Tiết trời tháng 7 vừa nóng nực lại vừa oi bức, nhưng ở cơ cấu giám định, lòng Hứa Diễn lại lạnh thật lạnh.
Nếu như anh chàng với Diệp Minh là anh em họ bên nội thiệt, vậy thì không thể nghi ngờ, Diệp Kỳ Sâm chính là cái tên tra nam vứt bỏ mẹ anh chàng trong tương lai kia.
Nghĩ đến chính mình trước kia thân mật đến mức há mồm một tiếng chú út, ngậm miệng cũng một tiếng chú út, thế mà cũng chưa từng hoài nghi anh có khả năng là cha ruột của mình.
Hứa Diễn thật sự là muốn cho một cục gạch nện chết chính mình.
Diệp Minh đi theo Hứa Diễn ra khỏi cơ cấu giám định, anh chàng đưa tay ra cản lại Hứa Diễn: "Không phải chớ, Hứa Diễn, có phải cậu đã biết chút gì rồi không? Cậu có cần giải thích rõ ràng cho tôi không?" Hiện tại Diệp Minh đã hồ đồ luôn rồi, mình với Hứa Diễn thế mà thật sự có quan hệ huyết thống, còn đậu mía nó là anh em họ, ủa rốt cuộc là cái vụ gì vậy trời?
Hứa Diễn đột nhiên đứng lại, quay đầu nhìn về phía Diệp Minh: "Tôi nhớ rõ trước kia cậu có từng nói rằng, nếu tôi tìm được ba ruột của mình rồi, cậu với tôi sẽ cùng nhau đánh ổng một trận, có phải không?"
Diệp Minh ngẩn người, gật đầu nói: "Đúng vậy, vậy cậu tìm được rồi sao?"
Hứa Diễn cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nào, gọi điện thoại cho chú út của cậu đi, hỏi một chút xem chú ta đang ở đâu."
"Tìm chú út tôi làm cái gì?" Diệp Minh không thể tưởng tượng mà trừng to mắt: "Cậu sẽ không thiệt sự hoài nghi chú út tôi là ba cậu đó chứ? Hứa Diễn, cậu làm ơn có chút đầu óc được không? Nếu ấn tuổi tác mà tính, vào cái năm cậu sinh ra đó, chú út tôi mới có 5 tuổi thôi!"
"Biểu cậu gọi thì cậu gọi đi, đâu ra lắm lời nói nhảm vậy?" Hứa Diễn không khách khí nói: "Không gọi cũng đừng có đi theo tôi, từ nay về sau tôi không có người anh em này nữa!"
Cháu trai của tra nam, cũng là tra nam!
Diệp Minh: "......" Chẳng lẽ hồi nãy lúc mình đánh nhau với cậu ta, mình cũng đã đánh Hứa Diễn thành não tàn rồi sao?
Tuy hiện tại hành động của Hứa Diễn có chút không thể hiểu nổi, nhưng mà Diệp Minh dù do dự vẫn lấy di động ra, gọi điện thoại cho Diệp Kỳ Sâm. Có lẽ nên tìm chú út đến xem, để coi Hứa Diễn đến tột cùng là bị làm sao đi.
Lúc này Diệp Kỳ Sâm đang nghỉ trưa trong căn chung cư của mình, mới vừa đặt lưng nằm xuống, anh đã bị cuộc điện thoại của Diệp Minh đánh thức, anh bất đắc dĩ mà nhận cuộc gọi: "Làm sao vậy?"
"Chú út, giờ chú đang ở đâu vậy?" Diệp Minh ngẩng đầu nghía mắt liếc Hứa Diễn đang như hổ rình mồi mà nhìn mình chằm chằm.
"Chú ở trong chung cư." Diệp Kỳ Sâm hỏi: "Có việc gì sao?"
"Ồ, đợi lát nữa con với Hứa Diễn đi tìm chú nha." Diệp Minh dừng một chút, nói bổ sung: "Hứa Diễn tìm chú có việc."
"Rồi, hai đứa tới đây đi." Diệp Kỳ Sâm lên tiếng, cúp điện thoại, đưa một tay gối dưới đầu, một tay nhẹ nhàng xoay di động, ánh mắt từ từ nhìn đăm đăm trần nhà trong phòng mình, xuất thần.
Anh chẳng hề hay biết nguy hiểm sắp sửa giáng xuống.
Từ lần trước, cái lần mà não anh co giật cự tuyệt lời thổ lộ của Yểu Yểu với mình ấy, Yểu Yểu hình như là, đã không còn ý tưởng gì với anh nữa. Qua vài lần tiếp xúc trước đó, cô như đã hoàn toàn xem mình là chú út, phảng phất như hết thảy mọi thứ đều chưa từng xảy ra vậy.
Hơn nữa, mấy ngày hôm trước lại đột nhiên ngoi đầu một gã gọi là thanh mai trúc mã, Diệp Kỳ Sâm cảm nhận được cảm giác nguy cơ xưa giờ chưa từng có.
Anh biết, nếu mình lại tiếp tục không hành động, có khả năng Yểu Yểu sẽ chạy đi với người khác mất. Hơn nữa, bên cạnh anh, còn có một đứa cháu trai cũng đang thương nhớ bà xã tương lai của anh đây.
Dưới tình huống trước có sói, sau có hổ thế này, anh cần phải làm chút gì đó.
Trên mạng nói, muốn theo đuổi một cô gái, vậy phải thu phục người bên cạnh cô ấy, thay đổi từ từ như nước ấm nấu ếch mà tới gần cô ấy, làm cô ấy không thể rời khỏi mi được.
Vậy nên, anh chủ động trợ giúp Kỷ Oanh, bạn của Yểu Yểu, bảo công ty sắp xếp tài nguyên không tồi cho cô ấy. Về phần cô bạn của Yểu Yểu có thể nắm chắc được cơ hội hay không, vẫn là phải xem chính cô ấy.
Đương nhiên, còn có một người quan trọng nhất nữa, chính là Hứa Diễn.
Căn cứ theo những gì anh quan sát trong thời gian dài đến vậy, quan hệ giữa Hứa Diễn với Yểu Yểu cực kỳ tốt, nếu anh muốn đánh vào bên trong để có được phương tâm của Yểu Yểu, vậy thì được đến sự tán thành của Hứa Diễn là cực kỳ cần thiết.
Làm sao để xây dựng quan hệ tốt với một bé trai nhỉ?
Diệp Kỳ Sâm biết, Hứa Diễn thích chơi game, cũng cảm thấy cực kỳ hứng thú với máy tính, cho nên anh gãi đúng chỗ ngứa, phối một máy trưởng không tồi cho Hứa Diễn, vốn dĩ nghĩ lần này gặp mặt sẽ đưa cho anh chàng, không nghĩ tới hiện tại anh chàng liền tới đây.
Trước khi Diệp Minh với Hứa Diễn tới, anh rất tri kỷ mà chuẩn bị sẵn nước trái cây ướp lạnh cho bọn họ.
Chuông cửa vang lên, Diệp Kỳ Sâm đi mở cửa.
Vừa mở cửa, Diệp Kỳ Sâm kinh ngạc mà nhìn hai anh chàng đứng ở ngoài cửa —- Khóe mắt Hứa Diễn thì có dấu ứ xanh, khóe môi Diệp Minh cũng bầm tím, anh buồn cười hỏi: "Hai đứa đánh nhau hả?"
Diệp Minh nhìn thoáng qua Hứa Diễn.
Hứa Diễn hừ lạnh một tiếng, thừa dịp Diệp Kỳ Sâm chưa kịp phản ứng, tiến lên một bước, huơ quyền lên đánh.
Diệp Kỳ Sâm căn bản là không có chút phòng bị nào với hai người ngoài cửa đây, cho nên một quyền này của Hứa Diễn là chính thức đánh thẳng lên mặt anh. Anh bị đánh đến liên tục lùi về sau vài bước, đỡ lấy tay vịn sofa trong tầm tay, lúc này mới ổn định thân hình lại.
Diệp Minh kinh hô: "Hứa Diễn, cậu làm gì vậy hả?"
Diệp Kỳ Sâm che mũi lại, hít hà một hơi, có chút đau đến không đứng thẳng lưng được. May mắn mũi của anh là mũi thiệt đó, chứ không có lẽ đã bị đánh lệch mũi rồi. Tên tiểu tử thúi này, xuống tay thiệt đúng là tàn nhẫn a!
Bầu trời bên ngoài cũng không biết là bị làm sao nữa, ban ngày ban mặt mà ầm ầm vang lên tiếng sét.
Bên khóe môi Hứa Diễn vẫn còn ngậm nụ cười lạnh, nghĩ đến chính mình trước đó thế mà còn sùng bái gã tra nam trước mặt này đến thế, liền cảm thấy mình cực có lỗi với Hứa Thư Yểu.
Khoảng thời gian trước, mình đến tột cùng đã làm cái gì? Anh chàng đã tự tay đẩy mẹ mình về phía gã tra nam này!
Nghĩ đến đó, Hứa Diễn nắm chặt nắm tay đến kêu vang răng rắc, anh chàng bước nhanh tới, dùng sức túm cổ áo Diệp Kỳ Sâm lên, giơ tay lên lại là huơ một quyền nữa.
Lúc này đây, Diệp Kỳ Sâm đã có phòng bị, anh nhanh chóng phản ứng lại, nghiêng đầu tránh đi nắm tay Hứa Diễn, hơn nữa còn trở tay nắm ngược tay Hứa Diễn, giật ngược hướng lại, bẻ hai tay tay của anh chàng ra sau lưng, đè trên sofa.
Hứa Diễn giãy dụa: "Buông tôi ra, ông cái đồ tra nam này, tôi muốn đánh chết ông!"
Diệp Kỳ Sâm: "......" Anh quay đầu hỏi Diệp Minh: "Hứa Diễn rốt cuộc là bị làm sao vậy?"
Biểu cảm Diệp Minh cứng đờ lắc lắc đầu, nghĩ: Có phải Hứa Diễn bị điên rồi không ta?
"Hứa Diễn, con có cần bình tĩnh lại trước chút không?" Hiện tại tính tình Diệp Kỳ Sâm còn xem như tốt, chứ như này mà còn là hồi anh học cao trung kia, nếu có ai dám động thủ với mặt của anh, vậy là kẻ đó xong rồi đó.
Hứa Diễn giãy dụa nửa ngày cũng không tránh thoát khỏi tay Diệp Kỳ Sâm được, trong lòng anh chàng lạnh nửa thanh. Chính mình hiện tại, đánh không lại tên tra nam này!
Anh chàng cưỡng bách chính mình phải bình tĩnh lại: "Được, chú buông tôi ra trước."
Diệp Kỳ Sâm nhẹ nhàng thả lỏng tay anh chàng ra, Hứa Diễn vừa được tự do liền bắt đầu phản kích — Anh chàng muốn nhân lúc Diệp Kỳ Sâm chưa chuẩn bị công kích hạ bàn trước, tốt nhất là vướng ngã anh, sau đó ngồi trên người anh tẩn anh một trận.
Ý tưởng rất tốt đẹp, chỉ là chờ khi anh chàng chân chính ra tay lại phát hiện, mình căn bản là không đánh trúng Diệp Kỳ Sâm được, anh đã có phòng bị rồi.
"Hứa Diễn, dù cho con muốn đánh nhau với chú, cũng phải tìm cái lý do đi chứ?" Diệp Kỳ Sâm vừa tránh né đòn công kích của Hứa Diễn, vừa muốn hỏi rõ ràng là anh rốt cuộc đã đắc tội cậu nhóc này chỗ nào.
Ánh mắt Hứa Diễn càng thêm hung ác, xuống tay cũng càng thêm sắc bén, nhưng dù cho là thế, anh chàng vẫn không thể thương tổn đến Diệp Kỳ Sâm chút nào như cũ.
Ngược lại là chính anh chàng đã đánh đến mệt mỏi.
Rốt cuộc Hứa Diễn từ bỏ, anh chàng chống tay xuống bên cạnh bàn, thở phì phò hổn hển, mồ hôi dọc theo trán và tóc mai của anh chàng rơi xuống, tẩm ướt ngọn tóc của anh chàng.
Diệp Kỳ Sâm nhìn thấy trên bàn còn đặt nước trái cây ướp lạnh mà anh đã chuẩn bị sẵn cho hai chàng trai trẻ, anh cười cười, đưa ly cho Hứa Diễn: "Nếu không, uống một ly nước trái cây rồi lại tiếp tục nhé?"
Hứa Diễn bỗng chốc nắm chặt quyền, cặp mắt đào hoa gắt gao mà nhìn chằm chặp Diệp Kỳ Sâm, tức giận đến run cả người.
Anh chàng cười lạnh một tiếng, cầm ly nước trái cây trên bàn lên, ừng ực ừng ực nốc hết, sau đó đặt cái ly xuống bàn thật mạnh, lạnh lùng nói: "Tôi sẽ không để cho chú tiếp cận Hứa Thư Yểu nữa, cái tên tra nam như chú, căn bản là không xứng với chị ấy!"
Nói rồi, anh chàng giơ cánh tay lên, chà lung tung mà lau mồ hôi trên mặt, sau đó quay đầu đi luôn.
Diệp Kỳ Sâm nghe những gì Hứa Diễn nói, trong lòng hơi hơi lộp bộp chút: Chẳng lẽ tâm tư trước đó của mình đã bị thằng nhóc này phát hiện à? Vậy nên hôm nay nó mới có thể khác thường đến vậy? Ủa mà không đúng nha, bởi không phải anh còn chưa tặng cái máy tính với CPU kia sao?
"Hứa Diễn, cậu......" Diệp Minh muốn cản Hứa Diễn lại, lại cũng bị Hứa Diễn hất văng ra. Giờ Hứa Diễn không muốn có bất kỳ liên hệ gì với họ Diệp.
Hứa Diễn rời đi, đuôi mày Diệp Kỳ Sâm nhíu lại, giơ tay xoa xoa cái mũi còn ẩn ẩn đau đớn, quay đầu hỏi Diệp Minh: "Hai đứa tụi con, trước đó đã làm cái gì vậy?"
Diệp Minh yên lặng mà đưa phần báo cáo xét nghiệm DNA trong tay mình cho Diệp Kỳ Sâm: "Từ sau khi nhìn thấy cái báo cáo này, cậu ấy y chang bị điên rồi ấy." Nói rồi, anh chàng chỉ vào khóe môi còn đang đau của mình nói: "Chú nhìn nè, đây cũng là cậu ta đánh."
Diệp Kỳ Sâm: "......"
——
Hứa Diễn đạp xe đạp, đạp bàn đạp chạy về nhà như điên ấy, cuối cùng là hết sức rồi mới thả chậm tốc độ lại.
Nếu mà có người qua đường đón mặt đi tới, lại nhìn kỹ nữa, liền có thể thấy được là... chàng trai lớn đầu đang đạp xe đạp kia, khóc rồi.
Khóe mắt anh chàng còn có dấu bầm, hốc mắt lại đỏ hồng ghê gớm, đôi môi mím chặt còn đang hơi hơi run, anh chàng đang nỗ lực mà nhịn xuống nghẹn ngào cùng chua xót trong lòng.
Cuối cùng, khi đạp đến con ngõ không người gần cửa nhà kia rồi, anh chàng rốt cuộc không nhịn được nữa, dừng xe lại, giơ tay lên che kín mặt, nghẹn ngào thành tiếng.
Nam nhi có nước mắt nhưng không dễ rơi, nhưng mà giờ anh chàng thiệt con mẹ nó không nín được!
Trước kia anh chàng luôn nghĩ rằng, nếu mà tìm được cái gã tra nam vứt bỏ mẹ mình kia, anh chàng nhất định phải hung hăng mà tẩn gã ta một trận. Chỉ là hiện tại thiệt sự kiếm được rồi, anh bi thương phát hiện, mình vậy mà đánh hổng lại.
Một quyền duy nhất đánh trúng cái tên kia, vẫn là nhân lúc người ta không có phòng bị mới đánh trúng.
Còn có việc gì nghẹn khuất hơn thế này không?
Diệp Kỳ Sâm thế mà đã xuất hiện bên cạnh chàng lâu đến vậy, anh chàng phải đến tận bây giờ mới phát hiện thân phận của anh, anh chàng thế mà đã làm mẹ mình tiếp xúc với Diệp Kỳ Sâm lâu đến vậy!
Anh chàng nghĩ, nếu không phải do mình quen biết Diệp Minh, vậy sẽ không quen biết Diệp Kỳ Sâm, vậy thì mẹ của mình càng sẽ không quen biết Diệp Kỳ Sâm.
Giờ khắc này, Hứa Diễn trách cứ bản thân cực kỳ.
Lúc Hứa Diễn về đến nhà, Hứa Thư Yểu đã trở lại, trong tay cô còn đang cầm cái đĩa dưa hấu cắt sẵn, thấy Hứa Diễn mới từ bên ngoài về thì cười hỏi: "Con đi đâu vậy? Sao bây giờ mới về?"
Chờ khi Hứa Diễn tới gần, Hứa Thư Yểu mới thấy khóe mắt anh chàng ứ xanh, cô vội vàng thả cái đĩa trong tay xuống, kéo anh chàng qua: "Mặt con bị làm sao vậy? Con đi ra ngoài đánh lộn với người khác hả? Ai đánh con? Nói cho mẹ!"
Hứa Diễn hơi hơi ngước mắt, nhìn vào đôi mắt quan tâm của Hứa Thư Yểu, đột nhiên duỗi tay ra, ôm cô vào lòng.
"Mẹ." Anh cố nén chua xót trong lòng, gọi một tiếng.
Hứa Thư Yểu vội vàng vỗ vỗ sau lưng anh chàng, hỏi: "Làm sao vậy hả?"
"Thật xin lỗi." Anh chàng thấp giọng nói xin lỗi: "Đều tại con không tốt."
Anh chàng đột nhiên xin lỗi, làm Hứa Thư Yểu có chút khó hiểu, nhưng mà mẹ con liền tâm, cô có thể cảm nhận được rằng tâm tình anh chàng lúc này đang rất kém, là lúc cực kỳ cần an ủi.
"Có phải con đi đánh lộn nhưng đánh thua không? Nói cho mẹ, là ai đánh con, mẹ dẫn con đi đánh lại hết!"
Hứa Diễn: "......" Nghe lời an ủi khác loại của mẹ, tâm tình Hứa Diễn đột nhiên lại tốt hơn rất nhiều.
Anh chàng quyết định một việc, tuyệt đối không thể nói cho Hứa Thư Yểu biết là anh chàng đã tìm được gã tra nam kia.
Hứa Diễn không có quên đâu nha, trước kia Hứa Thư Yểu đã nói mặc kệ thế nào, chẳng sợ biết rõ tương lai sẽ bị vứt bỏ, cô cũng muốn ở bên tra nam, bởi vì cô muốn sinh hạ đứa con là anh chàng đây.
Cho nên hiện tại, dù thế nào đi nữa, anh chàng cũng không thể nói cho Hứa Thư Yểu biết Diệp Kỳ Sâm chính là gã tra nam kia.
Nghĩ đến đó, Hứa Diễn nhẹ nhàng buông Hứa Thư Yểu ra, dùng giọng điệu mang chút làm nũng nói: "Mẹ, mẹ dẫn con đến căn biệt thự dưới nông thôn của mẹ ở một đoạn thời gian đi, dù sao thì giờ mẹ cũng không cần đi làm."
"Không phải con ghét bỏ bên kia không có mạng sao?"
"Thì giờ con không chê, con muốn đi thể nghiệm nhà nông vui vẻ chút."
Thấy được chờ mong trong mắt anh chàng, Hứa Thư Yểu bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi, nếu con muốn đi đến vậy, vậy chúng ta liền đến đó ở một đoạn thời gian đi."
"Ừm." Hứa Diễn im lặng cười cười, nếu muốn chia rẽ hai người, biện pháp tốt nhất chính là khoảng cách.
Mặc kệ mẹ mình hiện tại có cảm giác gì với Diệp Kỳ Sâm, chỉ cần để cho hai người phân cách hai nơi, thời gian dài không gặp nhau, dù cho có hảo cảm, vậy thì cảm tình cũng phai nhạt thôi.
Ừ, trước hết cứ vậy đi, anh chàng còn cần suy nghĩ kỹ hơn!