Mẹ Tôi Là Nữ Chính Xuyên Không


"Nhà họ Lý tao xui xẻo đã tám đời mới rước kẻ xui xẻo này về nhà!"
"Không sinh được con trai đã đành, còn muốn ăn trứng của nhà họ Lý tao nữa!"
"Tao khinh! Mày có biết trứng quý giá thế nào không? Còn muốn cho con ranh này ăn, cái mạng rẻ tiền ấy thì đáng được ăn cái gì!"
!
Tiếng chửi rủa chói tai vang từ phòng bếp ra sân, lơ lửng không xa cũng không gần, trôi vào túp lều tranh rách nát.

Khương Hiểu Hiểu cố gắng mở mắt.

Cái cô thấy trước mắt là mái nhà đầy mạng nhện tả tơi và cửa sổ làm bằng giấy rách chỉ cần chạm nhẹ là thủng.

Cô gắng gượng ngồi dậy từ tấm ván giường lạnh lẽo, đầu vẫn cứ choáng váng không thôi.

Nhìn cánh tay mình gầy như que củi, Khương Hiểu Hiểu mệt mỏi nhắm mắt lại, rồi quay sang nhìn về phía căn bếp cách đó không xa.


Bà Lý đang cầm cây gậy khời than bếp đánh một người phụ nữ gầy yếu, vừa đánh vừa mắng.

"Tao đánh chết mày, cái đồ đàn bà thối này! Nếu mày sinh được một đứa con trai, thì thằng Ba nhà tao đã không tuyệt tự, đã không bị thiên hạ cười vào mặt!"
Cây gậy to tướng như sắp bị gãy, người phụ nữ kia dường như không cảm thấy đau, cô ấy không hề kêu ca, không chạy trốn cũng không tránh né, gắng sức chịu đựng những trận đòn và lời mắng từ mẹ chồng của mình.

Trong hoảng loạn, người phụ nữ lùi lại một bước, đầu "bụp" một cái đập vào bếp lò, rồi im bặt không còn tiếng động.

Thấy vậy, bà Lý bưng mâm cơm, quay người bỏ đi, miệng vẫn không ngừng mắng mỏ.

"Chết thì ra ngoài kia mà chết, đừng chết trong nhà, không phải do tao đánh đâu!"
Khuôn mặt người phụ nữ tái nhợt, mắt nhắm nghiền, đầu chảy máu.

Nhưng mọi người trong nhà họ Lý chỉ mải mê tụ tập ăn uống trong sân, không ai thèm để ý đến cô.

Đúng lúc này, người phụ nữ nằm bên cạnh bếp lò bỗng dưng mở mắt ra.

Điều này làm mọi người trong sân giật mình.

"Này, đây là đâu! "
Người phụ nữ ôm đầu đau đớn, nhìn bàn tay đầy nứt nẻ và lở loét của mình, rồi lại nhìn quanh một vòng người xung quanh, ngẩn người một lúc lâu mới thốt lên kinh ngạc.

"Kẻ xui xẻo kia, chưa chết thì mau qua đây!"
Bà Lý thấy người kia không sao nên lại ngạo mạn ra lệnh.

"Đừng đứng đấy nữa, mau lên núi cắt cỏ cho lợn đi! Nhà này còn nhiều việc chờ làm, hôm nay không làm xong thì đừng hòng ăn cơm!"
"Cắt! cỏ cho lợn?"

Người phụ nữ lúc này đã hồi phục tinh thần, cô ấy từ từ ngẩng đầu, ánh mắt từ mê man chuyển sang sắc bén và bình tĩnh.

Thấy vậy, Khương Hiểu Hiểu thở phào nhẹ nhõm.

Theo tình tiết trong tiểu thuyết, có lẽ đây là lúc nữ chính xuyên không đến.

!
Trong sân.

Bữa cơm nhà họ Lý có bảy tám người ngồi quây quần quanh bàn, đồ họ ăn là mấy món đạm bạc như cháo loãng và rau dại nấu nhừ, trên bàn còn đặt một đĩa dưa muối đen sì và một bát đậu xào khô.

Chỉ có trước mặt bà Lý là được đặt một bát canh trứng, rắc hành lá, bên trong nổi lên vài bọt mỡ.

Lúc này, con dâu thứ hai nhà họ Lý đang tranh thủ lúc bà Lý không chú ý, mà vươn đũa ra nhằm vào bát canh trứng kia, không ngờ bị bà Lý tát một cái như trời giáng.

"Cái đồ ăn không ngồi rồi này, bát canh trứng này mày có tư cách gì mà động vào! Bà đây còn chưa ăn một miếng nào, mày lại dám động đũa dưới mắt tao à!"
Chu Thị vội vàng che mặt khóc.


"Ôi chao ôi, mẹ ơi, con sai rồi! Chỉ vì con thấy em dâu không tôn trọng mẹ nên lúc ấy không suy nghĩ kỹ, mẹ đừng giận.

"
Dù miệng chị ta nhận lỗi, nhưng ánh mắt lại đầy bất bình khi nhìn bà Lý đẩy bát canh trứng cho cô em chồng đang cúi đầu ăn cơm.

"Đây, Tú Phân, ăn nhiều vào, đừng để bị đói.

"
Con gái út của nhà họ Lý, sinh ra khi bà Lý đã ngoài năm mươi, là đứa con gái được cưng chiều, ngày nào cũng được chăm sóc chu đáo, ăn ngon mặc đẹp.

Chu Thị che mặt, trong lòng bực tức cắn răng, liếc mắt nhìn hai con trai bên cạnh đang húp cháo loãng, trong lòng chị ta càng thêm phẫn nộ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận