Mê Vợ Không Lối Về

Sau khi mọi chuyện được giải quyết, mọi người cũng đã tháo gỡ được những nút thắt của mình, gác lại những ân oán của họ lại và làm hòa với nhau để cho thế hệ sau vui vẻ.

Văn Khuynh nhìn thấy Lâm Tử Lạp thì xúc động không nói lên lời, vốn dĩ có nhiều điều muốn nói với cô, nhưng sau khi nhìn thấy thì lại không biết nói như nào.

Vì những lỗi lầm của mình, nên trịnh trọng nói: “Thực sự xin lỗi.”

“Không sao đâu, chúng ta sẽ không nhắc đến chuyện quá khứ nữa, hãy để chuyện đó qua đi, về sau chúng ta đều là…người một nhà.” Cổ họng cô hơi nghẹn khi nói những điều này ra, nhưng mà cô không khóc.

“Chị gái.”

Văn Hiểu Tịch đi về phía cô cùng một cô gái bên cạnh, cô gái này không phải người lạ, mọi người đều biết cô ấy.”

Lâm Tử Lạp cực kỳ ngạc nhiên rất lâu mới hồi lại được.

Văn Hiểu Tịch giới thiệu với Lâm Tử Lạp: “Đây là bạn gái của em.”

Trần Thi Hàm có chút xấu hổ, trước kia xảy ra nhiều rắc rối như vậy, nhưng bây giờ khị bọn họ gặp lại thì là với thân phận bạn gái của Văn Hiểu Tịch.

“Chúc mừng, chúc mừng đám cưới!” Cô ấy cười nhẹ, có chút cứng ngắc, bởi vì lần này gặp mặt có chút xấu hổ.

Hoàn cảnh của cô ấy so với Văn Hiểu Tịch giống nhau, đều là người rời khỏi gia đình, cô ấy không nghe theo bố mình là Trần Thanh sắp xếp, mà kiên quyết cùng đi vào quân đội với Văn Hiểu Tịch.

Vốn dĩ là hai người cùng nhau lớn lên và rất hiểu nhau, chỉ vì quá quen thuộc lẫn nhau nên chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương.

Sinh hoạt chung ở trong quân đội làm cho họ phát hiện bản thân rất có thiện cảm với đối phương.

Văn Hiểu Tịch nói đùa: “Sợ cô ấy lại đi ra ngoài gây chuyện nên em đã giữ cô ấy lại bên mình.”

Trần Thi Hàm dùng cùi chỏ đâm vào người anh ấy, đây không phải là nói xấu cô ấy ở ngoài sao.

Mọi chuyện đều đã qua, Lâm Tử Lạp không phải là người nhỏ mọn mà giữ mãi những chuyện trước đây, cô cười: “Hai người đến đây, tôi rất vui.”

Trần Thi Hàm cắn môi: “Cảm ơn.”

Cô ấy đã biết sai về những gì đã làm trước đó và cảm thấy rất có lỗi với Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch, Lâm Tử Lạp đã không đuổi cô ấy ra khỏi đây, có thể thấy được Lâm Tử Lạp là một người phụ nữ khoan dung. . truyện ngôn tình

Nghĩ đến những việc đã làm trước đây cô ấy thật sự xấu hổ.

Trang Kha Nguyệt đứng dậy khỏi vị trí của mình, kéo một chiếc ghế ra và bảo Lâm Tử Lạp ngồi xuống: “Lại đây ngồi ăn một chút gì đi.”

Biết là hôm nay cô chắc chắn không có thời gian ăn cơm.

Nói xong, bà ấy nhìn Tông Triển Bạch: “Ngồi xuống và ăn chút gì đó với Tân Ngôn đi.”

Tông Triển Bạch ôm eo Lâm Tử Lạp ngồi xuống, trên bàn này không có người ngoài, anh trước đó đã giải quyết được khúc mắc trong lòng, mọi người bây giờ rất hòa hợp, Văn Hiểu Tịch và Trần Thi Hàm cũng ngồi xuống bên cạnh Văn Khuynh.

Văn Khuynh muốn nói chuyện với Lâm Tử Lạp, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, mấy lần muốn nói đều lại thôi, Thiệu Vân lúc này nói: “Cảnh Hạo, uống một tôi một ly.”

Tông Triển Bạch rót rượu, sau khi uống xong một chén, Thiệu Vân hỏi: “Từ nãy giờ uống có nhiều không?”

Một mạch uống rượu xã giao đến đây, anh đã uống không ít rồi.

Mặt không đỏ không trắng, Tông Triển Bạch uống rượu rất khá: “Chú muốn uống thêm mấy chén nữa?”

Tông Triển Bạch tiếp tục rót rượu cho ông ấy.

Thiệu Vân cười nói: “Đúng vậy, rượu cưới của cậu và Tân Ngôn, làm sao có thể chỉ uống một chén thôi chứ.”

Sau chén thứ hai, Văn Khuynh lúc này mới lên tiếng: “Cái kia…Tân Ngôn.”

Ông ta luôn muốn tìm cơ hội để nói chuyện với Lâm Tử Lạp, và nhìn thấy cô gần như sắp ăn xong, nếu bây giờ mà không nói chuyện thì sẽ quá muộn.

Lâm Tử Lạp không có xa cách với Văn Hiểu Tịch, nhưng mà khó có thể hòa hợp với Văn Khuynh.

Văn Khuynh biết cô không quen, cũng không bảo cô lập tức gọi mình là chú.

“Tôi có một món quà dành cho cháu.”

Ông ta lấy nó ra khỏi túi của Lý Tịnh và đưa cho Lâm Tử Lạp.

Đó là một hộp quà, cô không biết bên trong là gì, cô ngập ngừng nói: “Cảm ơn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui