Mê Vợ Không Lối Về


Lục Vãn Vãn vẫn ôm hận trong lòng, mấy hôm trước anh học khóa trên mà cô yêu thầm đã tỏ tình với Tang Du, làm sự đố kị tích tụ trong lòng cô gần như bộc phát.

Hôm nay nhìn thấy cô ấy bước xuống từ xe của Thẩm Bồi Xuyên thì chặn ở cổng trường, định làm nhục cô, làm cô ta mất danh dự ở trường.
Khuôn mặt Tang Du không cảm xúc, trước đây chuyện của bố cô đã khiến cô phải chịu không ít chỉ trích.

Giờ đã trưởng thành, lại càng có thể thận trọng hơn, chuyện cô không làm, cô sẽ không thừa nhận, càng không thể bị bất kì ai vu tội bừa bãi.
“Sao cô lại biết tôi ở tiệc đêm? Chẳng lẽ cô cũng ở đó nên nhìn thấy tôi? Vậy thì tôi cũng muốn hỏi cô xem sao cô lại ở đó được chứ? Tôi ngủ cùng, cô cũng đứng ở bên cạnh nhìn à?” Ánh mắt cô mạnh mẽ, không hề trốn tránh đứng đối diện với Lục Vãn Vãn.
Lời nói này của cô cũng có lý.
Mọi người cũng lần lượt nhìn sang Lục Vãn Vãn như đang hỏi làm sao cô ta biết được người ta ở tiệc đêm?
Lục Vãn Vãn hoảng loạn mấy giây rồi nói: “Tôi nghe bạn tôi nói, tôi nói dối hay không, mọi người có thể hỏi hai bọn họ.” Cô ta chỉ vào hai người khác: “Có phải trưa nay Tang Du bước xuống từ một chiếc xe đàn ông lái không?”
Lúc bọn họ quay về đúng là nhìn thấy Tang Du bước xuống từ chiếc xe của một người đàn ông, cho nên nói thật với mọi người.
“Thấy chưa, tôi không nói dối đúng không? Cô ta cứ giả là người nghèo, giả vờ đáng thương, rồi giành được sự thương hại của bạn nam, thực ra bên ngoài lại làm những việc không thể chấp nhận được, vậy mà vẫn còn mặt mũi đến trường, nếu là tôi, thì tôi đã tìm cái lỗ để chui xuống rồi.”
Tang Du run rẩy cắn môi, vì bản thân không biết giải thích thế nào, vì cô đúng là bước xuống từ xe của Thẩm Bồi Xuyên.
Thấy Tang Du không có cách nào phản kháng, Lục Vãn Vãn càng lấn tới: “Đồ hèn không cần mặt mũi, vậy mà còn có mặt mũi từ chối anh Giang, đúng là con khốn, quyến rũ đàn ông hả?”
Mặt Tang Du tái nhợt, ánh mắt nhìn Lục Vãn Vãn như chuẩn bị bắn ra tên lửa: “Nói bậy!”
“Ha ha, tôi nói bậy, người đàn ông của cô cũng đến trường rồi, làm sao, lúc nằm lên giường của người ta cũng không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay đúng không? Có biết hai chữ “nhục nhã” viết thế nào không?” Lục Vãn Vãn càng nói càng không chuẩn mực, càng nói càng láo xược, càng nói càng khó nghe: “Cô xem bao nhiêu học sinh đang nhìn mày này nếu không mày cởi quần áo ra, để bọn tao chiêm ngưỡng xem mày câu dẫn đàn ông kiểu gì nào?”
Tang Du tức điên, chỉ thấy trong lòng như lửa đốt.
“Nhìn cái dáng vẻ xấu hổ rồi tức giận của cô kìa, sao, muốn đánh tôi à?” Lục Vãn Vãn cười lớn.
Hai tay Tang Du nắm chặt, nhắm mắt, thở ra một hơi, lạnh lùng nói: “Đánh cô chỉ bẩn tay tôi thôi.”
Nói xong đi thẳng vào trường, Lục Vãn Vãn lại không bỏ qua, một tay nắm lấy áo của cô, quần áo mùa hè lại mỏng, cô kéo một cái đã lộ ra tấm lưng trắng nõn.

Lục Vãn Vãn thấy các bạn nam hai mắt sáng lên rồi, bèn nghĩ ra ý xấu, cố ý vén lên: “Bảo sao có thể quyến rũ đàn ông, nhìn tấm lưng này xem có thể khiến đàn ông giở không ít trò bịp bợm nhỉ?”
Tang Du dùng tay che lại, tức giận nhìn Lục Vãn Vãn, hét to: “Bỏ tôi ra!”
“Đồ tồi, không còn là xử nữ nữa thì giả vờ thuần khiết làm gì?” Lục Vãn Vãn nhe răng trợn mắt, trong lòng đố kị với dáng người của Tang Du.

Mặc dù cô cũng không xấu, nhưng sau khi nhìn thấy dáng người Tang Du thì phát hiện bản thân mình chả là cái thá gì.

Cô có gầy nhưng khung xương lại to, xương hông cũng to, không giống như Tang Du, lưng vừa nhỏ vừa mịn, cơ thịt săn chắc, lại còn rất trắng, xương hông không to không nhỏ, vừa đẹp.
Tang Du bị Lục Vãn Vãn chọc điên, giới hạn cuối cùng cũng bị phá bỏ.

Trong đầu cô không nghĩ gì, lấy tay đẩy ngược lại.

Hành động của Tang Du quá đột ngột, Lục Vãn Vãn không phòng được trước, lùi về sau mấy bước, suýt bị ngã, động tác này đã làm cô ta bị các bạn cười.
Lục Vãn Vãn thấy Tang Du làm mình mất mặt, trừng mắt lên, giơ tay định đánh cô.

Lúc cô đang vừa giơ tay thì đã bị bắt lấy, cô ta tức giận mắng: “Ai dám nhiều chuyện…”
Lúc nhìn thấy khuôn mặt đó đập vào mắt, những lời tiếp theo như bị chèn ở cổ họng.
Mọi người đều nhìn người đột nhiên xuất hiện với ánh mắt thăm dò, lúc Thẩm Bồi Xuyên không cười lại khiến người khác cảm thấy rất cứng rắn, hôm nay mặc quân phục trông lại còn lịch lãm hơn.
Có người thì thầm: “Oa, chú cảnh sát đến rồi này.”
“Anh, anh…” Lục Vãn Vãn bị cứng họng, cũng biết anh ta không phải là người bình thường, bỗng căng thẳng không nói lên lời.
Thẩm Bồi Xuyên không giỏi nói chuyện, nhưng nếu lúc này là Tô Trạm thì có lẽ đã làm bẽ mặt Lục Vãn Vãn rồi.
Anh lạnh lùng đẩy tay Lục Vãn Vãn ra, bước đến chỗ Tang Du.
Tang Du cứ nhìn Thẩm Bồi Xuyên như vậy, xuất hiện vào lúc cô nhếch nhác nhất, không quan tâm ánh mắt của người khác mà đến trước mặt cô.
Đây là lần thứ ba.
Thẩm Bồi Xuyên dừng lại trước mặt cô, đưa túi cho cô, nói nhỏ: “Có cần tôi giúp cô nói với hiệu trưởng không?”
Những lời nói này rất khó nghe, ảnh hưởng đến danh tiếng của cô ở trong trường.
Trong lòng Tang Du rất khó chịu, không nhận lấy cái túi anh đem đến, chỉ ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Anh nghe thấy cô ta nói gì rồi à?”
Thẩm Bồi Xuyên mím môi nói ừ.
“Con người ở thế giới này đều thích xem cảnh tượng náo nhiệt, anh giải thích, người khác nói anh biện minh, cho nên tôi không cần phải giải thích, bọn họ thấy như nào thì nó là như thế.”
Lời nói của Tang Du không phải là không có lí, gặp phải chuyện như vậy, có lẽ nên nói rõ ràng, nhưng kĩ càng thì lại là chuyện đó, có giải thích thì người khác cũng không tin.

Có thể còn cảm thấy là anh lấy thân phận để kể chuyện, cố ý giấu đầu hở đuôi.

Lúc Thẩm Bồi Xuyên không biết làm thế nào thì bỗng Tang Du kiễng chân lên, giơ tay quàng lấy cổ anh, hôn lên môi anh.
Thẩm Bồi Xuyên đứng thẳng, trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ bé đang sát vào mặt mình, như quên đi phản ứng, chỉ thấy hơi thở thơm tho và tinh khiết đọng lại trước mũi.
Đôi môi mềm mại áp vào anh, còn anh lại cứng nhắc đứng yên đó.
Lúc anh nhận thức được Tang Du đang làm gì, đôi tay anh muốn đẩy cô ra, cô còn nhỏ mà sao lại có thể… Tuy nhiên tay của anh còn chưa đưa ra thì Tang Du đã bỏ ra, rồi nhìn những người bạn xung quanh mình: “Đúng, anh ta là người đàn ông bên ngoài của tôi đấy, như vậy đấy, tôi đã thành niên, có quy định tôi không thể yêu đương không?”
Nói xong cô cầm lấy chiếc túi trong tay Thẩm Bồi Xuyên, chen vào giữa đám học sinh chạy vào trong trường.

Thẩm Bồi Xuyên gật đầu, khóe miệng nhếch lên: “Nếu lần sau tôi còn nghe thấy cô nói những lời sỉ nhục cô ấy, tôi sẽ tìm hiệu trưởng và mời bố mẹ cô đến, tôi muốn xem xem bố mẹ thế nào lại có một đứa con chua ngoa như vậy.”
Nói xong liền nhìn toàn bộ học sinh đứng đó, lạnh lùng nói: “Giải tán đi.”
Mọi người dần dần rời đi, đi rất chậm, còn muốn xem còn có náo nhiệt gì nữa không.
Thẩm Bồi Xuyên đi ra xe, Lục Vãn Vãn cắn môi, trừng mắt hận thù nhìn Thẩm Bồi Xuyên đã khiến cô mất mặt, về sau cô làm sao ở lại trường được nữa?
Còn làm sao gặp được người khác?
“Anh xem cũng là người có thân phận, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, lại đi tìm sinh viên năm nhất, suýt chút nữa còn làm con gái anh được luôn rồi? Cũng không xấu hổ, còn áp lực lên tôi, thấy tôi là học sinh nên dễ bắt nạt sao?”
Thẩm Bồi Xuyên đứng yên ở đó, Lục Vãn Vãn nghĩ anh sẽ đánh người, nên đã thục mạng chạy đi.
Anh nhìn Lục Vãn Vãn như muốn bỏ chạy rồi thở một hơi, cúi đầu xoa xoa thái dương, rồi bước vào ghế sau của xe, nhưng không khởi động xe ngay, mà chỉ ngồi đó.
Dường như đang hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra, quá đột ngột khiến anh không kịp nếm trải.

Lần đầu tiên gần gũi một cô gái như vậy, ấn tượng cực kì sâu đậm, nhất là hơi thở của cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui