Lam Tố Linh đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý đối phó nếu Nguyên Chính Phàm có ý định xấu xa với cô.
Tuy nhiên, sau khi lột sạch áo và tiếp cận cô thì anh bỗng nhiên dừng lại, khiến Tố Linh cũng ngơ hết cả người.
Phải nói là cơ bắp lẫn cơ bụng của Nguyên Chính Phàm rất săn chắc, mỗi lần nhìn vào nó là Tố Linh có cảm giác khó thở, cô sẽ không bao giờ thừa nhận mình mê cái thân hình đó đâu.
“Cô có biết vết sẹo này là gì không? Nó chính là do vết thương ngày hôm đó để lại, cô đã cởi áo tôi nên chắc chắn phải biết đúng chứ?”
Nguyên Chính Phàm muốn khoe sẹo thì chỉ cần vén áo lên là được rồi, có cần phải cởi hết ra như thế không? Lam Tố Linh liếc mắt nhìn xuống, đúng là phần hông bên trái có một vết sẹo giống như vết dao cứa qua thật.
Ngày hôm đó cô cũng biết anh bị thương, nhưng dù đó có là sự thật thì cô cũng không muốn thừa nhận.
“Không biết, tôi đã nói là anh nhầm người rồi mà.” Tố Linh quay mặt đi, một mực chối bỏ.
Thấy thái độ cương quyết đến cứng đầu đó của Lam Tố Linh, Nguyên Chính Phàm cũng bắt đầu thay đổi sắc mặt.
Anh lạnh lùng bước vội đến ngay sát mặt cô, nắm lấy bàn tay cô ép chặt vào vết sẹo ấy.
Tố Linh giật mình muốn rụt tay lại nhưng tay cô đang bị giữ quá chặt, khiến cô không tài nào làm gì được.
“Anh làm gì thế? Mau bỏ tay của tôi ra!”
Hai mắt của Chính Phàm híp lại nhìn thẳng vào Tố Linh, anh nói:
“Tôi đã nói là cô thì chính là cô, cho dù cô có chối bỏ cũng chẳng giải quyết được điều gì đâu.”
“Buông tôi ra, nếu không thì đừng trách tôi!”
Lam Tố Linh ngước mắt lườm Nguyên Chính Phàm, tay còn lại cô vén váy lên và rút con dao dắt trên đùi ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy con dao, Nguyên Chính Phàm đã nhanh chóng tóm lấy cổ tay của cô, hai người họ giằng co qua lại một lúc cho tới khi con dao rơi xuống đất.
Keng!
Nguyên Chính Phàm liếc nhìn con dao sắc nhọn nằm lăn lóc dưới nền đất, hai đầu lông mày chợt nhíu xuống không vui.
“Xem ra nếu không dùng biện pháp mạnh thì cô sẽ không chịu ngoan ngoãn rồi.”
Ngay lập tức, hai tay của Tố Linh bị Nguyên Chính Phàm túm chặt giơ cao lên trên, tay anh còn luồn ra cả sau lưng và thò vào bên trong lớp áo của cô.
Hành động cưỡng ép này của Nguyên Chính Phàm khiến Tố Linh nổi giận, cô thẳng thừng mắng chửi anh:
“Tên khốn biến thái, tay anh đang để vào chỗ nào thế hả?”
Nguyên Chính Phàm mặc kệ sự phản kháng quyết liệt của cô mà vén áo cô lên cao, anh đưa tay ôm sát cô vào lồng ngực, cúi đầu nhìn xuống thì thấy hình xăm bông hoa hồng ở sau lưng Tố Linh.
Anh khẽ nhếch miệng cười, hai tay vẫn không quên giữ chặt lấy cô gái không ngoan ở trong lòng.
“Cô gái đêm hôm đó lên giường với tôi có hình xăm bông hoa hồng phía sau lưng y hệt cô, mùi hương cơ thể cũng giống y hệt cô, ngay cả gương mặt cũng giống y hệt cô… Nếu không phải là cô thì còn ai vào đây nữa?”
“Cho dù người đêm đó có là tôi thì tôi cũng chẳng thèm động tới anh.”
“Ồ, cô là người đầu tiên chê cơ thể của tôi đấy.”
Lam Tố Linh đường đường là sát thủ số một của Shadow vậy mà hôm nay lại bị một tên đàn ông kìm hãm mà chẳng tài nào thoát được.
Có thể vì anh quá đúng gu cô, không những thế còn ở trần trước mặt cô nữa nên mới khiến tâm lý cô bị lung lay.
Nói gì thì nói nhưng tư thế này cũng thật xấu hổ quá đi, nếu bị ai đó nhìn thấy chắc ngại chết mất.
“Oái!”
Đúng lúc đó, đột nhiên có một cô gái từ bên ngoài bước vào.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng Nguyên Chính Phàm đang có hành vi không đứng đắn với Tố Linh, cô gái ấy đã lập tức đưa tay che mắt.
Nhân lúc anh lơ đễnh, Tố Linh đã đẩy Nguyên Chính Phàm ra rồi chạy tới bên cạnh cô gái kia.
“Chị gái à, hắn là tên biến thái, hắn vừa mới cố tình sàm sỡ tôi đó.”
Nguyên Chính Phàm chỉ biết nín lặng trước lời nói của Tố Linh, trong khi đó cô lại nhìn anh với ánh mắt của người chiến thắng rồi cong đuôi chạy mất.
Rời khỏi nhà vệ sinh, điều đầu tiên cô làm đó là thực hiện nốt nhiệm vụ còn dang dở.
Tuy nhiên may mắn đã không đến với cô, đám vệ sĩ to con lực lưỡng của ông chủ Mạc đã lên đây không biết từ lúc nào.
Tố Linh vội trốn vào một góc, cô nghe thoáng được cuộc trò chuyện của những tên vệ sĩ kia.
Họ nói nhỏ với nhau rằng:
“Mau đi tìm kiếm cô gái đi cùng với ông chủ đi, chia nhau ra tìm.”
“Nếu bắt được cô ta thì đưa tới đây, chắc chắn cô ta là sát thủ do ai đó cử tới nhằm mục đích hãm hại ông chủ.”
Lam Tố Linh im lặng không dám lên tiếng, cô phải mau chóng rời khỏi nơi này thôi nếu không sẽ bị đám người đó tóm được.
Vậy là cô đã không thể hoàn thành nhiệm vụ, nếu không phải do Nguyên Chính Phàm thì cô đã có thể giết được lão già đó rồi.
Trước khi trở về tổ chức và chịu phạt, Tố Linh có thay đồ rồi ghé qua một trường tiểu học ở gần đây.
Cô chợt dừng bước trước cổng trường, nhờ bảo vệ chuyển lời rằng:
“Chú bảo vệ, có thể chuyển lời muốn gặp mặt của cháu tới thầy giáo Lâm Vĩ Thành được không?”
Một lát sau, từ trong khuôn viên trường đột nhiên có bóng dáng một người đàn ông chạy ra ngoài cổng.
Anh ta chính là Lâm Vĩ Thành, thầy giáo dạy ở đây và cũng là người mà Tố Linh muốn gặp.
“Tố Linh, em có chuyện gì muốn nói sao không vào bên trong?”
“Không cần đâu anh, em muốn đưa anh ít đồ rồi sẽ đi luôn.”
Vị thầy giáo này lớn hơn Tố Linh hai tuổi, anh ta cũng từng ở chung với Tố Linh trong cô nhi viện nhưng sau này Vĩ Thành lại được một gia đình nhận nuôi.
Dù vậy nhưng cả hai người họ vẫn thường xuyên giữ liên lạc với nhau và Tố Linh rất coi trọng người anh này.
“Đây là số tiền tháng trước em có vay của anh, nay em tới để trả lại.” Tố Linh rút trong túi ra một số tiền rồi đưa chúng cho Vĩ Thành.
Lâm Vĩ Thành hoảng hốt xua tay:
“Không cần phải trả lại cho anh đâu, số tiền đó là anh cho em mà.”
“Như thế sao được, anh còn phải nuôi bản thân mình và ba mẹ mình nữa.
Vì em hoàn thành được nhiệm vụ mới nên họ mới thưởng thêm tiền cho em, anh cứ cầm lấy đi.”
Lam Tố Linh vừa nói vừa dúi tiền vào tay Vĩ Thành, cô không muốn bản thân mắc nợ ai cả, nhất là Lâm Vĩ Thành.
Từ nhỏ đến lớn, khi còn ở cô nhi viện, Vĩ Thành luôn là người chăm sóc cho Tố Linh, trong mắt cô anh ấy có vị trí vô cùng quan trọng.
Tuy không có ba mẹ nhưng Vĩ Thành lại đem cho cô cảm giác được yêu thương, một thứ tình thương khiến cô phải ghi nhớ suốt đời không thể nào quên được.
Trước khi rời đi, Lâm Vĩ Thành chợt nói:
“Tố Linh, tổ chức đó có đối xử tốt với em không? Nếu cảm thấy không ổn thì đến chỗ của anh đi.”
Lam Tố Linh vẫn luôn giấu việc mình làm với Vĩ Thành, điều duy nhất anh ấy biết đó là một tổ chức thần bí.
“Không sao đâu anh em vẫn sống tốt lắm, khi nào em lại tới thăm anh nữa nhé vì giờ em phải đi rồi.”
Lâm Vĩ Thành khẽ gật đầu nhưng trong lòng vẫn vô cùng lo lắng.
Trong lòng Vĩ Thành sớm đã nảy sinh thứ tình cảm khác đối với Tố Linh, thế nhưng trong mắt cô thì anh ta chỉ đơn giản là một người anh trai, một người thân trong gia đình.
Dinh thự Shadow.
Vừa bước vào cổng dinh thự, Tố Linh đã có một linh cảm không lành.
Cho đến khi cô bắt gặp Yến Doanh mỉm cười vui vẻ đi ra từ sảnh chính thì cô mới biết linh cảm của mình là không sai.
Yến Doanh lướt qua người cô, không quên để lại nụ cười châm chọc.
“Mau vào trong đi, ông chủ đang tìm cô đấy.”
Tố Linh hít một hơi thật sâu rồi đi vào bên trong, sảnh chính rộng lớn nhưng chỉ có hai người, đó là cậu chủ Dannis và một người nữa là cha của Dannis – Dante.
Dante là ông chủ, cũng là người đứng đầu tổ chức Shadow, ông ta có nét mặt trông vô cùng dữ tợn và tính cách cũng giống như vẻ bề ngoài ấy.
“Quỳ xuống!”
Lời vừa dứt, Tố Linh đã lập tức quỳ xuống.
Đây chính là quy định của tổ chức, nếu nhiệm vụ không hoàn thành thì sẽ phải chịu phạt.
Chỉ có điều cô không biết hình phạt của mình là gì thôi.
Bịch!
“A…”
Lam Tố Linh bị Dante đạp thẳng vào người khiến cô ngã lăn ra đất, dù đau đớn nhưng cô vẫn phải gắng dậy và quỳ tiếp.
“Nhờ phước phận của cô mà Shadow không nhận được một đồng nào cả, đã không được tiền thì thôi lại còn phải tốn thêm tiền vì cô nữa.
Lam Tố Linh, trước đây cô là người luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ vậy tại sao bây giờ lại liên tục thất bại như thế hả?”
Trước sự nóng giận của ông chủ, Tố Linh chỉ biết cúi đầu:
“Xin lỗi ông chủ.”
“Quy định của Shadow sẽ không có ngoại lệ, cô sẽ không nhận được bất cứ đồng tiền nào trong tháng này và cô sẽ không được ở trong dinh thự này một tháng.
Đừng nghĩ tới việc phản bội tổ chức vì cái giá cô phải nhận sẽ còn đắt hơn thế gấp trăm lần đấy.”.