Mê Vợ Không Lối Về


Trình Dục Tú như thể nói mà không cần suy nghĩ: “Tôi thích con gái”
Con trai quá nghịch ngợm, con gái thì dịu dàng hơn nhiều, mọi người đều nói con gái chính là chiếc áo bông nhỏ thân thiết của cha mẹ, điều này rất có lý.
Con trai không thể cẩn thận tinh tế bằng con gái.
Cho nên cô thích con gái hơn.
Trong quá khứ Bạch Hồng Phi cũng từng hỏi cô câu hỏi này, cô cũng trả lời là con gái, cô nói: “Đời này tôi nhất định phải sinh lấy một đứa con gái”
Nhưng, đời này cô cuối cùng cũng không thể sinh được một đứa con gái nào.
Văn Nhàn gắp thức ăn cho cô: "Cô thích con gái, tôi cũng thích con gái nhưng tôi lại hy vọng đứa con mà cô đang mang là con
trai”
Những gia đình giàu có luôn hy vọng có thể cưới về một cô con dâu có thể sinh con nối dõi, tuy nói là tư tưởng của người hiện đại rất cởi mở, nam nữ bình đẳng, nhưng với những gia đình có khối tài sản khổng lồ cần người thừa kế, thì vẫn mong muốn có con.
trai.
Trình Dục Tú cũng hiểu ý của cô ấy, có chút ngại ngùng cúi đầu: “Cái này, tôi cũng không có cách nào đảm bảo được”
“Ngốc quá” Văn Nhàn bật cười: “Tôi chỉ nói là hy vọng thôi, cũng không nói là cô phải sinh con trai”.
Bây giờ không phải là xã hội cũ như trước đây, mà trách nhiệm sinh con trai con gái đều thuộc về người phụ nữ.
Tông Khải Phong đặt đũa xuống, đứng dậy rời đi, anh thấy rất buồn bực, rõ ràng anh là ba của đứa bé nhưng lại thấy như thể Văn Nhã mới chính là “ba” của đứa bé vậy.
Anh đặc biệt trở nên thừa thãi trong ngôi nhà này.
Lúc ăn cơm, hai người họ nói nói cười cười, hoàn toàn không để ý đến anh.
Trong lòng anh rất buồn bực.
Văn Nhã và Trình Dục Tú không hẹn mà cùng nhìn về hướng anh.

"Tôi thấy anh ấy hình như tâm trạng không được tốt” Trình Dục Tú nói.

Văn Nhã thì lại nhìn ra vài phần vấn đề, nhưng cũng không nói ra: “Khả năng là chuyện công việc Trình Dục Tú gật đầu.
Đêm đến.
Tông Khải Phong liên tục trở mình không thể chợp mắt, ngồi dậy đi xuống dưới lầu, đúng lúc Trình Dục Tú dậy uống nước, anh dừng bước nhìn người phụ nữ đang đứng trước bàn, ánh sáng lờ mờ bao trùm cơ thể mảnh khảnh của cô, cũng sắp được ba tháng rồi, nhưng một chút cũng không nhìn ra dáng vẻ đang mang bầu.
Bụng một chút cũng không lộ rõ.
Trình Dục Tú không phát hiện ra người đang đứng trên cầu thang, có lẽ là trong lòng đang bận nghĩ đến việc gì đó, cho nên không chú ý đến.
Buổi tối lúc đi ngủ, cô nhận được cuộc gọi của Trình Dục Ôn, nói là Bạch Hồng Phi không gặp nguy hiểm, bảo cô không cần lo lång.
Chắc chắn là anh ấy không sao, Trình Dục Ôn đã mang người đi rồi.
Sợ anh ấy ở đây lại tìm đến làm phiền Trình Dục Tú.
Cô thấy trong lòng có chút phiền muộn, cầm ly nước đi đến trước cửa sổ sát đất, một màn đêm màu đen, cực kỳ yên tĩnh, chính là không khí này, khiến con người ta có cảm giác bị thương khó giải thích được.
Hai mươi năm trước, cô chưa từng nghĩ bản thân sẽ có ngày quẫn bách đến như vậy.
Chưa từng nghĩ, sinh nhật năm 20 tuổi, lại trở thành một bước ngoặt lớn trong cuộc đời cô.
Đột nhiên lại phải sống ở một thành phố mà cô chưa từng đặt chân đến, cùng với một người mà cô chưa từng gặp, phát sinh mối quan hệ thân mật nhất trong cuộc đời.
Cô ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời đêm nay, không có nhiều sao, đến mặt trăng cũng trốn đi mất, cô khẽ mỉm cười, một nụ
cười rất đẹp, nhưng chứa đầy cay đắng: “Ông trời ơi, ông đang trêu đùa tôi đấy sao?”
“Bởi vì cuộc sống đột nhiên thêm một người như anh, khiến em cảm thấy rất khủng khiếp, cho nên mới ở đây mà than vãn sao?”
Giọng nam trầm thấp trong đêm khuya yên tĩnh, trở nên đặc biệt rõ ràng.
Trình Dục Tú xoay người lại, nhìn thấy người đàn ông đứng ở ngay phía sau cô, anh mặc áo choàng tắm bằng lụa đen, dáng người cao cân đối, bởi vì ánh sáng hơi tối, nên cô không thấy rõ biểu cảm của anh.
“Anh, anh sao vẫn chưa ngủ?” Trình Dục Tú tay chân lúng túng, không ngờ rằng anh lại nghe thấy những lời mình nói.
Tông Khải Phong bước đến, đứng cạnh cô trước cửa sổ sát đất, nhẹ nhàng nói: “Em cũng chưa ngủ sao?”
Trình Dục Tú cũng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em tỉnh dậy đi uống nước, chứ không phải là không ngủ”.
"Xem ra em than vãn cũng chỉ là than vãn, vẫn có thể yên tâm ngủ ngon, chứng minh được rằng em rất dễ buông bỏ
Điều này khiến Tông Khải Phong rất bất ngờ.
Vừa mới chia tay với bạn trai, không phải nên đau khổ buồn tủi mới đúng sao?
Trình Dục Tú nghiêng đầu nhìn anh một cái, rất nhanh liền thu lại ánh mắt: “Bởi vì em biết rõ tình hình của mình, biết rõ em và anh ấy không thể trở lại như trước đây, tiếp tục dây dưa thì chỉ làm nhau tổn thương hơn thôi, cho nên thay vì mềm lòng xoa dịu, không bằng nhanh chóng dùng dao chặt đứt mớ hỗn độn đó, buông tay, từ bỏ”
Sự dũng cảm buông bỏ của cô lại khiến cho Tông Khải Phong rất khâm phục, có biết bao nhiêu người vì tình mà khốn đốn, có biết bao nhiêu người vì tình mà sống dở chết dở.
Sự vô tư của cô, sạch sẽ gọn gàng, có bao nhiêu người làm được như vậy? Tông Khải Phong nhìn cô: “Sau này, nhớ lấy một việc”
“Việc gì?” Trình Dục Tú không hiểu nhìn anh, cảm thấy tối nay anh có chút kỳ lạ.
Thậm chí kỳ lạ ở chỗ nào, cô cũng không thể nói rõ được.
“Nhớ lấy, anh là ba của đứa con trong bụng em, em không được lơ là sự tồn tại của anh” Nói xong anh xoay người đi lên lầu.
Trình Dục Tú: "..."
Ý của anh là gì chứ?
Cánh cửa phòng ngủ phía đông lúc Tông Khải Phong đi lên lầu, từ từ đóng lại.
Đó là phòng của Văn Nhàn.
Cô ấy ngủ không ngon giấc, chỉ cần có chút động tĩnh liền có thể nghe thấy, hơn nữa cũng không ngủ say, lúc Trình Dục Tú tỉnh.

dậy, cô ấy cũng đã tỉnh rồi.
Sau đó nghe thấy giọng nói của Tông Khải Phong, cô ấy liền dậy.
Thấy sự tương tác giữa họ, khóe môi khẽ cong lên.
Cô ấy cảm thấy ánh mắt Tông Khải Phong đã đặt trên người Trình Dục Tú.
Có rất nhiều cảm tình tốt, đều bắt đầu từ sự quan tâm.

Có lẽ bản thân anh không biết, nhưng, hành động đã thể hiện ra.
Thời gian trôi đi rất nhanh, trong chớp mắt Trình Dục Tú đã mang thai ở tháng thứ tám.
Văn Nhàn cũng phải giả vờ mang thai.
Ngoài một người làm đáng tin cậy trong nhà ra, gần như không có thêm người nào biết, đến ngay cả vú Vụ theo Văn Nhàn đến đây, Văn Nhàn cũng giấu, hơn nữa trong thời gian mang thai đã bảo bà ấy rời đi.
Tất cả mọi thứ đều làm theo sự sắp xếp của cô ấy, rất thuận lợi.
Hôm nay là ngày khám thai, cô ấy không phải người thực sự mang thai cho nên không đến bệnh viện, mà đến trung tâm thương mại, để chuẩn bị những vật dụng cho đứa bé mà Trình Dục Tú sắp sinh.
Nhưng Trình Dục Tú là người thực sự mang thai, cô cần đến bệnh viện kiểm tra định kỳ, vừa hay hôm nay Tông Khải Phong cảnh rỗi, cho nên cô ấy không đi cùng, để lại không gian cho hai người họ.
Lúc theo dõi tim thai, có thể nghe thấy tiếng tim thai đập, thình thịch, thình thịch, thình thịch,.....!Đây là lần đầu tiên Tông Khải Phong được nghe, trong lòng không tránh khỏi có chút kích động.

Trình Dục Tú nhìn dáng vẻ lúng túng của anh, khóe môi khẽ cong lên: “Có phải cảm thấy rất thần kỳ không?” Tông Khải Phong gật đầu.
“Lần đầu tiên em được nghe cũng cảm thấy rất thần kỳ, cảm thấy cuộc sống thật kỳ diệu, nhớ lúc được gần năm tháng lần đầu
tiên cảm nhận được chuyển động của thai nhi, em đã kích động một đêm không ngủ.”
Tông Khải Phong chớp mắt, đôi đồng tử đen để lộ ra sự ngạc nhiên: “Thai nhi ở trong bụng sẽ chuyển động sao?”
Tại sao cô không nói cho anh biết chứ?
Để anh cũng được trải nghiệm một chút?
Lúc này y tá nghe không lọt tai, nhìn Trình Dục Tú nói: “Cô cũng thật là ích kỷ mà, sao có thể không để cho ba và thai nhi được giao tiếp với nhau chứ?”
Y tá cảm thấy rất kỳ lạ, cô ấy chưa thấy qua bao giờ, một người sắp làm ba đến việc thai nhi chuyển động cũng không biết.

Nét mặt Trình Dục Tú lộ vẻ khó xử.
Tông Khải Phong liền nhận hết trách nhiệm vào mình: “Công việc của tôi bận quá, đã bỏ bê cô ấy...”
“Lại bận, phải quan tâm nhiều đến vợ của mình, suy cho cùng thì anh là ba của đứa bé, cô ấy sinh con cho anh, chứ không phải cho người khác
“Vâng, vâng, cô nói phải” Người đàn ông mạnh mẽ kiên quyết trên thương trường, nhưng lúc này, trước mặt y tá, lại trông giống như một đứa trẻ đã làm những điều sai trái.
Kiểm tra xong, Tông Khải Phong đỡ cô ra khỏi bệnh viện, anh bảo Trình Dục Tú đứng trước cổng đợi: "Anh đi lấy xe qua đây.”
Trình Dục Tú gật đầu.
Tông Khải Phong bước đến trước xe, nhấn nút mở khóa, đèn xe bật sáng, anh mở cửa xe, đúng lúc đang định khởi động máy, thì điện thoại trong túi reo lên, anh lấy điện thoại ra, trên màn hình hiển thị tên Văn Nhàn, ánh mắt anh lấp lánh, liền ấn nút trả lời.
Giọng nói cô ấy rất nhỏ: “Hai người làm kiểm tra xong rồi sao?” "Ừm, đang chuẩn bị về” “Đừng về vội.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui