ta làm cốc nước cam dốc ngược lên đầu Ngọc Miên.
"Á…"
"Muốn uống thì phải uống cho hết, còn nếu không uống hết thì cô thấm hết nó lên người cũng được."
Cảnh cáo xong Mộc Tịch Nhiên liền giật lấy cốc nước rồi rời khỏi phòng.
Nhìn Ngọc Miên tức giận như vậy, Mộc Tịch Nhiên cảm thấy hả dạ vô cùng.
Cô vẫn giữ nụ cười sảng khoái khi bước lên bậc thang nhưng khi đi trên hành lang tầng hai, nụ cười đó của cô đã không còn nữa, thay vào đó là sự tủi thân đến khó chịu.
Mộc Tịch Nhiên không mở cửa vào trong phòng mà lại ngồi bên tường trên hành lang tăm tối.
Cô ôm lấy đầu gối và bắt đầu nghĩ lại khoảnh khắc Nguyên Chính Quân ôm ấp Ngọc Miên tình tứ thế nào.
"Mộc Tịch Nhiên, sao mày lại cảm thấy đau lòng thế? Mày phải mạnh mẽ lên, mày có thể chịu đựng được điều đó mà."
Mộc Tịch Nhiên tự trấn an bản thân mình nhưng khi chứng kiến cảnh tượng người mình yêu đang ôm ấp người phụ nữ khác, cho dù có mạnh mẽ thế nào thì làm sao có thể chịu được.
Bộ dạng yếu lòng đó của Mộc Tịch Nhiên đã bị Nguyên Chính Quân nhìn thấy, anh lên trên tầng hai thì thấy cô đang ngồi tựa lưng vào tường ngay trước phòng ngủ.
Nguyên Chính Quân vừa bước đến chỗ cô vừa lên tiếng:
"Ban nãy em vẫn còn hả hê sau khi trả đũa Ngọc Miên, sao bây giờ lại ngồi đây buồn bã thế này?"
Mộc Tịch Nhiên ngước mắt nhìn lên, thấy gương mặt của Nguyên Chính Quân lạnh tanh thấp thoáng qua ánh đèn trong lòng cô cứ như đóng băng lại vậy.
"Anh có cần thiết phải làm thế với em không?" Cô hỏi.
"Ý em là gì?"
"Thôi bỏ đi, dù sao thì anh cũng đang hận em mà."
Mộc Tịch Nhiên chống tay xuống đầu gối và đứng dậy, lúc cô định mở cửa bước vào phòng thì đột nhiên Nguyên Chính Quân lại nói:
"Bắt đầu từ mai em sẽ trở thành vệ sĩ của Nguyên Chính Quân tôi một lần nữa.
Mà đã là vệ sĩ thì phải nghe lời ông chủ, ở bên cạnh ông chủ 24/24 và quan trọng là..."
Nguyên Chính Quân vừa nói vừa tiến đến áp sát Mộc Tịch Nhiên vào tường.
Anh đưa tay chạm lên ngực của cô, ánh mắt thích thú nhìn nó rồi nói tiếp:
"Nếu ông chủ muốn thì em phải đáp ứng, em không được quyền phản kháng cũng không được phép từ chối."
Mộc Tịch Nhiên thẳng thừng hất tay của Nguyên Chính Quân rời khỏi người mình.
Cô lạnh lùng nhìn anh, điệu bộ tức giận thấy rõ, cô nói:
"Đó mà là vệ sĩ sao? Em thấy giống như một sủng vật hơn đấy.
Nếu anh thích sủng vật thì sao không tìm Ngọc Miên, tại sao lại tìm em?"
Trước sự phản ứng dữ dội ấy, Nguyên Chính Quân chỉ mỉm cười đáp lại:
"Cho dù có là sủng vật thì cũng chỉ có em mới được quyền làm sủng vật mà tôi thích nhất thôi, Ngọc Miên kia không có cửa với em."
"Hừ… Ngọc Miên đó vừa xinh đẹp lại quyến rũ, vòng một cũng khủng như vậy không phải sẽ tuyệt hơn nếu anh chọn cô ta à?"
Mộc Tịch Nhiên vẫn còn để bụng chuyện ban nãy, biết cô vẫn còn ghen vì thế Nguyên Chính Quân mới phải dỗ dành cô.
"Thứ tôi cần không phải kiểu ngực to não nhỏ.
Làm vệ sĩ của tôi ít nhất cũng phải giống như em vậy… vừa vặn, rất thích tay."
Mộc Tịch Nhiên chỉ liếc mắt nhìn Nguyên Chính Quân rồi mở cửa vào trong phòng.
Vậy là từ mai thân phận của cô đã bị hạ thấp xuống một bậc, trở thành vệ sĩ của Nguyên Chính Quân giống như cái lần đầu tiên cô tiếp cận anh.
Hồi đó cô làm vệ sĩ của anh còn cảm thấy thực sự may mắn, nhưng bây giờ thì khác rồi, cảm giác như cô đã không còn quan trọng đối với Nguyên Chính Quân nữa.
…
Sáng hôm sau.
Ngọc Miên mới thức dậy, tâm trạng không hề tốt tí nào sau vụ bị hất nước vào mặt hôm qua.
Cô ta vừa bước lên tầng hai vừa chửi thầm Mộc Tịch Nhiên trong miệng:
"Mộc Tịch Nhiên, ả đàn bà đáng chết đó, mình phải tìm cách dằn mặt cô ta mới được."
Vừa bước lên hành lang, Ngọc Miên đã nhìn thấy Tiểu Hạ Nhu đang chơi đùa với quả bóng giữa hành lang.
Tâm trạng cô ta đang không tốt bây giờ lại gặp con gái của Tịch Nhiên nên không tránh khỏi chuyện giận cá chém thớt.
Quả bóng mà Tiểu Hạ Nhu đang chơi bỗng lăn đến chân của Ngọc Miên.
Cô ta thấy chướng mắt quá vì thế liền vứt nó ra ngoài cửa sổ.
Đồ chơi của Hạ Nhu vô duyên vô cớ bị vứt nên con bé tức lắm, con bé chạy đến đánh vào chân của Ngọc Miên, vừa đánh vừa mắng:
"Ai cho cô ném đồ chơi của Tiểu Nhu? Cô mau trả cho Tiểu Nhu đi, trả đi."
Ngọc Miên liếc mắt lườm Hạ Nhu sau đó thẳng chân đá Hạ Nhu khiến con bé ngã dập mặt xuống đất.
Sau đó cô ta chán ghét nói:
"Đúng là cái đồ phiền phức."
Tiểu Hạ Nhu nằm trên sàn nhà bắt đầu mếu máo òa khóc.
Nghe thấy tiếng khóc, Mộc Tịch Nhiên liền từ trong phòng chạy ra.
Thấy Hạ Nhu đang nằm trên sàn hành lang, cô vội vã chạy đến đỡ con bé dậy.
"Hạ Nhu, con sao thế?"
Tiểu Hạ Nhu vừa khóc vừa chỉ tay về phía Ngọc Miên, con bé mếu máo nói:
"Cô ấy ném đồ chơi của con đi, còn đạp con ngã nữa, huhu…"
Khi biết con mình bị đánh, Mộc Tịch Nhiên đã vô cùng tức giận.
Cô liếc mắt lườm Ngọc Miên, ánh mắt của cô đáng sợ đến mức khiến cô ta dè chừng.
Cô ta lắp bắp giải thích:
"Ai… ai bảo nó đánh tôi trước, là nó đánh tôi nên tôi mới đạp nó."
Mộc Tịch Nhiên không cần nghe lời giải thích của Ngọc Miên, cô thẳng thừng đứng dậy tiến đến tát thẳng vào mặt của cô ta.
"Con gái tôi sẽ không bao giờ động đến cô nếu cô không làm gì hại tới nó.
Nói cho cô biết, nếu Hạ Nhu mà bị thương dù chỉ một chút thì cô coi chừng tôi."
Ngọc Miên ấm ức ôm lấy bên má vừa bị Mộc Tịch Nhiên tát quay ngoắt lại.
Cô ta không chịu thua vì thế định giơ tay đánh lại cô nhưng lại bị Mộc Tịch Nhiên tát thêm một cái nữa.
Trong một lúc mà bị tát tới hai lần, Ngọc Miên tức quá bèn hét lên:
"Mộc Tịch Nhiên ai cho phép cô dám tát tôi? Tôi sẽ mách ông chủ Nguyên là cô đánh tôi, đến khi đó cô sẽ bị đuổi khỏi Dalicat."
Mộc Tịch Nhiên bế Tiểu Nhu trên tay sau đó quay lại nói với cô ta:
"Cứ việc mách anh ấy nếu cô muốn.
Nhưng tôi nghĩ người bị đuổi sẽ là cô chứ không phải tôi đâu, Ngọc Miên."