"Anh cút ra ngoài ngay cho tôi!" Nếu không phải Tần Nhã còn để ý tới hoàn cảnh xung quanh, thì đã vạch trần bộ mặt thật với anh từ lâu rồi
Tô Trạm vẫn không nhúc nhích chỉ nhìn cô: "Tần Nhã! "
"Có phải anh muốn nhìn thấy tôi chết trước mặt anh thì anh mới chịu phải không?" Cô ôm ngực và cảm thấy trái tim mình như thể sắp ngừng đập.
Đau quá, đau quá đi, cô cảm thấy mình sắp chết rồi.
Tô Trạm không dám quá ép buộc cô, rồi chậm rãi đứng dậy: "Tôi sẽ cho em thời gian.
"
Nói xong anh bước ra khỏi phòng, sau khi cánh cửa được khép lại, tiếng khóc bên trong của Tần Nhã dường như càng lớn hơn, bởi vì không còn ai quấy rầy nên bất chấp tất cả, Lâm Tân Ngôn đứng ở đầu cầu thang của tầng hai, khẽ thở dài một tiếng khi nhìn thấy Tô Trạm bước ra.
Vừa rồi động tĩnh của bọn họ lớn như vậy nên mọi người ở dưới tầng đều biết, nhưng đều đã quá quen thuộc với cảnh này cho nên không ai đứng ra.
Tông Cảnh Hạo giữ cô lại: "Đừng nhìn nữa.
"
Lâm Tân Ngôn theo anh trở về phòng ngủ: "Em muốn hỏi anh một chuyện nhưng anh phải trả lời em thành thật đó.
"
"Ừm, em nói đi.
"
"Nếu như em không thể sinh con được, liệu anh sẽ vẫn đối xử tốt với em giống như bây giờ hay không?" Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu nhìn anh.
Tông Cảnh Hạo nhìn cô chăm chú: "Em đang nói gì vậy?"
Con cũng đã lớn rồi, không cần phải trả lời loại câu hỏi không thực tế này có được không?
Sao hôm nay cô ấy cư xử lạ vậy, sẽ đi hỏi những câu hỏi trẻ con như vậy?
Trẻ con giống như câu hỏi mà rất nhiều cô gái hỏi bạn trai của mình, nếu như cô ấy và mẹ anh ta cùng rơi xuống nước thì nên cứu ai trước.
"Em đang hỏi anh mà, anh cần phải thật lòng trả lời em mới được.
" Lâm Tân Ngôn kéo cổ áo anh quấn lấy không buông, phải đòi anh đáp lại cho bằng được.
Tông Cảnh Hạo rũ mắt nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy cổ áo của mình và nói: "Sẽ không đâu, nếu như em không thể sinh được anh vẫn thích em nhưng vẫn có chút tiếc nuối.
"
Nếu như hai người yêu nhau ở bên nhau mà không có con thì sẽ là một điều thiếu sót và tiếc nuối, chỉ cần anh nghĩ đến việc thiếu vắng Lâm Nhuỵ Hi và Lâm Hi Thần, anh đã không thể chấp nhận nổi rồi.
Lâm Tân Ngôn chậm rãi buông tay, đúng vậy, có thể yêu thương lẫn nhau nhưng chắc chắn sẽ có tiếc nuối, sinh con và nuôi dạy nên người là một quá trình mà mỗi cặp vợ chồng nào đều cũng phải trải qua, cũng là một giai đoạn người phụ nữ trở thành người mẹ trong cuộc đời của mình, và người đàn ông cũng trải nghiệm được sự phấn khích khi làm ba.
Cô cụp mắt xuống, sau này Tần Nhã phải làm sao đây?
Tông Cảnh Hạo phát hiện tâm tình của cô không ổn: "Em làm sao vậy?"
Cô lắc đầu: "Không sao.
"
Nhưng trông cô không giống như vẫn ổn, Tông Cảnh Hạo cúi đầu hôn lên môi cô, Lâm Tân Ngôn cau mày trừng mắt nhìn anh.
Anh bật cười: "Dáng vẻ khi em có chuyện trong lòng rất là xấu, đừng có cau mày nữa.
"
Lâm Tân Ngôn đánh vào ngực anh: "Anh mới xấu ý!"
"Anh xấu chỗ nào?" Anh nhướng mày.
Lâm Tân Ngôn nói: "Anh chỗ nào cũng xấu.
"
Nói xong bước nhanh ra khỏi phòng rồi định đóng cửa lại nhốt anh ở bên ngoài, nhưng Tông Cảnh Hạo đã nhanh chóng chặn cửa lại, cũng không dám dùng quá sức, sợ vô tình làm tổn thương tới đứa bé trong bụng cô, tay anh chặn trên khung cửa nên Lâm Tân Ngôn cũng không dám đóng, nhỡ đóng lại sẽ kẹp phải tay anh.
"Anh ra ngoài đi.
" Lâm Tân Ngôn giả vờ tức giận.
"Anh không ra đấy.
" Thái độ của Tông Cảnh Hạo rất kiên quyết: "Đừng náo loạn mà.
"
"Ai bảo anh nói em xấu?" Lâm Tân Ngôn tiếp tục giả bộ tức giận: "Em quyết định vạch rõ giới hạn với anh, đây là phòng của em nên anh không được phép bước vào.
"
Tông Cảnh Hạo: "! "
Anh lập tức nhận sai: "Em không xấu, là anh xấu, anh xấu được chưa.
"
Lâm Tân Ngôn bị thái độ của anh chọc cười, sức trên tay cũng nhẹ bớt một chút, Tông Cảnh Hạo nhân cơ hội này đẩy cửa bước vào rồi ôm lấy người nằm lên trên giường, giữ lấy đầu cô để cho cô có thể nhìn mình rõ hơn, vẫn còn canh cánh trong lòng cô nói mình không được đẹp trai: "Anh thực sự rất xấu sao?"
Lâm Tân Ngôn cảm thấy buồn cười, anh lại có thể không vui vì một chuyện như vậy, liền bật cười và nói: "Em cũng không chê anh xấu trai đâu.
"
Tông Cảnh Hạo: "! "
"Em thật sự cảm thấy anh xấu xí lắm sao?"
Lâm Tân Ngôn nói: "Ừ.
"
"Có phải anh cảm thấy vì có rất nhiều người thích anh nên nghĩ mình rất đẹp trai đúng không? Thực ra không phải vậy mà là bởi vì anh có tiền mà thôi, phụ nữ bây giờ đều chê nghèo mê giàu, em cũng như vậy, em rất thích tiền của anh.
"
Tông Cảnh Hạo tức giận bật cười: "Lương tâm em có cắn rứt hay không khi xem thường chồng em như vậy?"
Lâm Tân Ngôn cười và hỏi: "Lương tâm là cái gì? Hình như em không có.
"
Tông Cảnh Hạo bóp má cô rồi ôm lấy người vào trong lòng và cười khẽ: "Nghịch ngợm.
"
Khuôn mặt của cô áp vào lồng ngực anh rồi nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh đã làm cho em vui vẻ.
"
Tông Cảnh Hạo lại thở dài, rốt cuộc vẫn không thể khiến cô ấy buông bỏ những chuyện trong lòng, anh nói: "Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì mà khiến em bận tâm đến như vậy?"
Lâm Tân Ngôn lo lắng túm lấy cổ áo anh, cô có thể nghĩ tới mình sẽ khó chịu như thế nào nếu như cô không thể sinh cho anh một đứa con.
Cô là một người phụ nữ nên có thể hiểu được cảm giác của Tần Nhã, cô ấy không muốn đối mặt với khiếm khuyết của chính mình cũng như Tô Trạm.
Tông Cảnh Hạo rũ mắt nhìn cô đang nắm lấy cổ áo của mình và vỗ nhẹ lên mông cô: "Thật là một yêu tinh dính người.
"
Lâm Tân Ngôn trừng anh: "Em mà là yêu tinh thì anh là cái gì?"
Anh không chút do dự nào nói: "Nếu em là yêu tinh thì anh chính là người đàn ông bị yêu tinh mê hoặc.
" Vừa nói vừa nghịch tóc của cô, dường như biết được một chút ít vì sao tâm tình của cô không vui và hỏi: "Là bởi vì Tần Nhã sao?"
Lâm Tân Ngôn gật đầu.
Bây giờ Tông Cảnh Hạo đã hoàn toàn hiểu rõ, tại sao cô lại hỏi anh câu hỏi như vậy.
Anh an ủi cô vợ của mình: "Ai cũng có cuộc sống riêng của mình, em đừng quá lo lắng mà!"
Làm sao Lâm Tân Ngôn lại không hiểu, chuyện này đã không thể thay đổi được gì, điều duy nhất có thể làm là chấp nhận nó nhưng cũng không thể ngăn được nỗi buồn.
Là buồn thay cho Tần Nhã.
Cốc cốc.
Đúng lúc này vú Vu lên gõ cửa: "Bữa tối đã xong rồi.
"
Giọng nói của vú Vu truyền qua cánh cửa.
Lâm Tân Ngôn lười biếng không muốn đứng dậy.
"Có cần anh mang lên cho em ăn hay không nào?" Tông Cảnh Hạo nhìn thấy cô có chút mệt mỏi.
Lâm Tân Ngôn mỉm cười, làm sao cô có thể để anh lấy cơm cho mình khi trong nhà vẫn còn khách: "Nếu lần sau không có ai anh tự mình nấu cơm cho em ăn nhé.
"
"Được thôi, sau này anh sẽ rửa tay nấu cơm cho em ăn thử.
" Tông Cảnh Hạo khẽ cười, dáng vẻ yêu thương như thể không có cách nào đối với cô vậy.
Ai bảo cô ấy là vợ anh chứ? Ai bảo trong bụng cô ấy là bé con của anh? Ai bảo anh thích cô ấy chứ?
Cho nên chỉ có thể chấp nhận thôi.
Có lẽ vì vú Vu đã đi gọi, nên Thẩm Bồi Xuyên dẫn hai đứa trẻ cùng đi ra, anh ấy nhìn dấu ấn của bàn tay trên khuôn mặt của Tô Trạm rồi sờ mũi và tự hỏi người này nghĩ như thế nào vậy? Dấu vết rõ ràng còn trên mặt vì sao vẫn chưa chịu rời đi cũng không thấy xấu hổ hay sao?
Tô Trạm nhìn ra dáng vẻ không được tự nhiên của anh ấy, sờ má và cười phóng khoáng: "Tôi vẫn còn bị người đánh, nhưng anh ngay cả người đánh cũng không có, người cảm thấy xấu hổ nên là anh mới phải.
"
Nói xong nắm lấy tay của Lâm Nhuỵ Hi: "Đi thôi, chúng ta đi rửa tay ăn cơm.
"
Thẩm Bồi Xuyên: "! "
Tông Cảnh Hạo vỗ vai của anh ta: "Anh nghĩ như thế nào mà hôm nay lại đến đây vậy?"
Thẩm Bồi Xuyên nhìn anh một cách kỳ quái: "Không phải cậu gọi tôi và Tô Trạm đến đây ăn cơm hay sao?"
Vẻ mặt của Tông Cảnh Hạo rõ ràng là biểu cảm tôi không hề gọi anh.
Thẩm Bổi Xuyên phản ứng rất nhanh, cười và nói: "Là tên nhóc kia lừa tôi.
"
Vì có thể theo đuổi được Tần Nhã mà anh ấy bỏ ra rất nhiều công sức.
Dì Vương bắt đầu dọn đồ ăn lên bàn, mọi người cũng đều ngồi trước bàn ăn, Lâm Tân Ngôn còn đang do dự có nên lên phòng xem Tần Nhã một chút hay không thì Tô Trạm đã mở miệng nói: "Chị dâu.
"
Lâm Tân Ngôn hỏi ngược lại: "Có việc gì vậy?"
"Tần Nhã chắc chắn không muốn xuống ăn cơm, cô có thể giúp tôi chuẩn bị một chút đồ ăn để tôi mang lên cho cô ấy được không.
"
Lâm Tân Ngôn nhìn anh ta một chút rồi nói: "Anh đi theo tôi.
"
Tô Trạm đi theo cô vào trong bếp.
Lâm Tân Ngôn để cho dì Vương đi ra ngoài và nói vài lời với Tô Trạm.
Dì Vương rửa tay rồi đi ra khỏi phòng bếp, lúc này không còn ai nữa cô mới mở miệng: "Tô Trạm.
"
"Ừm, chị dâu.
" Thái độ của Tô Trạm rất tốt, trong lòng cũng đoán được vì sao cô ấy lại gọi mình vào: "Cô muốn hỏi về chuyện của tôi và Tần Nhã sao.
"
Lâm Tân Ngôn gật đầu: "Tô Trạm à.
" Cô ngập ngừng không nói, trong lòng đang suy nghĩ nên nói như thế nào với anh ta.
Tô Trạm nói: "Cô và Tần Nhã giống như người thân, tôi gọi cô một tiếng chị dâu, cũng chưa từng coi cô là người ngoài vì vậy nếu có gì muốn nói cô cũng đừng ngại cứ nói đi.
”