Mê Vợ Không Lối Về


"Chờ tới khi vết thương của Cao Nguyên tốt hơn một chút, các con liền trở về Bình Thành đi." Diêu Bân vẫn có hơi sợ liên lụy tới ông ta.
Bạch Dận Ninh biết ông ấy đối với mình tốt, nhưng không nhìn thấy kết quả của chuyện này sau anh có thể yên tâm rời đi chứ?
"Con làm vậy cũng đủ rồi." Diêu Bân vẫn ngồi trên ghế nói:
"Bên trên thành lập chuyên án để điều tra chuyện lần này, một khi kiểm tra có được chứng cứ vô cùng xác thực thì cho dù có là thần tiên ở phương nào đi chăng nữa cũng không cứu được họ đâu.

Cho nên con vẫn nên rời khỏi vũng nước đục này đi."
Bạch Dận Ninh nghe ra được tính nghiêm trọng của chuyện này, hỏi: "Ba có trong tổ chuyên án đó sao?"
Diêu Bân lắc đầu, nói: "Toàn bộ đều là người bên trên điều xuống, ba lo có liên lụy tới gia đình nên sẽ không có tham gia vào, lần này phía trên rất xem trọng, mà mọi chuyện lại gây tiếng động quá lớn, ảnh hưởng sơ lược cũng xấu hơn nếu làm không tốt, cả ba cũng không tránh khỏi bị điều tra."
"Nghiêm trọng tới vậy sao?" Bạch Dận Ninh hơi nhíu mày, trong lòng có thể tóm gọn sơ lược kết cuộc của chuyện này.
"Trong thời điểm quan trọng như này, bên trên cũng cố ý trực tiếp làm hoảng sợ những cán bộ khác." Chuyện giết gà dọa khỉ như này tương đương với đánh vào mặt, chắc chắn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
"Lần này, con nhất định phải nghe theo ba, nhanh chóng trở về đi, đỡ phải gây họa tới con."
Diêu Bân biết tính nghiêm trọng của chuyện này tới đâu.
"Mấy cán bộ có quan hệ với con cũng có qua lại với ba, con cứ yên tâm mà mang theo cái danh trong sạch của mình trôi qua những ngày tháng nhạt nhẽo đi."
Diêu Bân vỗ vỗ bả vai anh ta, nói: "Đừng lo lắng cho ba."
Bạch Dận Ninh chỉ đang xem xét cho chính mình, không hề có ý xem xét tới Diêu Bân, anh ta biết Diêu Bân có cách làm người như thế nào, cộng thêm có quan hệ với bà Diêu, cho nên không có nói với Diêu Bân, là mình rời bỏ ba, tìm người bên cạnh ba nên cũng mang tới những phiền phức không nhỏ.

Dù sao với tính cách của ba đều nổi danh trong vòng xoáy quyền lực kia, mình lại bôi đen thêm cho ba tiếp.
"Thật sự xin lỗi ba."
"Chúng ta là người một nhà, nói như vậy cũng quá khách sáo rồi đó." Diêu Bân thương thức tính cách Bạch Dận Ninh, đồng thời cũng thuộc loại yêu ai yêu cả đường đi lối về.
"Cốc cốc"
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói của Diêu Thanh Thanh vang lên: "Ba, Dận Ninh hai người mau ra ăn cơm."
"Nghe rồi." Diêu Bân nghe tiếng con gái kêu thì trả lời lại.
"Đi ra ngoài ăn cơm thôi." Diêu Bân đi tới trước cửa phòng, thuận tiện kéo luôn cả Bạch Dận Ninh đi ra.
Cơm tối là do Diêu Thanh Thanh chuẩn bị, tin tức náo động ồn ào như thế nên muốn mẹ Diêu không biết thì cũng hơi khó.

Cho dù nói thế nào chuyện này cũng có liên quan tới máu mủ tình thân của bà, tâm trạng của bà không được tốt lắm, vào trong phòng rồi thì cũng không trở ra nữa.
Diêu Bân gọi họ ăn trước: "Để ba đi xem mẹ của con thế nào rồi."
Nói xong thì Diêu Bân đi vào một căn phòng, mẹ Diêu nằm trên giường giống như bị bệnh, không có chút xíu tinh thần nào cả người đều toát lên vẻ mệt mỏi.
Diêu Bân ngồi lại bên giường, nói: “Bọn nhỏ đều ở đây, ra ăn chút gì đi.”
“Tôi thấy không ngon miệng thật sự là ăn không vô.” Bà Diêu nhẹ nhàng nói, giọng điệu nghe ra được là thật sự không có chút sức lực nào.
Diêu Bân thở dài một hơi, nói: “Nếu không tôi từ chức, chúng ta đem theo con đi tới Bạch Thành sống được không?”
Bà Diêu lập tức ngồi bật dậy nói: “Cái này sao được?”
Trong nội tâm bà biết rất rõ, chồng bà là người có khát vọng lý tưởng như thế nào nên đó cũng là chỗ mà bà quý mến ông.
Hiện tại một người ngay thẳng có lòng như vậy rất khó có được, bà nắm chặt tay chồng mình, nói:
“Có phải tôi làm ảnh hưởng tới ông không?”
Diêu Bân trừng mắt nhìn bà: “Bà với tôi là vợ chồng, có gì mà ảnh hưởng chứ.”
Bà Diêu không ngốc, mọi chuyện nghiêm trọng như vậy, hễ là có quan hệ với gia đình thì ít hoặc nhiều đều có liên lụy tới.
“Ba, mẹ, con có thể vào trong không?”
Bên ngoài Diêu Thanh Thanh đang gõ cửa hỏi.
“Con vào đi.” Bà Diêu buông tay chồng ra trả lời lại.
Diêu Thanh Thanh đẩy cửa đi vào, tiếp nhận khay trà trong tay Bạch Dận Ninh đi tới, bên trong đúng là đồ ăn, vừa đi qua vừa nói:
“Mẹ, mẹ ăn một chút gì đi, giữa trưa mẹ chưa ăn gì ban đêm lại không ăn nữa sẽ khiến cơ thể bị đói đó ạ.”
Bà Diêu miễn cưỡng kéo ra một nụ cười nói: “Vẫn là có con gái của mẹ tốt nhất.”
Diêu Thanh Thanh đem thức ăn đặt lên tủ đầu giường: “Con làm đều là món mẹ thích ăn, mẹ mau ăn đi ạ.”
Bà Diêu uống một ngụm nước trước.
“Mẹ, mẹ đi tới Bạch Thành với chúng con một khoảng thời gian đi ạ.” Bạch Dận Ninh nói.
Bà Diêu biết cậu ấy đang quan tâm mình, trong lòng rất ấm áp còn cảm thấy vui mừng, nói:
“Mẹ thì không đi được đâu, mẹ đi, ba con ở một mình sẽ cô đơn lắm.

Mẹ phải ở bên cạnh ông ấy còn các con muốn đi thật hả? Chuẩn bị đi lúc nào? Muốn đi cũng đi nhanh lên hiện tại chỗ này không khí trở nên rất ngột ngạt khó chịu.”
Bà Diêu cũng muốn họ tranh thủ thời gian quay về Bạch Thành.
Bạch Dận Ninh nói: “Hai ngày sau bọn con sẽ đi ạ.”
Anh hiểu rõ, bảo bối trong tâm cha mẹ vợ là Diêu Thanh Thanh, cho nên anh đồng ý mang theo Diêu Thanh Thanh rời đi.
Diêu Thanh Thanh nhìn qua Bạch Dận Ninh, hỏi: “Sao bỗng nhiên anh quyết định đi rồi? Cũng không nói với em một tiếng nữa?”
Bạch Dận Ninh cười: “Em còn chuyện gì chưa xử lý sao?”
“Có nha.” Diêu Thanh Thanh suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
“Trước khi đi em muốn đi nói lời tạm biệt với chị.”
“Chị gái nào của con vậy?” Trong lúc nhất thời mẹ Diêu hơi mơ màng.
Không biết đây là cô đang chỉ tới ai.
Nhưng Bạch Dận Ninh biết cô đang nói tới ai, đôi mắt rủ xuống: “Hay là chúng ta đừng đi tạm biệt chị ấy nữa.”
Diêu Thanh Thanh không rõ vì sao Bạch Dận Ninh không muốn đi nên hỏi lại:
“Anh không muốn nhìn thấy chị hả?”
Bạch Dận Ninh trái lương tâm nói: “Không muốn.”
“Cuối cùng là hai đứa đang nói ai vậy?” Bà Diêu nhìn hai người bọn họ, trong đầu lúc này lại hiện lên dáng vẻ của Lâm Tân Ngôn, lần trước Bạch Dận Ninh xảy ra chuyện, chính là qua đêm ở chỗ cô gái đó, bà ấy tỉnh táo lại:
“Ôi, con nói là cô gái đó sao.”
Diêu Thanh Thanh gật nhẹ đầu: “Chị gái có một đứa con gái đó, lớn lên xinh đẹp cũng rất đáng yêu, con rất thích con bé.”
“Con thích đứa nhỏ?” Bà Diêu hỏi.
Diêu Thanh Thanh không chút nghĩ ngợi gật đầu: “Đúng vậy ạ.”
Bà Diêu nhìn thoáng qua Bạch Dận Ninh cười nói: “Vậy các con cũng tranh thủ thời gian sinh một đứa đi, tới lúc đó mẹ giúp các con chăm sóc đứa bé.”
Bạch Dận Ninh không được tự nhiên lắm giống như đứa trẻ mãi không chịu lớn, gãi đầu nói: “Mẹ ăn cơm trước đi.”
Diêu Thanh Thanh biết Bạch Dận Ninh vẫn còn thích chị gái kia nên nói: “Con không muốn sinh con đâu.”
Lần này bà Diêu thấy không ổn, sao có thể không có con nhỏ được chứ?
“Hiện tại con chưa muốn sinh em bé.” Diêu Thanh Thanh giải thích một câu, bà Diêu trừng cô ấy một cái:
“Con hù mẹ giật mình đấy.”
Hôm sau, Diêu Thanh Thanh để Bạch Dận Ninh dẫn mình đi từ biệt Lâm Tân Ngôn.
Hiện tại Bạch Dận Ninh đã cố gắng kiềm chế tình cảm của mình, cố gắng không đi qua, thế nhưng thái độ của Diêu Thanh Thanh rất kiên quyết, nên anh cũng đi theo.
Họ lựa đi vào một buổi chiều, vì thời gian buổi chiều dài hơn một chút cũng tránh khỏi việc ăn cơm trưa.
Sau khi tới biệt thự, anh không có xuống xe, để Diêu Thanh Thanh đi vào một mình.
Diêu Thanh Thanh kéo anh, nói: “Lần trước chúng ta có thể thuận lợi tìm được người để trao đổi với anh, chị ấy cũng giúp không ít.

Anh không nên đi nói một tiếng cảm ơn với chị ấy sao?”
Bạch Dận Ninh thấy Diêu Thanh Thanh như vậy thật sự anh không biết phải làm sao, đành nói:
“Thanh Thanh, em biết rõ anh thích cô ấy, còn để anh tiếp xúc với cô ấy em sẽ không ghen sao?”
Diêu Thanh Thanh nói: “Em chỉ hâm mộ chị ấy thôi, anh thích chị ấy như vậy, em cũng biết anh muốn gặp chị ấy chỉ là đang cố nhẫn nhịn thôi.

Em muốn anh vui vẻ, anh vui vẻ thì em cũng vui vẻ theo.”
Bạch Dận Ninh bất ngờ nhận ra mình còn chưa hiểu rõ cô, nhìn thấy người mình thích vui vẻ không phải là không hạnh phúc sao? Tại sao phải chiếm làm của riêng mới là yêu chứ?
Anh đưa tay ôm Diêu Thanh Thanh vào trong ngực, nói: “Đồng ý với anh, hãy luôn luôn ở bên cạnh anh.”
Diêu Thanh Thanh cũng ôm lại anh, trả lời: “Em biết, mãi mãi em cũng ở bên anh, nhìn anh đầu đầy tóc trắng rồi trở thành một ông cụ già.”
Bạch Dận Ninh bóp mặt của cô: “Anh già, em không già chắc?”
“Em sẽ không già, em có thể mãi mãi cũng như vậy thôi á.” Diêu Thanh Thanh cười hì hì nói.
“Chúng ta xuống xe đi.” Diêu Thanh Thanh đẩy cửa xe ra.
Bạch Dận Ninh nói được.
Khi họ bước xuống xe thì ở bên ven đường cũng có thêm mấy chiếc xe khác đi vào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui