Mê Vợ Không Lối Về


“Đó không phải xe của nhà cậu à?” Thẩm Bồi Xuyên đưa mắt về phía Tông Cảnh Hạo.

Anh ấy đã nhận ra có điều bất thường, chắc chắn Tông Cảnh Hạo cũng đã phát hiện.
“Lẽ nào...!ba cậu cũng tới?” Thẩm Bồi Xuyên không hề nhắc đến Dục Tú, thật ra anh ấy cũng biết xe này là của Dục Tú.
Nhưng anh ấy không dám nhắc tới tên của người này trước mặt Tông Cảnh Hạo.

"Cậu nói xem, người phụ nữ đó muốn làm gì?” Tông Cảnh Hạo đột nhiên nói.

Một người chưa bao giờ chủ động nhắc đến Dục Tú, hôm nay lại chủ động nhắc tới bà ấy.
Bởi vì anh biết người mà Lâm Tâm Ngôn có khả năng gặp nhất là Dục Tú.

Lần trước cửa hàng quần áo của Lâm Tâm Ngôn khai trương, Dục Tú đã đến và còn tăng vòng tay cho Lâm Tân Ngôn, bây giờ cô vẫn đeo trên tay.
Rất rõ ràng, Lâm Tâm Ngôn trở về dẫn con ra ngoài có thể là đi gặp bà ấy.
Tông Cảnh Hạo nheo mắt, rốt cuộc là Dục Tú tiếp cận Lâm Tâm Ngôn để làm gì? Có mục đích gì?
"Có phải là muốn tiếp cận cậu thông qua cô ấy không?" Thẩm Bồi Xuyên đoán, dù sao thì Tông Cảnh Hạo đã rất lạnh lùng với Dục Tú trong mấy năm qua: “Cậu thấy đấy, bây giờ cô Lâm sinh cho cậu hai đứa bé, cho dù cậu có yêu cô ấy hay không, cậu cũng phải chịu trách nhiệm với cô ấy.

Hai đứa bé đó đều là của nhà họ Tông, có thể đoán được ba cậu cũng sẽ rất thích chúng.

Dục Tú biết rõ cậu không thích bà ấy nên lôi kéo làm quen từ cô Lâm và đứa bé?”
Thật ra thì phân tích của Thẩm Bồi Xuyên có phần hợp lý, nhưng anh cảm thấy với chỉ số thông minh của Lâm Tâm Ngôn, nếu Dục Tú có mục đích này, cô không thể không phát hiện, thậm chí còn dẫn hai đứa nhỏ đi gặp bà ấy.
Hơn nữa, thái độ của Lâm Tân Ngôn đối với anh khi trở về lần này rõ ràng đã thay đổi.

Nếu sự thay đổi của cô đối với anh đều vì Dục Tú thì điều đó thật đáng sợ.
Dục Tú đã nói gì, làm gì với cô mới có thể thay đổi cô?
“Người mẹ kế này của cậu rất kiên nhẫn, thời gian gả cho ba cậu cũng không ngắn, lúc đó cũng không tính là già, nhưng bà ấy không sinh con, đối xử với cậu..”
Tông Cảnh Hạo quay lại nhìn anh ấy.
Những gì Thẩm Bồi Xuyên muốn nói lập tức bị mắc kẹt trong cổ họng, anh ấy nghĩ ngợi rồi đổi cách nói: “Tôi nghe nói loại sinh vật như mẹ kế rất thờ ơ với con cái của chồng mình, thậm chí còn có nhiều người ngược đãi con chồng, huống hồ khi bà ấy gả cho ba cậu cũng không già, hẳn là có thể sinh được, nhưng bà ấy không sinh con, cũng không làm hại cậu, việc sai trái nhất của bà ấy là gả cho ba cậu ngay sau khi mẹ cậu mới qua đời không lâu”
Anh không thể không thừa nhận rằng Dục Tú chưa bao giờ làm hại anh, phân tích của Thẩm Bồi Xuyên cũng khá hợp lý, nhưng anh không thể nào chấp nhận được.
Nếu anh cứ thế mà chấp nhận thì sao có thể công bằng với người mẹ đã mất của mình?
“Cậu tìm người điều tra xem xung quanh đây có những thôn khác không? Anh phải tra rõ Lâm Tâm Ngôn có đi gặp bà ấy hay không, hơn nữa tại sao lại đi gặp bà ấy.
Thẩm Bồi Xuyên gật đầu: “Tôi đi kêu người thăm dò
Ở phía bên kia, Lâm Tần Ngôn đang ngồi trong xe, thỉnh thoảng sẽ nhìn ra sau, cô sợ bị người phát hiện và theo dõi.
Cũng may con đường này rất yên tĩnh, trên đường không có chiếc xe nào đi ngang qua.
Không lâu sau đó, chiếc xe dừng trước cửa nhà họ Trình.
Trình Dục Tú đã đứng đợi ở cửa.

Khi thấy bọn cô đến, bà ấy không lập tức tiến lên đón mà là đứng tại đó, không biết phải phản ứng thế nào.

Trước đây gặp hai đứa bé là dưới tình huống Lâm Tân Ngôn không biết thân phận của bà ấy.
Nhưng bây giờ thì khác.
“Ơ, bà cũng ở đây.” Lâm Nhụy Hi kéo tay Lâm Hi Thần và nói khi nhìn thấy Trình Dục Tú.
Lâm Tân Ngôn kéo hai đứa bé đứng cạnh nhau, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt chúng và nhìn chúng: “Tiểu Hi, Tiểu Nhụy, hai đứa phải hứa với mami một điều, được chứ?”
“Chuyện gì ạ?” Lâm Hi Thần hỏi.
Lâm Tân Ngôn bảo chúng nhìn Trình Dục Tú rồi nghiêm túc giới thiệu: “Người đó là bà nội của hai đứa” “Con biết mà, bọn con đã gặp rồi” Lâm Hi Thần chớp chớp đôi mắt to đen trắng rõ ràng, không biết tại sao mami phải nhắc lại
với cậu.
Lâm Tâm Ngôn sờ tóc hai đứa nhỏ: “Bà ấy là bà nội ruột của hai đứa”
Mẹ của Tổng Cảnh Hạo, bà nội của chúng.
Cô bảo hai đứa nhỏ đi về phía Trình Dục Tú: “Đi thôi"
Lâm Hi Thần từng nghe vú Vụ nói chuyện với Trang Tử Khâm nên biết người này là mẹ kể của Tổng Cảnh Hạo, không thể coi như là bà nội ruột, nhưng mami đã nói vậy thì chắc chắn là có lý do riêng của mình.

Vì vậy cậu bé dắt tay em gái mình đi về phía Trình Dục Tú.
Khi nhìn thấy bóng dáng của chúng, đôi mắt dịu dàng của Trình Dục Tú lập tức trở nên ướt át.

Đến năm con trai bà ấy sáu tuổi, bà ấy mới được gặp, sau đó tinh thần của bà ấy không tốt, không nhớ rõ thằng bé trông như thế nào khi lên sáu, tới lúc bà ấy khỏe lại thì Tông Cảnh Hạo đã dần dần trưởng thành.
Bà ấy bỏ lỡ quá trình trưởng thành của anh, bỏ lỡ thời gian đẹp nhất của tuổi thơ.

Bà ấy không biết anh biết đi từ khi nào, không biết anh bắt đầu mọc răng từ khi nào, không biết anh biết nói chuyện từ lúc nào, câu nói đầu tiên là gì.
Bà ấy không biết gì cả, đời này bà ấy có rất nhiều tiếc nuối.

Giờ phút này nhìn hai đứa nhỏ đi về phía mình, bà ấy có chút bàng hoàng và đau lòng.
“Bà nội” Người gọi trước là Lâm Nhụy Hi.

Cô bé không có suy nghĩ giống anh trai mình, chỉ biết mami nói đây là bà nội, vậy thì chắc chắn là bà nội.
Giọng cô bé rất non nớt, rất giòn giã, một tiếng gọi đã khiến Trình Dục Tú không kìm được nước mắt mà để rơi ra ngoài.

Bà ấy nhanh chóng lau mặt, khóc trước mặt trẻ con không được tốt lắm.
Bà ấy ngồi xổm xuống và ôm hai đứa bé vào lòng: “Tiểu Hi, Tiểu Nhụy, lâu rồi chúng ta không gặp”
Lâm Hi Thần hạ cằm xuống dưới vai Trình Dục Tú và nghĩ thầm, thật ra cũng không lâu lắm, có điều trông bà ấy rất tốt, cậu bé bèn chủ động ôm lấy bà ấy: “Sau này chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên.”
Trình Dục Tú cảm thấy ấm áp.

Tông Cảnh Hạo không bao giờ để bà ấy gần gũi, từ khi bà ấy gả vào nhà họ Tông, anh luôn lạnh lùng với bà ấy.
Bây giờ bà ấy cũng rất hạnh phúc khi được ôm con của anh.
“Đi thôi, bà dẫn các cháu vào sân” Trình Dục Tú đứng dậy, một tay dắt một đứa bé, Làm Nhụy Hi ngẩng đầu lên nhìn Trình Dục Tú: “Bà nội, trong nhà có gì ngon không?”
“Tiểu Nhụy, em có thể có chút tiền đồ được không?” Sao cả ngày chỉ biết ăn thôi nhỉ?
Quả nhiên là đồ tham ăn.
Trình Dục Tú mỉm cười: “Có”
“Hôm nay ba dẫn cháu với anh hai lên núi, trên núi có rất nhiều quả hồng, bọn cháu hái nhiều lắm, hơn nữa chúng rất ngọt, bọn cháu có mang một ít đến nè” Lâm Nhụy Hi nói khá là tự hào.

Đây là lần đầu tiên cô bé lên núi và tự mình hái quả.
Bé cảm thấy rất thú vị, cảm thấy mình rất giỏi.
“Vậy ư, là quả hồng trên núi Tây Sơn phải không?” Trình Dục Tú thì hơi ngạc nhiên.

Trong những năm qua, bà ấy hiểu rất rõ tính tình của Tổng Cảnh Hạo, bản tính lạnh nhạt, một lòng với sự nghiệp, không ngờ sau khi làm ba lại có thay đổi.
Dẫn con mình lên núi.
Bà ấy nghĩ như thế mới có tình người.
Anh như thế này mới là một người có máu có thịt.
Bà ấy xoa mái tóc của Lâm Nhụy Hi: “Mặc dù hồng chín ăn rất ngon, nhưng không thể háu ăn, nhiều nhất là ăn hai trái thôi”
“Hồi nãy trong xe mami đã nói là quả hồng có tính lạnh, ăn nhiều có hại cho sức khỏe, vậy nên dù cháu rất muốn ăn, nhưng cũng chỉ ăn hai trái, cháu muốn ăn thêm nhưng mami không cho, hơn nữa quả hồng này quá nhỏ”
Cô bé miêu tả bằng tay: “Cỡ trứng gà, có trái không to bằng trứng gà nữa” Lâm Tâm Ngôn đi từ từ sau lưng họ và cầm một túi ni lông, trong túi đựng vài quả hồng.
Nhìn bóng lưng của họ, cô bất giác nhếch môi mỉm cười.
Đến gần buổi trưa, sương mù tan dần, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống.
Trình Dục Tú cười đùa với hai đứa bé và dắt chúng đi vào sân..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui