Mê Vợ Không Lối Về


Trình Dục Ôn trong lúc Lâm Tần Ngôn đang leo lên núi liền trở về trước, trong sân đặt hai tấm ngàn ô vuông làm bằng gỗ thật, bên trên bày các loại điêu khắc gỗ khác nhau.
Đôi mắt Lâm Hi Thần sáng lên, buông tay Trình Dục Tú ra, bước tới đưa tay ra cầm lấy một con chim bồ câu bằng gỗ, điều đặc biệt là chân, cánh và mắt của nó có thể cử động được, những chiếc lông trên thân chim chắc chắn đã được điêu khắc rất tỉ mỉ, thì mới có thể trồng sinh động y như thật như vậy.
“Woa, lần đầu tiên con được nhìn thấy điêu khắc gỗ” Cậu nhóc này luôn có hứng thú với những món đồ chơi, còn Lâm Nhụy Hi lại rất bình thản, ngoài đồ ăn ngon và những con mèo lông xù ra thì khó có thứ đồ chơi nào có thể thu hút được con bé.
Trình Dục Ôn không kết hôn, từ lúc Trình Dục Tú gả vào nhà họ Tông, ông ấy vẫn luôn ở đây, hằng ngày đều lấy việc điêu khắc gỗ để giết thời gian, hai hàng điêu khắc gỗ này đều do một mình ông ấy làm, từ lúc bắt đầu học cho đến bây giờ có thể điêu khắc thành thạo như vậy, ông ấy đã tốn rất nhiều thời gian, cho dù là thứ bay trên trời, bơi dưới nước, hay chạy trên mặt đất, ông ấy đều có thể điêu khắc sinh động như thật, như thể cho chúng linh hồn, chúng liền có thể sống lại được.
Lâm Hi Thần nhìn nhiều hoa mắt, cảm thấy mỗi một con vật nhỏ này đều rất đáng yêu, rất sống động, mỗi con đều cần cầm tận tay đem đi làm nghiên cứu một chút.
Trình Dục Ôn thấy Lâm Hi Thần hứng thú như vậy, ông ấy liền bật cười.
“Cái đó có gì vui vậy.” Lâm Nhụy Hi bĩu môi, như thể tất cả những thứ này đều được chuẩn bị cho anh trai, còn cô không có gì hết.
Con bé bĩu môi, không mấy vui vẻ.

Lâm Tâm Ngôn vuốt tóc con bé, ngẩng đầu nhìn Trình Dục Tú: "Đứa bé này, luôn thích ganh tị với anh trai”.

Trình Dục Tú mỉm cười, cảm thấy tính cách của con bé ngây thơ hoạt bát, vô lo vô nghĩ.
"Ôi trời, Tiểu Nhụy ghen với anh trai sao?” Trình Dục Ôn trêu con bé, nét mặt tràn ngập ý cười, vết nhăn ở khóe mắt càng sâu hơn, nhưng cũng hòa nhã dễ gần.
Lâm Nhụy Hi bĩu đôi môi đỏ hồng: "Ông chỉ chuẩn bị đồ chơi cho anh trai thôi, còn con thì không có gì hết”
“Vậy con thích cái gì?” Trình Dục Ôn hỏi.
Lâm Nhụy Hi nghiêng đầu suy nghĩ: “Con thích ăn bánh pudding, bánh đậu đỏ, socola có vị dưa đỏ.."
Lâm Nhụy Hi nói một tràng dài các món ăn.

Lâm Tân Ngôn: "..."
“Đứa bé này..." Lâm Tân Ngôn biết con gái là một đứa bé ham ăn, nhưng không nghĩ đến việc hỏi con bé thích đồ chơi gì, thì con bé lại trả lời đồ ăn.
“Mấy món ăn mà con nói, chỗ ông không có, nhưng....” Ông ấy đi đến dưới gốc cây ngô đồng, thời tiết này, lá đã lộ ra màu vàng nhạt um tùm rậm rạp.
Hai sợi dây có độ dày bằng cây roi rủ xuống từ cành cây, bên dưới không biết treo cái gì được đậy bằng vải đỏ.
"Ông cũng vì Tiểu Nhụy mà chuẩn bị món đồ chơi này, cũng không biết Tiểu Nhụy có thích nó không nữa” Con bé vô cùng phấn khích, nhanh chóng chạy tới: “Cái gì vậy, cái gì vậy, con muốn xem”.
"Con tự mở ra đi” Trình Dục Ôn trong lòng có chút lo lắng, chỉ sợ đứa bé này không thích món quà mà ông ấy đã tận tâm chuẩn bị.
Lâm Nhụy Hi nắm lấy tấm vải lụa màu đỏ, kéo nó xuống, tấm vải đỏ rơi xuống đất liền hiện ra một con thiên nga trắng lớn, hai cánh được buộc bằng dây thừng, cơ thể được khoét một ô trống, phía sau có thiết kế một chiếc ghế tựa lưng.
“Con muốn ngồi.” Con bé nắm lấy: “Chiếc xích đu hình thiên nga trắng, con chưa được ngồi bao giờ”.
Trình Dục Ôn bế con bé lên, ngồi vào chiếc ghế được làm bằng chất liệu đặc biệt, thiên nga trắng là do ông ấy điêu khắc từ một gốc cây lớn, sau đó quét lên một lớp sơn trắng, để chế tạo ra.
Tuy là nó không phải món đồ gì hiếm có, nhưng nó là thứ mà ông ấy đã dồn hết tâm tư tình cảm vào để làm ra.
Thiên nga trắng sẽ bay lên.” Chiếc xích đu nhẹ nhàng đung đưa, như thể chú thiên nga trắng đang cất cánh bay lên.
Lâm Nhụy Hi phấn khích kêu lên, con bé ôm lấy cổ thiên nga trắng, ngồi trên mình của nó, bay lên cao.
Lâm Tân Ngôn và Trình Dục Tú ngồi trên những chiếc ghế mây trong sân, trên bàn đặt một ấm nước, tất cả đều do Trình Dục
Ôn chuẩn bị.
Trình Dục Tú nhìn thấy hai đứa trẻ vui vẻ, trong lòng bà ấy cũng vui lây, nơi đây không giống với thành phố náo động phồn hoa, đơn giản mộc mạc, tĩnh mịch bình yên, chính là cuộc sống khiến người ta muốn hướng về.
Bà ấy nhìn Lâm Tân Ngôn: "Con nhìn xem bọn trẻ vui như vậy, không có vẻ ngoài lộng lẫy, không được sản xuất bằng công nghệ hiện đại cao, chính những thứ đơn giản bình thường như vậy, lại khiến chúng chơi rất vui vẻ
Lâm Tâm Ngôn nhìn hai đứa trẻ, cảm thán nói: “Đúng vậy”.
Thấy hai đứa trẻ vui như vậy, khóe miệng cô cũng bất giác cong lên.
“Nhà họ Tông đến Cảnh Hạo đã là đời con một thứ ba rồi, gia nghiệp lớn, nhưng lại không được lộc về người, con xem, tuy nói là gia tộc lớn, nhưng trong nhà căn bản không có mấy người, mẹ biết, con sinh chúng ra chắc chắn là rất vất vả, nhưng nếu như có thể, mẹ muốn con sinh thêm một đứa nữa, mẹ có thể giúp con...”
Nói được một nửa, bà ấy ngừng lại, Tông Cảnh Hạo chắc chắn sẽ không cho phép bà ấy làm vậy.
Không kìm được, nét mặt bà ấy liền tối sầm lại.
Lâm Tâm Ngôn hiểu ý của bà ấy, cũng hiểu những lời ngập ngừng chưa nói của bà ấy, trong đó ẩn giấu biết bao cay đắng, chỉ có những người từng trải mới hiểu được.
Lần trước cô nói mình không thể sinh con, là cố ý muốn gạt Tông Cảnh Hạo, nhưng, tai nạn xe hơi, lại thêm việc từng sinh hai đứa bé, đã khiến cơ thể thực sự bị tổn thương, bác sĩ nói, tốt nhất là không nên sinh con nữa, cho dù có thai thì cũng khó mà giữ được, cơ thể cô vô cùng yếu.
Cho dù bây giờ quan hệ giữa cô và Tông Cảnh Hạo đã hòa dịu, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ sinh thêm, nhưng, cũng không muốn từ chối Trình Dục Tú: “Con sẽ cân nhắc”
Trình Dục Tú ngồi trong sân nơi bà ấy đã từng sống, nhìn cháu trai cháu gái, cô con dâu hiểu tình hiểu lý, bà ấy cảm thấy bà ấy rất may mắn, cũng rất hạnh phúc.
“Mẹ có chuyện muốn nhờ con” Trình Dục Tú nghiêm túc nhìn Lâm Tân Ngôn.
“Mẹ nói đi”.
Trình Dục Tú kéo lấy tay cô, nắm lấy bàn tay: “Mẹ muốn con thay mẹ chăm sóc cho nó, nếu như nó phạm lỗi, cũng hãy tha thứ cho nó một lần, đừng rời xa nó”
Lâm Tân Ngôn không thể từ chối một người mẹ, bản thân cô cũng là mẹ, cô biết đứa con trong lòng người mẹ quan trọng như thế nào.
Cô không dám nói quá nhiều, nhưng cũng không muốn để Trình Dục Tú thất vọng: “Chỉ cần anh ấy không nói chia tay trước, con sẽ không rời khỏi anh ấy”
Vì hai đứa trẻ, cô cũng sẽ không dễ dàng rời xa anh.
Đáng thương nhất trên đời này chính là tấm lòng cha mẹ.
Buổi tối, Trình Dục Ôn chuẩn bị rất nhiều món ăn, đều là những món đặc sản ở đây, ông còn dặn người chuẩn bị thêm những món mà hai đứa trẻ thích.
"Ăn cơm xong thì trở về đi” Trình Dục Tú tuy là không nỡ, nhưng cũng không dám giữ họ ở lại quá lâu, bà ấy sợ Tông Cảnh Hạo sẽ hoài nghi.
Lâm Tâm Ngôn vốn dĩ muốn để hai đứa trẻ ở lại đây với Trình Dục Tủ lâu hơn, bà ấy đã bỏ lỡ quá trình lớn lên của Tổng Cảnh Hạo, cô muốn để hai đứa trẻ ở gần bà ấy, như là bù đắp những thiếu thốn, nhưng lời của cô cũng không có ý nghĩa gì, Tông Cảnh Hạo không phải kẻ ngốc, nếu bị anh phát hiện, sẽ rất phiền phức.
“Đợi lần sau có cơ hội, con lại mang chúng đến thăm mẹ” Lâm Tân Ngôn nói.
Trình Dục Tú gắp thức ăn cho hai đứa trẻ: “Lần sau gặp nhau e là sẽ không ở đây được.” Bà ấy nhìn Lâm Tân Ngôn: “Ngày mai mẹ trở về, các con thì sao?”
“Con có lẽ phải ở thêm vài ngày” Cô vốn dĩ rất có hứng thú với sợi Hương Vân, biết đó là công việc truyền thống của nhà họ Trình, lại càng muốn học hỏi nhiều thêm.
Bây giờ Trình Dục Ôn vẫn chưa dạy những điều cốt lõi cho cô, cho nên e là chưa rời đi được.
Họ có nhiều người, đi cũng chậm.

Chưa được mấy ngày đã đi không nổi.

Ăn xong bữa cơm, trời cũng đã tối, tài xế đưa họ trở về.

Trình Dục Tú dặn dò tài xế: “Lái xe cẩn thận.”
“Bà chủ yên tâm”.
Tài xế là người lớn tuổi của nhà họ Tông, kỹ thuật cũng được.
Lâm Hi Thần và Lâm Nhụy Hi chen nhau bên cửa sổ xe, vẫy tay với Trình Dục Tú: “Tạm biệt bà nội”
Trình Dục Tú cũng vẫy tay: “Tạm biệt”.
Xe dần rời đi, Trình Dục Tú với theo sau, Trình Dục Ôn kéo bà ấy lại: “Đâu phải không được gặp nữa, em còn có thể theo kịp được tốc độ của xe sao?”
Trình Dục Tú nhìn theo chiếc xe dần rời xa, thở dài, không đuổi theo nữa, nhưng vẫn kiên trì nhìn theo.
Lâm Tân Ngôn ngồi trong xe ôm lấy hai đứa trẻ: “Tiểu Hi, Tiểu Nhụy, mami có chuyện muốn nhờ các con”
"Chuyện gì vậy ạ?” Hai đứa trẻ như thể cùng đồng thanh nói.
Lâm Tân Ngôn nhẹ nhàng vuốt mặt hai đứa trẻ: “Việc hôm nay chúng ta đến thăm bà nội, các con không được nói cho ba nghe nhé”
“Tại sao vậy ạ?” Lần này là Lâm Nhụy Hi hỏi.
“Em cứ nghe theo lời mami là được.” Lâm Hi Thần ôm lấy em gái: “Chúng ta phải nghe lời mami, nếu không thì mami sẽ tức giận đó”.
Lâm Nhụy Hi ngoan ngoãn gật đầu.
Trẻ con dỗ trẻ con rất dễ.
Một lúc sau xe đã dừng lại ở đường vào hậu viện.
Trong bóng tối ẩn nấp một bóng dáng đang nhìn theo chiếc xe đi tới, Lâm Tâm Ngôn mở cửa xe ra, bước xuống xe, tài xế xuống.

ngay sau đó: “Đường ở đây không tốt, tôi đưa cô vào”
Lâm Tân Ngôn từ chối nói: “Không cần, ông về đi, còn một đoạn thôi.” Cô sợ thu hút sự chú ý của người khác.
“Vậy được, cô cẩn thận một chút.”
“Vâng”.
Lâm Tâm Ngôn bế con gái dắt con trai, men theo con đường nhỏ về đến hậu viện.
Cô đưa hai đứa trẻ đến tiền viện, hậu viện không có chỗ ở.
Tô Trạm, Thẩm Bồi Xuyên và Bạch Dận Ninh đang ngồi trong sân chơi bài, đoán không chừng đó là một đêm nhạt nhẽo ở nông thôn, suy cho cùng thì đều là người thành phố, đến vùng nông thôn không có cuộc sống về đêm này, tự nhiên sẽ cảm thấy vô cùng tẻ nhạt.
Cô không nhìn thấy Tông Cảnh Hạo.
“Tiểu Hi, Tiểu Nhụy trở về rồi sao?” Tân Nhã vốn dĩ đang xem họ đánh bài, thấy hai đứa trẻ trở về, cô ấy liền đi tới.
“Chị dâu về rồi sao? Thẩm Bồi Xuyên đặt bài trên tay xuống.
Lâm Tâm Ngôn mỉm cười: “Ừm, mọi người cứ đánh bài đi, không cần quan tâm đến tối đầu”
“Vậy được” Thẩm Bồi Xuyên lại cầm bài lên.
“Tiểu Nhã, cô giúp tôi mang hai đứa trẻ đến cho Tổng Cảnh Hạo” Lâm Tân Ngôn muốn một mình yên tĩnh một lúc, hai ngày ngắn ngủi, dường như xảy ra rất nhiều chuyện, cô cần sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Tiền viện cũng an toàn hơn hậu viện, tiền viện có vệ sĩ canh gác, hơn nữa Thẩm Bồi Xuyên cũng là một người đáng tin cậy, nghĩ đến Tông Cảnh Hạo có lẽ đang ở trong phòng, giao cho Tần Nhã cô cũng yên tâm.
“Ừm, tôi sẽ mang bọn trẻ giao cho tổng giám đốc Tông”
Lâm Tâm Ngôn mỉm cười với cô ấy, sau đó xoay người đóng cửa hậu viện lại, cô bước đến trước cửa phòng, đẩy cửa ra, trong phòng không bật đèn, cô cũng lười không muốn bật, trong bóng tối, càng yên tĩnh để suy nghĩ.
Lúc cô đóng cửa, đột nhiên bị ai đó từ phía sau ôm lấy, ngay lập tức, cô thay đổi sắc mặt: "Ai....a...”
Cô chưa kịp nói xong, đã bị người đó bịt miệng lại.
Cơ thể cô bị giữ chặt, không thể cử động được.
Cô vô cùng sợ hãi, muốn kêu cứu, muốn phát ra âm thanh, nhưng miệng cô đã bị bàn tay của người đó bịt chặt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui