Tông Cảnh Hạo nhìn ánh mắt càng ngày càng trở nên lạnh lẽo của Cố Bắc, trong lòng đã phần nào đoán ra được mình đã gây ra chuyện gì rồi:
“Thế à?”
“Đây còn không phải là một ví dụ điển hình sao? Lão tứ? Thẩm Bồi Xuyên?”
Cố Bắc cười một cách vô cùng châm chọc:
“Bây giờ anh vẫn còn cơ hội đấy.
Mau cầu xin tôi đi, nếu anh cầu xin tôi thì có thể tôi sẽ suy nghĩ đến việc mở lòng từ bi mà tha cho Thẩm Bồi Xuyên.
Như thế nào hả?”
Anh càng ngày càng trở nên hống hách hơn, nụ cười cũng điên cuồng ngang ngược hơn:
“Anh nói thử xem tổng giám đốc Cố, tôi sai rồi, là do tôi có mắt không tròng mà đụng chạm đến ngài, xin ngài hãy giơ cao đánh khẽ cho, thế nào hả? Nói không chừng tôi sẽ thật sự bỏ qua cho Thẩm Bồi Xuyên đấy.”
Tông Cảnh Hạo híp mắt nhìn chằm chằm hắn, đáy mắt toát ra nỗi căm phẫn cực độ, nhưng lại nhanh chóng được ghìm xuống, mặt không biểu cảm nói:
“Chỉ sợ rằng tôi sẽ làm tổng giám đốc Cố phải thất vọng rồi.”
Cố Bắc thình lình đứng thẳng dậy:
“Đến bây giờ anh vẫn không hiểu rõ tình huống sao?”
“Tổng giám đốc Cố dạy dỗ rất phải, chỉ là tôi không học được mà thôi.
Nếu không thì anh lại dạy lại tôi một lần nữa thử xem nào?”
Tông Cảnh Hạo vân đạm phong kinh, hoàn toàn không để sự khiêu khích của anh ta vào trong mắt.
Cố Bắc vô cùng tức giận nói:
“Tông Cảnh Hạo, anh thì có cái thá gì có thể cứu được anh ta hả? Chẳng qua là nhiều tiền hơn tôi thôi chứ gì? Thế nhưng nếu nói về nhân lực với quyền lực thì anh chẳng bằng một góc của tôi được đâu.”
Tông Cảnh Hạo cười:
“Sao anh biết được tôi không bằng anh hả? Khẳng định như vậy sao?”
Nụ cười ấy của anh, luôn có vẻ như là đang âm thầm tính toán sau lưng người khác, điều đó khiến Cố Bắc phải thầm sởn da gà trong lòng.
Nhưng nghĩ kỹ lại mà nói, người đắc lực nhất với anh ta chính là Thẩm Bồi Xuyên, người chẳng có qua lại gì với nhà họ Văn.
Lại còn chưa kể đến, bản thân Văn Khuynh cũng là người có thanh danh vô cùng bê bối, làm sao còn có thể trợ giúp anh ta được?
Còn có một tên Tô Trạm nữa, hắn thì có thể làm được cái gì?
Cha của anh ta, cùng với nhiều người chị khác của ông, đều có đối tượng kết hôn không phải là người bình thường.
Người của anh ở chỗ nào cũng có, chỉ cần anh muốn làm chuyện gì đó thì cũng đều dễ như trở bàn tay mà thôi.
Vừa nghĩ được như thế, Cố Bắc lập tức trở nên có lòng tin hơn:
“Anh đừng có hòng mà dọa được tôi!”
Tông Cảnh Hạo vẫn ung dung như thế:
“Anh có biết sự khác biệt giữa chúng ta là ở đâu không?”
Cố Bắc hỏi:
“Là ở đâu?”
“Anh quả thực là có nhiều mối quan hệ tốt, con đường phía trước cũng rộng mở.
Thế nhưng anh lại quên mất rằng, người phơi bày ra càng nhiều thì lại càng dễ đối phó hơn, cũng giống như cách mà anh đã hãm hại Thẩm Bồi Xuyên vậy.
Và hơn hết, anh cũng chẳng biết được tôi có nguồn nhân lực như thế nào, tôi có bao nhiêu thế lực.”
Dáng vẻ bày mưu tính kế của Tông Cảnh Hạo khiến cho Cố Bắc cảm thấy hơi nơm nớp trong lòng:
“Anh, anh rốt cuộc là có ý gì?”
Như các cụ đã nói “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”, có thể thấy rất rõ ràng rằng câu nói này của Tông Cảnh Hạo ý chỉ là sau lưng anh vẫn còn có thế lực mà người khác không thể biết đến được.
“Có thế mà tổng giám đốc Cố cũng không hiểu được sao?” Anh cười nhạo nói.
Cố Bắc vốn là người có tính hấp tấp chứ nào phải một người thận trọng đâu, với chỉ vài câu nói của Tông Cảnh Hạo đã khiến hắn ta phải dựng hết cả lông tơ lên rồi.
“Ý của anh là anh có rất nhiều mối quan hệ hả?” Cố Bắc ở trong lòng thì không tin là thật, nhưng lại cũng không phải hoàn toàn không tin.
Có thứ gì đó rất mâu thuẫn, không thể biết được Tông Cảnh Hạo là đang nói thật hay là đang lừa gạt hắn.
“Mà kể cả anh có nhiều mối quan hệ đi chăng nữa, anh cũng chưa chắc đã thắng được tôi đâu.”
Cố Bắc đã không còn sự tự tin tràn trề như lúc trước nữa, nhưng theo thói quen thì vẫn buông lời đe dọa:
“Chúng ta hãy cứ chờ mà xem.”
Anh ta mang theo căm tức bước ra ngoài, cùng lúc đấy, Tô Trạm dẫn theo Thẩm Bồi Xuyên bước vào, thế là hai bên liền đụng phải nhau ngay trước cửa.
“Ô, đây không phải là tổng giám đốc Cố ư?”
Tô Trạm đánh giá anh ta một lượt từ trên xuống dưới, cười lạnh một tiếng:
“Sao anh treo cái mặt như cha chết không bằng thế?”
Cố Bắc lập tức túm lấy cổ áo của Tô Trạm, hộc hằn mà nói:
“Mày muốn tìm chết à?”
Tô Trạm chẳng hề sợ hãi, mỉm cười nói:
“Tôi muốn tìm chết thì anh lại dám làm gì với tôi à? Mở mắt mà nhìn cho rõ nơi này là nơi nào đi.”
Cố Bắc đơn thương độc mã mà đến, nếu như thực sự so ke với Tô Trạm mà nói, anh ta sẽ chẳng chiếm được cái ưu thế gì.
Dù cho trong lòng sắp bị tức chết đến nơi rồi thì anh ta vẫn phải quyết định nhường một bước.
“Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
Tô Trạm khẽ phủi lớp bụi bặm bám trên người:
“Tôi sẽ mở to mắt mà đợi, anh cứ việc xông vào đây đi!”
Bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, nếu như ánh mắt có thể biến thành vũ khí, vậy thì lúc này họ chắc chắn sẽ đánh nhau một trận tơi bời.
“Thẩm Bồi Xuyên.” Cố Bắc cười lạnh một tiếng, sải bước dài rời đi khỏi.
Tô Trạm nhất thời ngẩn ra.
Anh ta tự dưng gọi tên của Thẩm Bồi Xuyên làm cái gì? Đầu óc hắn bị chập mạch rồi hả?
“Anh ta gọi cậu làm cái gì vậy?” Tô Trạm quay đầu lại nhìn Thẩm Bồi Xuyên.
Thẩm Bồi Xuyên nói:
“Anh ta chắc là bị bệnh thần kinh đấy, cậu không cần để ý tới hắn làm gì.”
“Thật là như thế hả?” Tô Trạm không tin anh ta bị điên, anh cảm thấy lời của Cố Bắc rất có thâm ý, không giống như là chỉ tùy tiện nói ra.
Thẩm Bồi Xuyên không tiếp tục tán gẫu với Tô Trạm nữa, sải bước đi vào văn phòng làm việc, vừa nhìn thấy Tông Cảnh Hạo liền hỏi:
“Anh ta tới đây làm cái gì vậy?”
Tông Cảnh Hạo bước hẳn ra khỏi bàn làm việc, ngữ khí nặng nề mà hỏi ngược lại:
“Cậu xảy ra chuyện sao lại không nói với tôi?”
Thẩm Bồi Xuyên ngồi xuống ghế sofa, nói:
“Không phải cậu đang cần chuẩn bị cho hôn lễ sao, tôi chỉ không muốn gây thêm phiền phức cho cậu mà thôi.”
Tông Cảnh Hạo có chút không thoải mái, hừ lạnh một tiếng:
“Cậu dự định giải quyết chuyện này như thế nào?”
Loại chuyện như thế này có thể giấu giếm được sao? Lỡ như lại tạo thành kết quả không thể cứu vớt thì phải làm như thế nào? Có cần tiền đồ nữa hay không cơ chứ?
“Hai người các cậu đang nói cái gì thế?” Tô Trạm đi vào phòng, nhìn Thẩm Bồi Xuyên mà hỏi:
“Có chuyện gì xảy ra với cậu rồi à?”
Thẩm Bồi Xuyên cúi gằm mặt, không hé môi nửa lời.
Tông Cảnh Hạo nới lỏng cổ áo:
“Vẫn còn không định nói à?”
“Vừa mới sáng sớm nay cục trưởng Tống đã gọi tôi tới cục.
Tôi vừa tới cục liền nhìn thấy người của phòng thanh tra, họ nói rằng tôi đã nhận hối lộ.
Hiện giờ tôi đã bị đình chỉ công tác, đang bị tiến hành điều tra.” Thẩm Bồi Xuyên cúi gằm mặt nói.
“Tên khốn nạn!”
Tô Trạm tức đến chửi ầm cả lên:
“Tên tiểu nhân Cố Bắc này đúng là con mẹ nó vô liêm sỉ mà.”
Tông Cảnh Hạo tuy đã sớm có suy đoán trước ở trong lòng, nhưng đến khi biết được hắn ta sử dụng sai lầm trí mạng như vậy để hãm hại Thẩm Bồi Xuyên thì vẫn cảm thấy rất mất bình tĩnh.
Nói gì thì nói, đối với một nhân viên công chức mà nói, bị điều tra tội nhận hối lộ chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ đối với con đường thăng quan tiến chức sau này.
Theo như những gì Cố Bắc nói, nếu như hắn thực sự giở trò ở trong đó, gán chắc cho Thẩm Bồi Xuyên cái tội đã nhận hối lộ mà nói, vậy thì Thẩm Bối Xuyên liền đi đời rồi.
“Bây giờ chúng ta phải làm như thế nào đây?” Tô Trạm sốt ruột hỏi.
Việc này liên quan tới tiền đồ của Thẩm Bồi Xuyên, nếu giải quyết không tốt thì chắc chắn cậu sẽ thân bại danh liệt.
Khi Tông Cảnh Hạo quyết định tổ chức hôn lễ, anh ấy sợ Cố Bắc lại ra tay giở trò, vậy nên đã làm chuẩn bị trước.
Chẳng qua chỗ dựa của Cố Bắc là ông Cố, vậy nên mấy người anh rể của hắn chẳng qua cũng vì nể mặt của ông Cố nên mới cho hắn vài phần mặt mũi mà thôi.
Nếu như ông Cố nằm xuống rồi, vậy thì Cố Bắc còn có cái gì chứ?
Đã đánh trận ở thời cổ đại thì phải nắm được đạo lí muốn bắt giặc trước tiên phải bắt tướng.
Nếu đã bắt được “tướng” thì anh còn cần gì phải dây dưa nhiều với Cố Bắc làm gì nữa.
“Các cậu cứ về trước đi, việc này để tôi giải quyết cho.” Tông Cảnh Hạo đứng dậy, cầm lấy điện thoại đặt trên bàn chuẩn bị rời đi.
“Cậu có cách gì rồi à?” Tô Trạm không thể tin được mà nhìn anh.
Thẩm Bồi Xuyên cũng rất ngạc nhiên, cả hai người bọn họ đều nhìn vào anh.
Tông Cảnh Hạo cũng chẳng muốn giải thích phải làm như thế nào, nhìn ánh mặt sửng sốt của bọn họ, nhếch mi hỏi lại:
“Sao hả, không tin vào tôi được hả?”
Tô Trạm gật đầu, rồi lại hoang mang lắc đầu:
“Bọn tôi đương nhiên tin được vào cậu rồi, chỉ là cậu có người để dùng à?”
Dù sao anh cũng chỉ là người làm kinh doanh mà thôi, cũng chẳng phải người làm quan, định đối phó với Cố Bắc như thế nào đây?
Tông Cảnh Hạo cười, bày ra cái vẻ mặt bí hiểm:
“Tôi không có người, nhưng vợ tôi thì lại có.”
Trước kia, sau khi nghe máy cuộc gọi từ Thiệu Vân, Lâm Tân Ngôn đã lưu số điện thoại của Thiệu Vân vào trong máy của Tông Cảnh Hạo, bảo anh khi có chuyện không thể ra mặt được thì hãy cứ tìm Thiệu Vân.
Thực ra đến cả Lâm Tân Ngôn cũng không hiểu được cha mình rốt cục là người như thế nào, thế nhưng cô cũng chẳng muốn đi tìm hiểu làm gì.
Giống như những gì Văn Nhàn đã nói trong thư, chỉ cần biết ông ấy là một người tốt là được rồi.
Tô Trạm cùng Thẩm Bồi Xuyên nhìn nhau, tựa như cùng nhìn thấy được đáp án ở trong mắt nhau vậy.
Bọn họ biết được lời này vốn chẳng phải nói riêng về Lâm Tân Ngôn, mà là để chỉ thế lực được truyền lại từ đời của bố mẹ cô.
Vừa nhớ tới tên Cố Bắc thì lại muốn chửi lấy chửi để vào mặt hắn.