Nguyên Chính Quân sau khi đọc xong tin nhắn mà Nghiêm Mặc Tường gửi tới anh đã vô cùng sốc khi biết Mộc Tịch Nhiên lại mang thai.
Nếu anh biết cô đang mang thai sớm hơn thì chắc chắn anh sẽ không để cô bị bắt đi như vậy.
Nhưng hiện tại, anh không thể cứu được cô ngay, dù bọn khốn đó không giết cô nhưng có lẽ sẽ hành hạ cô hoặc ác độc hơn là động tới đứa con chưa chào đời của hai người họ.
Rầm!
"Chết tiệt!"
Nguyên Chính Quân tức giận đấm mạnh tay xuống mặt bàn, hốc mắt anh đỏ ngầu lên, nước mắt ứa ra ngoài từng giọt đau đớn nhỏ xuống mu bàn tay.
Nguyên Chính Quân đang khóc vì Mộc Tịch Nhiên, anh khóc vì đã không bảo vệ được cô và con của hai người.
Reng...!reng… reng…
Đúng lúc đó, đột nhiên chuông điện thoại của anh reo lên.
Nguyên Chính Quân đưa tay lau vội nước mắt, lập tức bắt máy.
"Alo?"
[Ông chủ Nguyên, chúng tôi đã tìm thấy rồi.]
"Được, tôi sẽ tới đó ngay."
Cuối cùng thì sau vài ngày đào bới, Nguyên Chính Quân cũng đã tìm được kho báu mà anh cất công tìm kiếm.
Trước mắt anh sẽ đến kiểm tra số kho báu ấy trước, nếu nó thực sự là kho báu được nhắc đến hơn hai mươi năm trước thì chính xác sẽ có thứ anh cần.
Nguyên Chính Quân cầm lấy áo khoác chạy vội ra ngoài, anh lái thẳng xe đến nơi cất giữ kho báu.
Lúc đó, tại ngôi làng đã bị khai quật toàn bộ, ở chiếc hố sâu nhất nằm giữa trung tâm, Nguyên Chính Quân nhìn thấy một chiếc rương gỗ chưa hề bị mục nát, nhìn họa tiết trên chiếc rương, anh có thể đoán được nó là đồ thật.
Chiếc rương được kéo từ hố sâu lên trên mặt đất, vệ sĩ của Nguyên Chính Quân không dám mở trước vì muốn để ông chủ của mình là người đầu tiên mở nó ra.
Nguyên Chính Quân thận trọng đưa tay mở rương, một thứ ánh sáng lấp lánh vàng rực bất ngờ chiếu lên gương mặt đầy kinh ngạc của những người đứng xung quanh.
Quả nhiên là kho báu hoàng gia!
Ở trong đây có rất nhiều thứ quý giá hiếm thấy, có khi chỉ có một không hai trên thế giới.
Nhưng điều mà Nguyên Chính Quân cần nhất không phải mấy thứ vàng trang sức mà thứ anh muốn là viên ngọc có giá trị nhất trong đống kho báu này.
Nguyên Chính Quân nhìn thấy một viên ngọc màu sắc trắng sáng, khác biệt với những thứ đồ xung quanh, nó đẹp theo một cách riêng biệt và thu hút ánh nhìn của Nguyên Chính Quân.
Anh đưa tay chạm vào viên ngọc ấy, nó vừa vặn với bàn tay của anh, những người xung quanh trầm trồ nhìn viên ngọc, một người không kiềm chế được liền hỏi:
"Ông chủ Nguyên, đây là viên ngọc đẹp nhất mà tôi từng được nhìn thấy.
Rốt cuộc nó là gì thế?"
Nguyên Chính Quân cầm viên ngọc trong tay cảm giác như đã có tất cả.
Đây là thứ anh muốn lấy nhất trong đống kho báu kia, nó chính là thứ có một không hai còn tồn tại trên thế giới này.
"Đây gọi là cổ ngọc, nó là viên duy nhất tồn tại trên thế giới này từ thời Hame*"
*Hame là thời đại không có thật, được tạo ra từ trí tưởng tượng của tác giả, vui lòng không tra khảo.
Nghe nói từ thời vua Hame thì các cổ ngọc đã bị đánh cắp và phá hủy gần như toàn bộ, không ai biết được chúng đã bị ai đánh cắp và hiện đang ở đâu nên có thể coi đây là viên duy nhất còn sót lại.
Nhưng có lẽ thứ Nguyên Chính Quân muốn cũng là thứ mà Nghiêm Mặc Tường và David muốn.
Anh muốn dùng cổ ngọc và số kho báu này để kết thúc mối thù hằn giữa anh và hai người họ, đặc biệt là phải cứu được Mộc Tịch Nhiên thoát khỏi đó một cách an toàn.
Nguyên Chính Quân siết chặt lấy viên ngọc trong tay, anh lẩm bẩm:
"Tịch Nhiên, chờ tôi, tôi nhất định sẽ cứu em ra ngoài."
…
Sáng hôm sau.
Mộc Tịch Nhiên bị bọn người của Nghiêm Mặc Tường nhốt vào trong một căn nhà trống bỏ hoang, tay chân cô đều bị xích lại dường như không thể có cơ hội chạy thoát.
Mộc Tịch Nhiên tỉnh dậy thì phát hiện tay chân bị xích, cô có thể đứng dậy, ngồi xuống, cử động tay chân nhưng không thể rời khỏi căn nhà này.
Trông cô lúc này chẳng khác gì một con vật đáng thương bị những kẻ thích ngược đãi xích lại cả.
Két!
Cánh cửa nhà hoang mở ra, ánh sáng lùa vào bên trong khiến Mộc Tịch Nhiên chói mắt.
Cô giơ hai tay lên, sợi xích cũng theo đó mà bị kéo lên trên.
Người bước vào căn nhà hoang ấy là Lâm Thiếu Phong, hắn nhìn bộ dạng thảm hại của Mộc Tịch Nhiên bây giờ liền cảm thấy vô cùng thích thú.
"Xem ai bị xích như một con chó kìa, nhưng con chó này cũng quá xinh đẹp rồi đấy."
Lâm Thiếu Phong lên tiếng chế nhạo cô, hắn gọi cô là chó như cách để sỉ nhục cô vậy.
Mộc Tịch Nhiên không để ý đến hắn, cô ngồi tựa lưng vào góc tường và im lặng.
Sợi xích to lớn siết chặt lấy cổ tay và cổ chân của cô khiến nó bị bầm tím, đau đớn vô cùng.
"Này Mộc Tịch Nhiên, cô cũng không ngờ là mình sẽ có ngày lại rơi vào tay tôi một lần nữa đúng chứ?"
Lâm Thiếu Phong túm lấy tóc của cô giật thẳng lên, hắn áp sát mặt xuống, phả hơi thở gớm ghiếc vào mặt cô.
Mộc Tịch Nhiên trừng mắt lên, cô nghiến răng:
"Anh cũng chỉ là công cụ lợi dụng của Nghiêm Mặc Tường thôi, cẩn thận chọn nhầm chủ, không lại có một ngày người chủ đó của anh lại đánh bả đấy!"
Mộc Tịch Nhiên đang gián tiếp nói Lâm Thiếu Phong là con chó của Nghiêm Mặc Tường và David, hắn hiểu những lời đó vì thế mới nổi giận.
Lâm Thiếu Phong đẩy mạnh khiến cô đập đầu vào tường sau đó ngã bịch xuống đất.
"Con ranh! Cô tưởng tôi không dám động đến cô nếu Nguyên Chính Quân chưa tới sao? Nói cho cô biết, tôi sẽ khiến cô và hắn phải chịu sự trừng phạt vì đã hại cả đời Lâm Thiếu Phong này."
Mộc Tịch Nhiên nằm xuống nền đất bẩn thỉu, cô co người lại vì đau đớn.
Trán cô đã bắt đầu chảy máu do cú va chạm ban nãy, Lâm Thiếu Phong thì không ngừng chửi rủa cô.
Hắn thậm chí còn giơ chân đạp vào người cô, Mộc Tịch Nhiên không thể phản kháng vì chân tay đã bị xích lại, cô chỉ có thể ôm chặt lấy bụng để bảo vệ con mình.
Bịch! Bịch!
"Chết tiệt! Tại cô và tên khốn Nguyên Chính Quân đó mà ông đây không thể lấy vợ.
Đời của Lâm Thiếu Phong này lại bị đồ đáng chết như cô và tên tình lang của cô hại, đúng là có giết chết hai người thì tôi cũng chẳng được hả dạ."
Lâm Thiếu Phong vừa nghiến răng chửi rủa vừa đạp chân vào người Mộc Tịch Nhiên như một cách để hắn cảm thấy khuây khỏa.
Mộc Tịch Nhiên nằm run rẩy dưới đất chịu những cú đá đau đến tận cùng thấu xương ấy mà không hề kêu van, hay cầu xin Lâm Thiếu Phong tha cho mình.
Nếu cô cầu xin hắn thì là hèn nhát nhưng nếu không cầu xin chắc cô sẽ bị hắn đạp chết mất.
Nhưng Lâm Thiếu Phong chưa muốn giết cô, hắn đạp cô cho đã rồi chợt dừng lại.
Hắn ép cô mở mắt ra nhìn hắn, nhìn những gì mà cô và Nguyên Chính Quân đã hại đời hắn.
Lâm Thiếu Phong tức giận cởi quần ra, tưởng chừng hắn định sẽ cưỡng bức cô nhưng hắn làm gì còn cái đó.
Lâm Thiếu Phong chỉ muốn cho cô nhìn thấy vết sẹo mà Nguyên Chính Quân và cô đã gây ra cho hắn, khiến hắn cả đời này không thể quên đi mối thù với hai người họ.
"Mộc Tịch Nhiên cô nhìn cho kĩ vào, đời trai của tôi đã bị tên tình lang và cô hại ra sao.
Vì các người mà tôi không còn là tôi, vì các người mà tôi không thể lấy vợ sinh con, sống cuộc sống chắc khác nào con chó bị thiến cả."
Mộc Tịch Nhiên đau đớn liếc nhìn Lâm Thiếu Phong, tuy rằng ngày đó Nguyên Chính Quân ra tay không chút nhân từ nhưng đó cũng là những gì Lâm Thiếu Phong đáng phải nhận.
Hắn hận anh và cô thì cũng đúng nhưng đối với những gì hắn gây ra cho cô thì bằng đó trừng phạt chả là cái gì hết.
Trước khi rời đi, Lâm Thiếu Phong đã để lại một lời cảnh cáo bên tai của cô.
Hắn nói:
"Nếu Nguyên Chính Quân không tới cứu cô, tôi sẽ tự tay khiến cô sống không bằng chết.
Nhất là đứa con ở trong bụng cô đấy, tôi sẽ móc nó ra và bóp chết nó."
Mộc Tịch Nhiên căm phẫn siết chặt hai tay vào nhau, tròng mắt cô mở to, hằn lên những tia máu đầy giận dữ.
"Đồ điên! Anh đúng là một tên điên khốn nạn!"
Lâm Thiếu Phong đứng dậy ngửa mặt lên trần nhà cười sảng khoái.
Hắn đã bị điên từ bốn năm trước rồi, từ cái ngày hắn bị Nguyên Chính Quân cắt mất thứ quý giá là Lâm Thiếu Phong đã chẳng còn là Lâm Thiếu Phong.
"Hahahaha, Mộc Tịch Nhiên cứ chờ đến cái ngày tên điên khốn nạn này trừng phạt cô đi, hahaha..."
Sau khi Lâm Thiếu Phong rời đi, ánh sáng bên ngoài cũng dần biến mất.
Trong căn nhà hoang u tối lạnh lẽo, chỉ còn mỗi Mộc Tịch Nhiên và bóng tối.
Cô lặng lẽ thu chân về, sợi xích ma sát với mặt đất di chuyển theo lực kéo của cô.
Mộc Tịch Nhiên ngồi sát vào góc tường, cô cúi mặt xuống, vết thương trên trán vẫn còn chảy máu.
"Chính Quân…"
Mộc Tịch Nhiên khẽ gọi tên Nguyên Chính Quân, cô hi vọng anh sẽ sớm đến đưa mình rời khỏi địa ngục tăm tối này.
Những giọt nước mắt rơi xuống cánh tay của cô, Mộc Tịch Nhiên đang dần mất đi ý chí mạnh mẽ lúc đầu của mình.
Đúng là cô không sợ chết nhưng cô sợ đứa bé vô tội trong bụng mình sẽ bị liên lụy.
Cô thì thế nào cũng được, nhưng con của cô nó nhất định phải sống.
Cùng thời điểm đó ở Dalicat.
Từ tối hôm qua đến giờ Nguyên Chính Quân bận bịu chuẩn bị cho kế hoạch nên giờ mới có thể chợp mắt một chút.
Anh ngủ gục trên ghế sofa trong phòng làm việc, gương mặt phờ phạc đáng lo ngại.
"Tịch Nhiên!"
Đột nhiên Nguyên Chính Quân choàng mở mắt tỉnh dậy, anh gọi to tên của cô trong sự lo lắng.
Trên trán anh đổ đầy mồ hôi, gương mặt vừa mới gặp ác mộng vẫn chưa hết kinh hãi.
Nguyên Chính Quân sau khi nhận ra mọi thứ chỉ là mơ nên mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh đưa tay khẽ day trán, ác mộng anh vừa mới gặp thật đáng sợ, nó còn đáng sợ hơn những gì anh đã trải qua hồi nhỏ.
Sau một hồi lấy lại bình tĩnh, Nguyên Chính Quân quyết định sẽ gọi điện cho Nghiêm Mặc Tường về việc lấy kho báu đổi người.
Anh không muốn Mộc Tịch Nhiên phải chịu thêm bất cứ sự hành hạ hay tổn thương thể xác nào nữa.
"Nghiêm Mặc Tường, tôi đồng ý đưa lời giải mã kho báu và địa điểm cất giữ kho báu cho ông.
Nhưng đổi lại, ông phải trả Tịch Nhiên cho tôi và phải đảm bảo cô ấy với đứa con trong bụng cô ấy vẫn bình an vô sự."