Tần Nhã không cố ý nói dối, mà chỉ trả lời trong tiềm thức.
Theo bản năng là muốn bảo vệ sự riêng tư của Lâm Tân Ngôn, không thể tùy ý tiết lộ tung tích của cô.
Dù biết lý do anh và Lâm Tân Ngôn rời xa nhưng cô vẫn cảm thấy hai người nên buông tay.
Mặc dù những chuyện đó đều không phải do họ gây ra, không nên gánh chịu hậu quả mà nên trân trọng khoảng thời gian tốt đẹp bên nhau.
Mà hai đứa trẻ cũng lớn như vậy rồi.
Bên cạnh đó, Lâm Tân Ngôn vẫn đang mang thai.
“Cô ấy ở thành phố C.” Lúc nhìn thấy anh Tần Nhã rất ngạc nhiên, không ngờ anh lại đến.
Nhưng suy nghĩ kỹ thì cũng đủ hiểu.
Với rất nhiều thiệp mời được gửi đến, anh biết chính xác bộ dạng của cô như thế nào.
Chỉ cần nhìn thấy tấm thiệp mời, anh ấy chắc chắn sẽ đoán được nó có liên quan đến Lâm Tân Ngôn.
Tông Cảnh Hạo sững sờ hai giây, dường như anh không ngờ đến câu trả lời này.
Thành phố C giáp thành phố B, cách nhau không xa.
“Có lẽ cô ấy không muốn mang đứa trẻ cách anh quá xa.” Tần Nhã đoán.
Mặc dù có những thứ Văn Nhàn để lại cho cô ấy, cô ấy không nhận nó hoặc không sử dụng nó, mà chọn ở lại đó vì nó không xa thành phố B.
Tông Cảnh Hạo dựa vào cửa nhìn ánh đèn ven đường, ý thức có chút mờ mịt.
Cả thế giới dường như dần rời xa anh, cảnh vật trong mắt anh càng lúc càng nhợt nhạt, giống như một bức tranh thủy mặc, trong đó chỉ có một ý nghĩ.
Trong đầu quay cuồng: "Đi gặp cô ấy...!Đi gặp cô ấy."
“Cô ấy sống ở đâu?” Giọng nói của anh rất thấp và yếu ớt, nghe kỹ lại xen lẫn chút run rẩy, giống như đang đè nén cảm xúc mãnh liệt.
“Thành phố C, Tầng 6, Tòa A, Dinh thự Ung Cảnh Hòa.” Tần Nhã nói.
Tông Cảnh Hạo quay người, Tần Nhã ngăn lại: “Vậy thì nhờ anh làm giúp tôi một việc..."
Cô chưa kịp nói hết lời, Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên đã bước tới: "Sao các anh lại ở đây?"
Tô Trạm liếc nhìn hành lang, nhìn thấy người phụ nữ đứng ở hành lang, lại nhìn Tông Cảnh Hạo.
Khóe mắt khẽ co giật, không biết đang suy nghĩ gì, cũng không nói gì.
Tần Nhã nuốt xuống những gì định nói.
Lúc nhìn thấy Tô Trạm cũng không còn tâm trạng gì nữa, hoàn toàn coi như đối với người xa lạ.
Cô đi giày cao gót bước tới, ánh mắt không nhìn Tô Trạm, cũng không nhìn Thẩm Bồi Xuyên, mà cười nói với Tông Cảnh Hạo: "Có thể để lại số điện thoại không?"
Tô Trạm đi theo anh, cô không tiện để nói chuyện trước mặt anh.
Cô chỉ có thể nói chuyện điện thoại hoặc nhắn tin với anh.
Tông Cảnh Hạo liếc nhìn cô và biết cô đang nghĩ gì.
Chỉ là yêu cầu anh giữ bí mật và không được cho Tô Trạm biết thân phận của cô.
Không biết là cố ý hay vô tình, anh liếc nhìn Tô Trạm: "Cho cô ấy số của tôi."
Nói xong anh bỏ đi.
Tô Trạm không vui, cảm thấy Tông Cảnh Hạo quá kì lạ.
Quen biết anh ấy không phải ngày một ngày hai nhưng lúc Lâm Tân Ngôn không ở bên cạnh anh ấy, anh cũng sẽ không cho một người phụ nữ biết thông tin liên lạc của mình.
Có phải vì Lâm Tân Ngôn không quay lại, khiến tâm trí anh ấy bị kích động?
Không trách Tô Trạm nghĩ nhiều vì hành động của Tông Cảnh Hạo quá kỳ lạ.
Thẩm Bồi Xuyên nhìn Tần Nhã mà trầm ngâm, anh sẽ không tin Tông Cảnh Hạo sẽ thay đổi tình cảm.
Miệng lặp đi lặp lại cái tên Tần Án Án, đột nhiên nhận ra mấu chốt.
Tần Nhã ra nước ngoài và bị biến dạng vì vụ nổ.
Ngay cả khi ca phẫu thuật thành công thì cô ấy cũng sẽ khác so với trước đây chứ?
Thật trùng hợp, cô ấy cũng họ Tần, là trùng hợp ư?
Anh không nghĩ đó là sự trùng hợp, anh cảm thấy người tên Tần Án Án trước mặt chính là Tần Nhã.
Tông Cảnh Hạo sẽ đến tìm cô, anh nhất định sẽ hỏi tung tích của Lâm Tân Ngôn.
Về phần thay đổi giọng nói, anh không biết rằng, có lẽ là cố tình thay đổi chăng?
Sau khi suy nghĩ, Thẩm Bồi Xuyên dường như có thể hiểu tại sao Tông Cảnh Hạo lại yêu cầu Tô Trạm cho cô số của mình.
Hy vọng rằng anh có thể hiểu được ý tốt của Tông Cảnh Hạo, đưa tay vỗ vai anh ấy: “Tôi đợi cậu ở bên kia đường.”
Nói xong liền rời đi, nhưng Tô Trạm lại giữ lấy Thẩm Bồi Xuyên: "Anh đừng đi chứ."
Thẩm Bồi Xuyên: "..."
Lẽ nào người đàn ông này là một kẻ ngốc? Không cảm thấy chút gì ư?
Cho anh ấy cơ hội được ở một mình cũng không muốn?
Thẩm Bồi Xuyên nghĩ thầm trong lòng, người này e là đã hết thuốc chữa.
Tô Trạm hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của Thẩm Bồi Xuyên.
Bây giờ nhìn thấy những người phụ nữ khác liền cảm thấy Tần Nhã đã phản bội, sao còn tâm tư để nghĩ ra Tần Nhã đã thay đổi diện mạo.
Bóng dáng trước kia đã hoàn toàn biến mất?
Mà giọng nói cũng khác khiến anh không nghĩ ra, lạnh lùng liếc nhìn Tần Nhã một cái: "Đừng tưởng vì ngoại hình đẹp mà dụ dỗ bừa bãi.
Đó là đàn ông đã có vợ rồi.
Không muốn bị mắng, biết điều thì tránh xa ra!"
Hừ, Tô Trạm còn tưởng rằng Tần Nhã chính là người phụ nữ dụ dỗ Tông Cảnh Hạo.
Đừng nói đưa số, không mắng mấy lời khó nghe là tốt lắm rồi.
Thẩm Bồi Xuyên im lặng đứng bên cầu trời.
Tần Nhã không phẫn nộ cũng không tức giận, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười: "Tôi không hiểu anh đang nói gì, đưa số cho tôi."
Tô Trạm cau mày, còn chưa đủ rõ ràng ư?
“Cô muốn số của anh ấy làm gì?” Giọng nói của Tô Trạm vẫn lạnh lùng.
Thậm chí còn khó coi hơn trước.
Dù vẻ mặt Tần Nhã bình tĩnh, lãnh đạm như thế nào, trong lòng cô vẫn có chút dao động.
Dù sao người đàn ông đã chung giường chung gối với cô, gần gũi mặn nồng, còn từng sinh con, làm sao có thể nói là không có chút oán hận nào?
Cô nắm chặt hai tay, trong lòng căng thẳng nên không nhận ra được ý của Tô Trạm.
Cô cảm thấy anh ta đang cố ý bới lông tìm vết, nụ cười trên mặt bị đè nén: "Được rồi, tôi đi hỏi anh ta."
Nói rồi định đi qua bên đường, Tô Trạm lo lắng túm lấy cô: "Này, sao người phụ nữ như cô lại không biết xấu hổ chứ? Tôi nói không rõ ràng ư? Người ta đã có vợ rồi, đừng nghĩ tới làm tiểu tam..."
“Tôi nói với anh này.” Tần Nhã cắt ngang lời anh: “Không phải tất cả mọi người đều như anh đâu, lòng dạ bẩn thỉu.
Tôi cần số là chuyện giữa tôi và Tông Cảnh Hạo.”