Lam Tố Linh đang cố gắng trốn chạy khỏi Nguyên Chính Phàm nhưng vừa mới chưa ra khỏi nhà trị thương thì đã bị tóm rồi, số cô đúng là đen đủi hết chỗ nói.
Cô vốn dĩ định cứ thế đẩy anh rồi chạy mất nhưng vì vết thương lại nhói đau khiến cô không thể làm điều đó được.
“Nguyên thiếu gia, cảm ơn anh đã cứu tôi nhưng mà tôi nghĩ tôi không nên ở lại đây được nữa.” Tố Linh bắt đầu giở giọng điệu ngọt ngào, tha thiết cầu xin.
Thấy cô như vậy, Nguyên Chính Phàm chỉ biết cười trừ, anh khoanh hai tay trước ngực rồi nhếch mép nói:
“Tiếc thật đấy nhưng tôi lại không muốn để cô đi.”
“Tại sao chứ? Tại sao anh cứ muốn bắt tôi cho bằng được vậy? Tôi có làm gì có lỗi với anh đâu? Đêm hôm đó tôi chỉ cởi áo của anh để mượn một chút chứ không có làm gì khác cả.
Tôi không phải biến thái, cũng chẳng phải kẻ muốn giết anh, bây giờ điều anh thắc mắc được làm rõ rồi đó anh còn muốn gì nữa?”
Trong cơn bức xúc, Tố Linh đã không kiềm chế được tâm trạng của mình mà nói ra hết tất cả mọi chuyện.
Từng lời nói của cô dù không có gì quá đáng nhưng với âm điệu lớn như mưa xổ thẳng vào mặt người khác ấy thì chẳng khác nào cô đang chửi Nguyên Chính Phàm.
Nói xong một tràng dài, Lam Tố Linh đứng ôm bụng rồi thở dốc.
Nguyên Chính Phàm chỉ yên lặng nhìn cô sau đó mặt anh bỗng trở lên tối sầm lại, không nói không rằng tự nhiên nắm lấy cổ tay cô kéo ngoắt đi.
Tố Linh hoảng hốt phản kháng lại, nhưng nếu cô giãy giụa thì vết thương sẽ lại đau nên cô đành để mặc anh kéo mình đi.
Tới xe ô tô, Nguyên Chính Phàm liền mở cửa ra rồi đẩy Lam Tố Linh ngồi vào trong.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã mạnh tay đóng rầm cửa lại khiến cô giật bắn mình sau đó đùng đùng đi sang ghế bên cạnh ngồi.
Từng hành động của Nguyên Chính Phàm khiến Tố Linh có chút e ngại, mặc dù anh không nói lời nào nhưng cái vẻ mặt như hờn cả thế giới kia đã đủ đáng sợ rồi.
Xe ô tô cứ thế lăn bánh rời đi, lúc này vết thương trên hông của cô đau đớn một cách kinh khủng nhưng cô vẫn cắn răng nhịn đau.
Đi được một đoạn, Lam Tố Linh mới đánh liều hỏi:
“Nguyên Chính Phàm, anh đưa tôi đi đâu thế? Không phải là đồn cảnh sát đấy chứ?”
Nguyên Chính Phàm trả lời tỉnh bơ:
“Đưa cô về Dalicat.”
Không phải chứ? Dalicat là biệt thự riêng của anh mà, anh đưa cô về đó là có ý gì?
“Tại sao lại đưa tôi về Dalicat?”
“Thế cô nghĩ rằng tôi sẽ tin lời cô nói sao? Tôi đưa cô về đó để dễ kiểm soát cô hơn.”
Lam Tố Linh như chết lặng đi, cô ức chế đến mức siết chặt tay thành nắm đấm, thật muốn lao đến cho anh một trận vì cô đã giải thích khàn cả cổ nhưng cuối cùng anh vẫn không tin.
Tố Linh vò đầu bứt tai như muốn phát điên lên sau đó cô quay sang nói với anh bằng giọng điệu không còn gì tha thiết hơn.
“Tôi đã nói tất cả sự thật rồi mà anh bảo không tin ư? Vậy anh còn muốn tôi làm thế nào nữa?”
Trái ngược với sự mất bình tĩnh của Tố Linh, Chính Phàm lại rất bình thản, anh đáp:
“Lam Tố Linh, rốt cuộc thì thân phận của cô là gì? Tôi đã kiểm tra điện thoại cô nhưng tại sao trong đó không có một thứ gì cả?”
Nghe tới đây, Tố Linh mới giật mình:
“Cái gì cơ? Anh dám xem trộm điện thoại của tôi sao? Mau trả nó đây!”
Tố Linh xòe tay ra để đòi điện thoại nhưng Nguyên Chính Phàm chỉ liếc mắt nhìn rồi lại tiếp tục lái xe, anh ngó lơ lời nói của cô.
Bực mình quá, Tố Linh liền nổi khùng lên, cô lục lọi trên người anh để tìm điện thoại nên đã khiến Nguyên Chính Phàm mất tay lái.
Két… Két…
“Oái!”
Chiếc xe rung lắc dữ dội khiến Tố Linh suýt thì ngã, eo của cô ngay lập tức được Chính Phàm đỡ lấy nhưng bàn tay của cô hình như đang đặt ở sai chỗ thì phải.
Cái thứ cứng cứng lại to to ấy đâu phải điện thoại của cô, Tố Linh thấm thỏm cúi xuống nhìn sau đó liền xanh mặt lại.
Không phải chứ? Tay cô lại đang động vào cái thứ ở giữa hai chân của Nguyên Chính Phàm.
“Xin… xin lỗi, tôi… tôi không… không cố ý!”
Lam Tố Linh trở về chỗ cũ ngồi, cô quay mặt sang chỗ khác không dám nhìn anh.
Cô đang xấu hổ muốn chui xuống cái lỗ nào đó vì bản thân vừa làm một chuyện điên rồ, nếu quy thẳng ra thì cô vừa mới sàm sỡ Nguyên Chính Phàm.
Cứ tưởng sau cú lỡ tay vừa rồi, Nguyên Chính Phàm sẽ phải nổi khùng lên hoặc làm gì đó nhưng không, anh lại một lần nữa giữ im lặng rồi tiếp tục lái xe đi.
Sự im lặng của Nguyên Chính Phàm khiến Tố Linh càng sợ hơn, không khí gượng gạo trong xe khiến cô khó chịu vô cùng.
“Sao anh ta cứ im lặng thế nhỉ? Rõ ràng mình vừa mới… trời ạ!” Lam Tố Linh khẽ lẩm bẩm.
Biệt thự Dalicat.
Bước xuống xe, Lam Tố Linh đã bị thu hút bởi vẻ đẹp của biệt thự Dalicat.
Cô từng mong muốn mình có một căn nhà riêng, dù bé nhỏ thôi cũng đủ rồi nhưng cô chưa từng nghĩ mình sẽ được đặt chân vào những nơi như thế này.
Thấy Tố Linh cứ đứng ngoài không chịu vào, Nguyên Chính Phàm bèn lớn tiếng:
“Cô còn định đứng đó tới bao giờ nữa?”
Giọng nói của anh khiến Tố Linh giật mình, cô bĩu môi đi theo sau lưng anh, giơ nắm đấm muốn đấm anh nhưng lại không muốn anh phát hiện.
Đi vào bên trong, một đám người hầu không biết từ đâu xuất hiện trước mặt họ rồi cúi đầu chào.
Sau đó, Nguyên Chính Phàm liền dẫn Tố Linh tới một căn phòng, anh mở cửa rồi nghiêng đầu tỏ ý muốn cô đi vào trong.
“Từ bây giờ cô sẽ chịu toàn bộ sự kiểm soát của tôi cho đến khi cô khai ra thân phận của mình.”
Rầm!
Vừa dứt lời, cánh cửa phòng đã đóng lại một cách không nương tình.
Lam Tố Linh lẩm bẩm chửi rủa Nguyên Chính Phàm trong miệng, cô liếc nhìn căn phòng cảm giác nó còn to hơn căn phòng cũ mà cô đang ở nữa.
Dù chủ nhà có hơi khó ưa nhưng ít ra hiện tại cô đã tìm được chỗ để nương nhờ vì nếu không cô cũng chẳng biết nên ở đâu khi không có tiền trong người.
Đang suy nghĩ đủ thứ thì Tố Linh chợt cảm thấy tay mình hơi ướt, lúc cô ngửa tay lên thì phát hiện bàn tay dính đầy máu từ vết thương ở trên hông.
Chắc chắn lúc nãy bị kích động nhiều quá nên vết thương mới hở miệng ra rồi chảy máu.
“Shhh…”
Lam Tố Linh vén áo lên nhưng lại thấy bất tiện quá, cô gắng gượng cởi áo ngoài ra rồi đi tìm thứ gì đó có thể băng bó lại.
Trong lúc gỡ băng cũ để thay băng mới đột nhiên cửa phòng có ai đó mở ra, Nguyên Chính Phàm đi vào với chiếc máy tính trên tay khiến Tố Linh giật mình đưa tay vơ áo che người lại.
“Này, sao anh lại tự tiện vào phòng mà không gõ cửa thế?”
Nguyên Chính Phàm để ý đến vết thương đang chảy máu của Tố Linh, anh đặt máy tính sang một bên sau đó đi tới chỗ cô.
“Anh ra ngoài đi, tôi còn băng bó nữa!” Tố Linh né tránh nói.
Nguyên Chính Phàm giằng lấy băng gạt trên tay cô, anh ngồi xuống để giúp cô băng bó vết thương mà không chút chần chừ.
“Nhìn cô lúng túng như vậy là biết chưa từng băng bó vết thương rồi.”
Đột nhiên Nguyên Chính Phàm lại trở nên dịu dàng, hành động ấm áp của anh khiến Tố Linh bị thu hút.
Nhất thời cô bị cuốn theo từng động tác của anh và chết chìm trong vẻ đẹp trai chết người ấy.
“Cô là người phụ nữ may mắn đấy.
Không chỉ được ngắm tôi mà còn được chạm vào tôi nữa, cô nghĩ xem tôi có nên thu phí cô không nhỉ?”
“Tôi không có tiền để trả cho anh.”
“Không cần tiền, tôi cần thứ khác ở cô.”
Lam Tố Linh nghe tới đây liền bật cười, cô nhếch mép như muốn chế nhạo anh:
“Hừ, tôi thừa biết đàn ông biến thái như anh thì muốn gì từ một cô gái.
Nhưng tôi không phải người dễ động vào, anh mà dám động vào tôi là tôi bẻ gãy ngón tay anh luôn đấy.’
Nguyên Chính Phàm từ từ đứng dậy, sau đó mạnh tay đẩy Tố Linh nằm sõng soài ra giường.
Lực đẩy tác động đến vết thương khiến Tố Linh đau điếng người, Nguyên Chính Phàm nắm lấy hai tay cô đặt lên trên đỉnh đầu, tay còn lại vô tư chạm lên da thịt cô cùng nụ cười gian mãnh:
“Mạnh miệng quá đấy cô gái, bây giờ cô đang bị thương thì lấy đâu sức mà đấu lại tôi? Giống như cái đêm hôm đó vậy, cô đã lợi dụng tôi bị thương mà giở trò đồi bại với tôi.
Hay là bây giờ tôi cũng làm y hệt như thế với cô nhé?”
Tố Linh thở hổn hển lườm Nguyên Chính Phàm, vết thương đau quá khiến cô khó nói rõ lời.
“Tên khốn… chết tiệt…”
Nguyên Chính Phàm thì thầm bên tai cô, giọng nói gợi đòn lại vang lên.
“Ban nãy cô cũng đã sờ vào của tôi rồi còn gì? Có qua thì cũng phải có lại mà đúng chứ?”
Sau đó, ngón tay của anh bỗng trượt lên đôi môi của Tố Linh, môi của cô rất đẹp lại mềm nữa.
“Cô có muốn biết kích cỡ của tôi không? Tôi nghĩ là cái miệng nhỏ của cô… sẽ không vừa.”.