Hứa Thư Yểu nhận được tiền lương từ đoàn phim rồi thì không cần đi làm nữa, nếu về sau có đoàn phim mới, mà còn cần người nữa, vậy sẽ tới thông báo cô.
Ở nhà nghỉ ngơi được 2 ngày rồi, Hứa Thư Yểu và Hứa Diễn đều nhận được tin nhắn thông báo về bữa tiệc cảm ơn thầy cô cử hành tại khách sạn lớn Phi Đằng.
Hứa Diễn cân nhắc: "Chúng ta đi tham gia tạ sư yến có cần góp chung tiền không?" Rốt cuộc thì anh chàng cũng chưa từng tham gia bữa tiệc nào thế này.
Hứa Thư Yểu cũng không hiểu lắm, hỏi Hứa Lập Thành thì mới biết được tạ sư yến là do các bậc phụ huynh gánh vác tổ chức, đám học sinh bọn họ đi tham gia, lúc qua đó đưa tiền biếu là được rồi.
Tiền biếu mặc kệ là nhiều hay ít, cũng đều là chút tâm ý của người làm học sinh cả.
Bữa tiệc đặt vào 7 giờ tối, Hứa Diễn và Hứa Thư Yểu bắt đầu xuất phát từ nhà đến đó từ lúc 6 giờ. Hứa Diễn đạp xe đạp chở Hứa Thư Yểu đi, hai mẹ con lảo đảo lắc lư đến khách sạn Phi Đằng.
"Mẹ ơi, đột nhiên con cảm thấy, hai người chúng ta mà đi tham gia tạ sư yến, không quá có lời nha." Hứa Diễn nghĩ đến, nhà người khác chỉ có một đứa nhỏ, chỉ cần đưa tiền biếu của một đứa là được rồi. Nhà bọn họ là hai người đi, vậy phải đưa hai phần tiền biếu.
Hứa Thư Yểu cười khúc khích: "Việc này còn tính kiểu đó được à?"
"Đương nhiên rồi, đợi lát nữa con muốn ăn cho đủ vốn rồi về."
Đang nói chuyện, bọn họ đã tới cửa khách sạn Phi Đằng. Khách sạn Phi Đằng này vừa nhìn quy mô là biết cực kỳ cao cấp rồi, ra ra vào vào đều là xe hơi, chỉ có Hứa Diễn với Hứa Thư Yểu là đạp xe đạp tới.
Có chút xấu hổ.
Cũng may, Hứa Thư Yểu và Hứa Diễn đều không thèm để ý ánh mắt của người khác, nên thế nào thì vẫn cứ làm thế ấy. Đậu xe xong rồi, hai người họ cùng nhau đi vào đại sảnh khách sạn.
"Chậc, cách trang hoàng này, cũng thật xinh đẹp nha." Hứa Diễn thuận miệng khen một câu.
Hứa Thư Yểu gật gật đầu: "Đúng là rất đẹp."
Đi vào đại sảnh khách sạn, đập vào mắt chính là một mảnh cảnh tượng kim bích huy hoàng, giữa đại sảnh là một chùm đèn thủy tinh sáng chói lóa, trong góc phòng tứ phía thì lại điểm xuyết vài chùm đèn nhỏ.
"Con nghe ông ngoại nói cái khách sạn Phi Đằng này là chỗ chuyên cho mấy kẻ có tiền ăn cơm đó." Hứa Diễn dựa vào bên người Hứa Thư Yểu, thấp giọng nói: "Vừa nhìn thấy chỗ này, quả nhiên là cao cấp, hào phóng, lên được cấp bậc." Từ cảnh xe hơi ra vào ở cổng lớn hồi nãy, có thể biết được cấp bậc của khách sạn Phi Đằng này không thấp.
Hơn nữa, những người tiến vào từ cửa chính này, đều là quần áo ngăn nắp lượng lệ. Ngay cả mấy cô tiểu thư tiếp khách ở cửa cũng là ai cũng có nét đẹp đặc sắc riêng.
Đang nói chuyện, ngoài cửa chính có một cô gái mặc váy ngắn đi vào. Từ phía Hứa Thư Yểu nhìn tới, chỉ cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp, trông còn có chút quen mắt.
Hứa Diễn giật giật áo Hứa Thư Yểu: "Mẹ ơi, mẹ nhìn cô kia coi, có phải giống Kỷ Oanh không?"
Hứa Thư Yểu cẩn thận nhìn nhìn, cách ăn mặc của cô gái kia hình như là đồ học sinh, thậm chí còn chải tóc hai chùm, trông thanh thuần lại đáng yêu, thật đúng là có vài phần giống Kỷ Oanh.
"Yểu Yểu?" Không nghĩ tới, thật đúng là Kỷ Oanh. Cô ấy thấy được Hứa Thư Yểu và Hứa Diễn, đi về phía bọn họ.
Cô ấy kinh hỉ nhìn Hứa Thư Yểu: "Sao em lại ở đây vậy?"
Hứa Thư Yểu cười nói: "Em tới tham gia tạ sư yến, chị thì sao? Sao lại ở chỗ này vậy?"
Kỷ Oanh hôm nay, cách ăn mặc của cô ấy bữa nay thiệt sự không bình thường, cách trang điểm cũng rất đáng chú ý, nếu không phải chị ấy còn có nụ cười ngượng ngùng, Hứa Thư Yểu đều thiếu chút nữa không dám nhận.
Kỷ Oanh nhẹ nhàng vỗ tóc mai một chút, nhỏ giọng nói: "Tiệc đóng máy của đoàn phim ở đây."
"Vai mới của chị hả?" Hứa Thư Yểu kinh ngạc: "Là một học sinh sao?"
Kỷ Oanh gật đầu: "Đúng vậy, là một học sinh có chút phản nghịch." Lúc cô ấy nói đến nhân vật của mình còn có chút ngượng ngùng.
Hứa Thư Yểu cười khúc khích: "Chị ngoan như vậy, chẳng giống học sinh phản nghịch chút nào hết."
"Lần này đạo diễn không có mắng chị, còn khen chị diễn không tồi đó." Kỷ Oanh cười nói: "Hơn nữa, lần này đoàn phim có người đầu tư lớn, giờ đóng máy rồi, mời toàn đoàn phim tới đây ăn cơm đó."
"Thật tốt, chị nhất định sẽ thành công." Hứa Thư Yểu nghiêm túc nói.
"Thời gian sắp tới rồi, chị đi trước nha, về sau có thời gian thì liên hệ nhé."
"Dạ, tạm biệt."
Chờ Kỷ Oanh đi rồi, lúc này Hứa Diễn mới chậm rì rì mà lắc lư đi qua, hỏi: "Mẹ, quan hệ giữa mẹ và Kỷ Oanh, từ khi nào lại tốt thế rồi dợ?"
Hứa Thư Yểu: "Thế nào hử? Con có ý kiến?"
"Thế thì không có." Hứa Diễn lắc đầu: "Khá tốt."
Nếu mà giờ mẹ anh chàng đã thành bạn bè với Kỷ Oanh, liệu có phải điều đó đại biểu cho sự xuất hiện của anh chàng đã sinh ra hiệu ứng bươm bướm, tương lai của mẹ mình có lẽ cũng sẽ bởi vậy mà khác đi không?
Hứa Diễn gãi gãi đầu, vui vẻ nói: "Đi thôi, chúng ta phải lên trên lầu kia."
Cửa thang lầu có một cái bảng hướng dẫn, tạ sư yến ở lầu 3. Trên lầu đã có không ít bạn học đều đã tới rồi, mấy cậu nam sinh thấy Hứa Diễn tới bèn vội vàng gọi anh chàng đi qua.
Nhân duyên của Hứa Diễn ở trong lớp, hình như cực kỳ tốt.
Hứa Thư Yểu cũng bị Lý Mạn lôi đi, ngồi xuống trong đám nữ sinh.
Hôm nay, những người tới tham gia tạ sư yến trên cơ bản đều đã thi đậu, mọi người đang ríu rít nói về trường học mình báo danh.
Lý Mạn thi đậu một đại học ở phương nam, sau khi cậu ấy kết thúc kỳ thi của mình thì đã đi ra ngoài du lịch 1 tuần, mới vừa về lúc điền nguyện vọng.
"Cho nên Yểu Yểu cậu sẽ học đại học tại Hải Thành luôn hả?" Lý Mạn kéo lấy tay Hứa Thư Yểu hỏi.
"Ừ ừ." Hứa Thư Yểu gật đầu.
"Vậy cũng không tồi, lúc mình được nghỉ về có thể tìm cậu chơi."
"Được đó."
Bên cạnh có nữ sinh nhỏ giọng tám chuyện: "Các cậu có biết Hứa Mộng Dao thi đậu chỗ nào không?"
"Không biết nữa, hình như không có gặp được cậu ta lúc điền nguyện vọng luôn, các cậu có biết không?"
"Mình nghe Trương Lệ Lệ nói là điểm của Hứa Mộng Dao chỉ đủ lên đại học tuyến 3, nghe nói cậu ta đang chuẩn bị học lại đó."
"Ủa? Sao lại vậy? Không phải thành tích của cậu ta hồi trước khá là tốt sao?" Có mấy người kinh hô lên, trong lời nói lại mang theo vài phần vui sướng khi người gặp họa.
Thật ra thì nhân duyên của Hứa Mộng Dao ở trong lớp cũng không tốt, ngày thường nói chuyện với cô ta cũng chỉ có mấy người kia, sau lại nhà họ Hứa xảy ra chuyện, hai người bạn duy nhất mà cô ta có thể nói chuyện với cũng không để ý tới cô ta.
"Tui nhớ rõ, không phải hồi trước cậu ta thường xuyên thi được mấy hạng đầu sao? Lần đó còn không phải đã đánh đố thi hạng nhất khối với Hứa Thư Yểu sao? Kết quả thì sao, rõ ràng là thua, còn không nhận nợ."
"Chẳng lẽ các cậu không phát hiện cậu ta rất biết vờ vịt sao?" Có người khinh thường nói: "Trước khi Hứa Thư Yểu với Hứa Diễn tới lớp của chúng ta, không phải cậu ta đã nói bậy về Hứa Thư Yểu và Hứa Diễn rất nhiều à? Còn nói bọn họ là cái gì mà bà con nghèo tới từ dưới quê, kết quả thì sao? Chính cậu ta mới là. Cậu ta cũng không biết e lệ, nói vậy mà cũng có thể nói được."
"Đúng rồi, hơn nữa cậu ta còn cực kỳ thích mách lẻo. Các cậu có còn nhớ hồi lớp 11 lúc tuyển chọn lớp trưởng không? Cậu ta vì được tuyển làm lớp trưởng mà đã trộm giở trò sau lưng đó."
"Đúng đúng đúng, mình cũng nhớ rõ, ngẫm lại cũng thấy buồn cười. Hứa Thư Yểu, còn may là ba cậu đã ly hôn với mẹ cậu ta." Có một bạn cùng lớp vẻ mặt may mắn nói với Hứa Thư Yểu, phảng phất là đang thật tình suy nghĩ cho cô vậy.
Hứa Thư Yểu cười cười, không có đáp lời. Cô cũng không có thói quen nghị luận sau lưng người khác, dù cho người đó là Hứa Mộng Dao.
Khi lão Lý và vài vị giáo viên đảm nhiệm dạy các môn đều đã trình diện, buổi tạ sư yến này bắt đầu.
Một lớp có hơn 40 học sinh, có được hai mươi mấy người tham dự, chia nhau ngồi 2 bàn. Có nam sinh biết uống rượu sẽ nâng ly đi kính rượu các thầy cô, cảm tạ đoạn thời gian ôn tập thi đại học kia có các thầy cô vất vả cần cù dạy dỗ.
Các nữ sinh không muốn uống rượu, bèn lấy đồ uống thay rượu.
Một bữa tiệc xuống, có mấy người bạn cùng lớp trước kia đều chả thế nào chuyện trò với nhau, giờ thế mà cũng kéo gần quan hệ lại không ít.
Bạn bè trao đổi số điện thoại với nhau xong, ước định với nhau, chờ về sau khi có buổi tụ hội giữa bạn học, nhất định phải thông báo đúng chỗ.
Vui vẻ ăn xong một bữa cơm, vậy là đã qua 9 giờ. Đêm nay Hứa Thư Yểu uống không ít nước chanh và coca, giờ chỉ cảm thấy bụng nhỏ khá là trướng.
Lại nhìn Hứa Diễn đang ở bên đám nam sinh kia, hình như cũng đã uống không ít bia.
Cuối cùng kết thúc bữa tiệc, có người đề nghị cùng nhau chụp chung một tấm lưu kỷ niệm, cũng coi như đặt bút viết một dấu chấm câu cho bữa tụ hội này.
Mọi người lục tục từ biệt nhau, Hứa Diễn cũng chạy tới hội hợp với Hứa Thư Yểu. Anh chàng uống nhiều bia quá, giờ cũng nhiều ra ba phần men say, gương mặt đỏ rực, ngây ngốc mà cười với Hứa Thư Yểu, trông còn mang theo vài phần ngốc nghếch.
"Hì hì, mẹ, chúng ta về nhà đi."
Hứa Thư Yểu rất hoài nghi, với cái tình trạng hiện tại này của anh chàng, có còn đạp xe đạp được không đây? Đêm nguyệt hắc phong cao thế này, lỡ mà không thấy được, đâm đầu chạy xuống cống, thế thì phải làm sao đây?
"Trước không vội, mẹ đã gọi điện cho ba rồi, ba nói chờ chút nữa là ba sẽ tới cửa đón chúng ta." Để cho chắc ăn, bọn họ vẫn là ở yên chỗ này chờ ba cô tới đón thì hơn.
Hứa Diễn tìm một vị trí gần đó ngồi xuống: "Dạ."
"Vậy con ngồi chờ ở đây, mẹ đi vệ sinh một cái đã ha."
Đúng là khách sạn lớn, trong WC thế mà cũng trang hoàng phá lệ xa hoa. Đi vệ sinh xong, lúc đang muốn đi ra ngoài thì đột nhiên có 2 người phụ nữ trông kinh hoảng thất thố vọt vào từ bên ngoài, có một người mặc sườn xám xẻ tà cao, một người khác thì dáng người càng lả lướt hơn, mặc một bộ lễ phục lộ lưng.
Hai người hẳn là không thấy được Hứa Thư Yểu còn ở đây, chỉ mãi khẩn trương nhìn ra ngoài cửa, trên nét mặt còn có vài phần hoảng sợ, lớp son trên môi, hình như đều bị nhòe.
"Làm sao bây giờ hả? Chúng ta cũng không thể trốn mãi trong nhà vệ sinh chứ?"
"Không thì, chúng ta trộm trốn đi?"
"Giờ mà trốn đi, về sau chúng ta có còn muốn lăn lộn trong cái giới này không? Không chừng ngày mai sẽ phong sát chúng ta đó."
"Vậy làm sao bây giờ? Tôi không có muốn bị......"
Hứa Thư Yểu đứng ở bên này, muốn đi ra ngoài cũng không phải lúc, muốn chờ hai người kia rời đi, nhưng hình như họ cũng không tính toán đi ra ngoài bây giờ. Lúc này, lại nghe một người trong họ nói: "Cái cô tên Kỷ Oanh kia, đã bị bọn họ chuốc say rồi, lúc này chúng ta trở về, bị rót chính là chúng ta."
"Nếu không thì, chúng ta chờ chút đi." Tuy cảm thấy hơi có lỗi với Kỷ Oanh chút, nhưng mà chết đạo hữu không chết bần đạo mà, người lúc đang gặp nguy hiểm đều sẽ theo bản năng muốn tự bảo vệ mình.
Nghe thấy tên Kỷ Oanh, Hứa Thư Yểu hơi hơi sửng sốt.
Bởi vì đi làm có hơn nửa tháng rồi, có tiếp xúc với giới nghệ sĩ, Hứa Thư Yểu hoặc nhiều hoặc ít đều có nghe qua một ít bát quái nội tình, thậm chí còn có vụ quy tắc ngầm sau lưng giới giải trí nữa, cũng không phải số ít. Nghe cuộc đối thoại của hai người bên ngoài kia, chẳng lẽ Kỷ Oanh gặp nguy hiểm rồi?
"Hai chị ơi, Kỷ Oanh mà hai chị vừa nói hồi nãy, có phải là cô gái mặc trang phục học sinh không? Còn buộc tóc hai chùm nữa?"
Hứa Thư Yểu đột nhiên xuất hiện làm hai người vốn đang cực độ khẩn trương hoảng sợ. Hai người vừa xoay đầu qua, thấy chỉ là một cô gái nhỏ, hơi hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Em...... Em quen Kỷ Oanh?"
Hứa Thư Yểu gật đầu: "Chị ấy làm sao vậy?"
Hai người liếc nhau, một người phụ nữ biểu cảm không chịu nổi: "Bọn tôi đều là mấy vai áo rồng trong đoàn phim, ban ngày đạo diễn nói đóng máy, dẫn đoàn phim tới mở tiệc đóng máy, kết quả bọn tôi tới dự tiệc mới biết được, đạo diễn là muốn bán bọn tôi cho người đầu tư......"
Hứa Thư Yểu hít hà một hơi: "Sau đó thì sao?"
"Bọn tôi phát hiện chuyện có chỗ không đúng, liền lấy cớ đi vệ sinh chạy ra, Kỷ Oanh và một cô gái khác, họ đã bị đám người kia chuốc say."
Hai người kia không dám dẫn đường cho Hứa Thư Yểu vì sợ bị phát hiện, chỉ nói vị trí cụ thể của phòng bao.
Hứa Thư Yểu nắm quyền thật chặt. Tuy cô không hiểu nổi vì sao giới giải trí lại có bầu không khí kiểu đó, nhưng mà Kỷ Oanh là bạn của mình, cô không có lý do lúc thấy Kỷ Oanh gặp phải nguy hiểm còn làm như không thấy.
Thấy Hứa Thư Yểu muốn đi ra ngoài, hai người kia duỗi tay túm chặt áo Hứa Thư Yểu, họ nhìn cô, cũng không biết nói cái gì mới phải, cuối cùng dùng giọng rất thấp nói một câu: "Cảm ơn."
Hưa Thư Yểu mím môi, nhỏ giọng nói: "Thật ra, nếu hai cô không muốn, có thể lựa chọn báo cảnh sát."
Hai người ngây ngốc đứng tại chỗ, có chút không biết làm sao.
Trong một chốc Hứa Thư Yểu không tìm thấy chỗ, cô không thể không chạy tới bàn tiếp tân, muốn xin cố vấn một chút.
Ai biết được, từ rất xa liền thấy đằng trước có một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, còn hói đầu nữa, gã đang ôm một người phụ nữ trong lòng, đi về phía thang máy.
Hứa Thư Yểu hít hà một hơi, vội vàng đuổi theo qua đó. Khoảnh khắc khi người đàn ông kia xoay người lại, cô thấy rõ ràng, người bị gã ta ôm chính là Kỷ Oanh.
Hình như Kỷ Oanh còn có chút ý thức, tay chân đều đang vô lực giãy dụa, có thể là do uống nhiều rượu quá, cô ấy giãy dụa mềm như bông vậy, hành động kia y như cào ngứa với người đàn ông kia, sẽ chỉ kích phát ham muốn của gã càng sâu hơn.
Cô ấy muốn khóc, nhưng ngay cả sức lực để khóc cũng không có. Trong mông lung, hình như cô ấy thấy được Hứa Thư Yểu, cô ấy theo bản năng duỗi tay về phía đó, cầu cứu không tiếng động.
Cứu tôi với.
Nhưng mà, ngay sau đó, cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Hứa Thư Yểu chạy đến cửa thang máy, liều mạng nhấn nút thang máy, nhưng thang máy cũng đã lên rồi.
Người phục vụ trên đài tiếp tân tiến tới ngăn cản hành vi ấn thang máy của Hứa Thư Yểu: "Vị tiểu thư này, nếu cô muốn đi thang máy, có thể chờ thang máy dừng lại, không thể cứ bấm hoài như thế nhé."
"Người đàn ông mới vừa đi vào hồi nãy, chẳng lẽ cô không nhìn ra được cô gái bị gã ta ôm kia không phải tự nguyện sao?" Hứa Thư Yểu quay đầu nhìn về phía người phục vụ: "Vì sao cô lại không ngăn cản?"
Trên mặt người phục vụ treo lên nụ cười nghề nghiệp giả tạo: "Tới khách sạn của bọn tôi để tiêu phí, đều là khách, sao sẽ có cái gọi là không tự nguyện?"
Hứa Thư Yểu: "......"
Thang máy dừng lại ở lầu 5, Hứa Thư Yểu nhìn thoáng qua tầng lầu, cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu loại chuyện thế này cũng xảy ra trên người của cô, hy vọng cô của lúc đó cũng có thể dùng tự nguyện để thuyết phục bản thân!"
Thang máy dừng lại rồi, lại tiếp tục đi lên trên. Hứa Thư Yểu đã không đứng chờ ở đây nổi nữa, trực tiếp quay đầu đi về phía thang bộ. Lúc rời đi, cô nhắc nhở: "Nếu như cô có tâm, tôi hy vọng cô có thể báo cảnh sát." Túi xách cùng di động của cô đều ở bên chỗ Hứa Diễn rồi.
Cô không biết mình có thể làm cái gì, chỉ muốn nhanh chóng leo lên lầu 5, mong cứu được Kỷ Oanh trước lúc sự việc xảy ra.
Lầu 5 là dãy phòng cho khách trọ của khách sạn này, toàn bộ hành lang, đưa mắt nhìn lại, cơ hồ đều là phòng hết, căn bản không biết gã đàn ông kia mang Kỷ Oanh đi tới phòng nào.
Hứa Thư Yểu gấp gáp đến có chút bốc hỏa, cô kiểu gì cũng không thể đi gõ cửa từng phòng một đó chứ? Hơn nữa, vừa nãy thang máy còn tiếp tục đi lên rồi, nên hoặc có lẽ, gã đàn ông kia không có ở lầu 5 mà lên trên tiếp rồi không?
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Trán cô đổ mồ hôi nóng, quay đầu lại thấy bộ phận báo cháy lắp đặt ở cửa thang bộ, giữa lúc điện quang hỏa thạch, cô chợt nảy ra một ý, tiến lên mở van mở cửa an toàn, nhấn xuống nút báo cháy của lầu 5.
Toàn bộ lầu 5 lập tức lâm vào từng trận âm thanh ồn ào.
Không được trong chốc lát, cô liền nhìn thấy có không ít cửa phòng được mở ra.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Vì sao lại ầm ĩ như vậy?"
Hứa Thư Yểu trốn ở trong góc, cao giọng hô: "Cháy, cháy rồi, mọi người mau chóng ra khỏi phòng, xuống đại sảnh lầu 1!"
Vừa nghe cháy, các phòng đều hoảng sợ, có người trực tiếp chạy ra, có người còn không quên quay trở lại lấy túi tiền. Hứa Thư Yểu cẩn thận nhìn chằm chằm mỗi người chạy ra, nhưng mà cũng không có thấy gã đàn ông ôm Kỷ Oanh đi.
Trong nháy mắt, tim cô như chìm vào đáy cốc.
Người đàn ông kia không có ở lầu 5, nói cách khác, vừa nãy thang máy chỉ là dừng ở lầu 5 mà thôi, gã ta cũng không có ra khỏi thang máy.
Bên trên còn có ba tầng, Hứa Thư Yểu tính toán xài lại cách cũ dẫn người ra hết.
Nhưng mà, đang lúc cô xoay người, tính toán chạy lên lầu ấy, lại trực tiếp bị người chặn ở cửa thang bộ.
Trong tay bảo an cầm gậy chỉ vào Hứa Thư Yểu rồi nói chuyện với người đàn ông bên cạnh: "Giám đốc Hoắc, chính là cái con nhóc này, hồi nãy lúc ở trong màn hình theo dõi tôi đã thấy, là nó nhấn nút cảnh báo của lầu 5, còn nói có cháy, đã dẫn phát hỗn loạn."
Hứa Thư Yểu liên tục lùi về sau hai bước, ngơ ngác nhìn người đàn ông đột nhiên chặn trước mặt mình, có chút không thể tin được vào hai mắt mình: "Hoắc, Hoắc Trầm?"