Thẩm Bồi Xuyên vô cùng bất ngờ: "Sao cậu lại tới đây?"
Cuối cùng, ánh mắt Tô Trạm cũng nhìn về phía anh ấy, anh ta hỏi ngược lại: "Tôi không thể tới đây được sao?"
Thẩm Bồi Xuyên nói không khải, anh ấy quay đầu nhìn Tang Du: "Em ở đây chờ anh nhé."
Nói xong, anh ấy quay người đi ra.
Tô Trạm đứng im không động đậy, ánh mắt chớp chớp nhìn chằm chằm Thẩm Bồi Xuyên: "Chẳng trách vì sao cậu lại đứng ngây người ra như thế, hóa ra là vì có mỹ nhân đi theo."
Thẩm Bồi Xuyên biết tính cách của anh ta là thế, nếu biết anh ấy có quan hệ với Tang Du vì thế chắc chắn sẽ trêu chọc anh một phen.
Anh ấy kéo anh ta rời khỏi đó, nghiêm túc lên tiếng: "Tôi nghiêm túc hỏi cậu một câu, tại sao cậu lại tới đây?"
"Cậu cũng có gọi điện thoại về mà chẳng lẽ tôi không tra ra được vị trí của cậu sao? Huống hồ chi chị dâu cảm thấy cậu bởi vì chị ấy và Cảnh Hạo nên cậu mới gặp khó khăn như thế.
Trong lòng vẫn luôn lo lắng cho cậu, không bỏ mặc cậu được, vì thế nên kêu tôi tới đây thăm dò một chút.
Ban đầu là Cảnh Hạo sẽ tới đây, nhưng lần trước con bé Tiểu Nhụy bị dọa sợ không ít, vì thế bây giờ tinh thần con bé không được tốt lắm.
Những người ở bên cạnh không thể bỏ đi được vì thế tôi mới tới đây.
Tôi cứ nghĩ rằng trên người cậu chồng chất những vết thương, thoi thóp, đau khổ không thể tả nổi.
Không ngờ cuộc sống của cậu lại tốt đẹp như thế, sao cậu dụ dỗ được Tang Du đấy?"
Thẩm Bồi Xuyên giải thích: "Sau khi cô ấy rời khỏi thành phố B thì tới đây, tôi và cô ấy chỉ trùng hợp gặp nhau mà thôi."
"Trùng hợp sao?" Vẻ mặt Tô Trạm hiện lên nụ cười chế giễu, suy nghĩ một chút: "Chỉ là trùng hợp thôi sao? Tôi nghĩ đây là duyên phận đấy chứ.
Đại hồng thủy xa vạn dặm đã đưa anh tới bên cạnh cô ấy đấy."
Thẩm Bồi Xuyên cau mày: "Cậu nói bậy bạ cái gì đấy?"
Tô Trạm cười nói: "Thật sự là nói bậy sao?"
Thẩm Bồi Xuyên lười để ý đến anh ta, đi tới phiến đá dưới gốc cây ngồi xuống, Tô Trạm cũng đi theo: "Cậu đừng quên ở thành phố B cũng có một người phụ nữ đang đợi cậu."
Tô Trạm ngồi xuống bên cạnh anh ấy, nhìn anh ấy một cái.
Thẩm Bồi Xuyên không quên: "Tôi cũng đang định sẽ về để giải quyết chuyện này."
Tô Trạm hoảng sợ đứng bật dậy, hỏi: "Cậu, cậu nói cái gì? Cậu muốn quay về sao?"
Thẩm Bồi Xuyên gật đầu.
Tô Trạm lạnh lùng cười một tiếng: "Cậu bị điên rồi sao?"
Anh ta tỉnh táo hơn vài phần, nói với Thẩm Bồi Xuyên: "Theo tôi thấy thì nếu cậu sống sót trở về thì cô Tống kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.
Cô ấy vất vả lắm mới đến với cậu được, sao có thể dễ dàng buông tay được chứ?"
Thẩm Bồi Xuyên mím môi, vì anh đã đồng ý với người ta vì thế anh cần phải cho người ta một câu trả lời.
Tô Trạm biết đây là thứ gọi là tinh thần trách nhiệm, nhưng anh ấy thật sự không hiểu gì về phụ nữ cả.
Anh ta ngồi xuống phân tích cho Thẩm Bồi Xuyên nghe: "Bồi Xuyên, cậu nhìn xem, cậu đã đưa cô Tống đến cho tôi và Cảnh Hạo gặp mặt, chứng minh rằng cậu đã thừa nhận thân phận của cô ấy.
Hơn nữa cậu cũng giới thiệu với chúng tôi, như thế, bây giờ mối quan hệ giữa hai người là quan hệ người yêu.
Nếu bây giờ cậu về mà cô ấy không chịu buông tay thì cậu sẽ làm thế nào?"
Mặc dù Thẩm Bồi Xuyên cảm thấy Tống Nhã Hinh không phải là kiểu người bảo thủ, nhưng Tô Trạm nói cũng có lý, nếu lỡ Tống Nhã Hinh không chịu chia tay thì anh ấy phải làm thế nào?
Anh ấy tuyệt đối không thể phụ lòng cũng thể làm tổn thương Tang Du.
Tang Du không có gì cả, đến bây giờ cũng chỉ có một mình anh ấy mà thôi.
"Thế cậu nói xem tôi nên làm gì?" Thẩm Bồi Xuyên hỏi.
Bây giờ anh ấy cũng không chú ý nữa.
Tô Trạm tự tin nói: "Cách thì tôi đã nghĩ xong cho cậu cả rồi, không phải tôi đã nói rồi sao.
Gia đình của cục trưởng Tống cũng chỉ có một mình cục trưởng Tống là người tốt thôi."
Thẩm Bồi Xuyên giả vờ như không nghe thấy, dù sao anh ấy vẫn luôn rất kính trọng cục trưởng Tống.
Nhưng Tô Trạm bỗng nhiên tỏ ra chán ghét những người nhà họ Tống chắc chắn có lý của anh ta.
"Tôi không nói cho người họ Tống là đã tìm được cậu, tôi đoán rằng bây giờ nhà họ Tống cũng đã cho rằng cậu chết trôi trên sông rồi." Anh ta nhìn về phía Thẩm Bồi Xuyên: "Biện pháp của tôi chính là hai tháng này cậu không nên xuất hiện, chỉ cần ở yên ở đây là được rồi."
Thẩm Bồi Xuyên cau mày: "Biện pháp này của cậu là sao chứ?"
"Hai tháng sau, nếu Tống Nhã Hinh vẫn còn nhớ cậu thì tôi sẽ tin là cô ấy thật lòng yêu cậu.
Nếu chưa tới hai tháng mà cô ấy đã vội vàng đi tìm tình yêu mới thì chỉ có thể nói là cô ấy không quá yêu cậu.
Chẳng qua là vì vì điều kiện và con người cậu tốt nên mới yêu cậu.
Nếu cô ấy đã tìm được tình yêu mới thì khi đố cậu có xuất hiện lại cô ấy cũng không có lý do gì để bám lấy cậu nữa."
Thẩm Bồi Xuyên có hơi do dự: "Nếu trong hai tháng đó cô ấy không đi tìm thì sao?"
Chẳng lẽ cứ bắt anh phải ở đây mãi sao?"
"Vậy thì nói với cô ấy rằng cậu đã chết rồi, cô ấy có thể vì cậu mà thủ tiết cả đời sao?" Tô Trạm hừ lạnh.
Anh ta cảm thấy Tống Nhã Hinh sẽ không kiên trì nổi trong vòng hai tháng, nhất định cô ấy sẽ nhanh chóng tìm được một người thích hợp để về cùng một nhà.
Thẩm Bồi Xuyên suy nghĩ một chút rồi nói: "Như thế là lừa người..."
"Lừa người cái gì chứ? Tống Nhã Hinh đó đã kết hôn rồi thì dựa vào cái gì mà cứ dính lấy cậu chứ?" Tô Trạm vừa nghe thấy đã nổi nóng.
Thẩm Bồi Xuyên nhíu mày, trong lòng anh ấy cũng đã đồng ý với cách của Tô Trạm, chẳng qua anh chỉ thấy làm như vậy là lừa gạt người khiến, khiến anh cảm thấy vô cùng có lỗi với cục trưởng Tống.
"Trước mắt cứ làm như thế đi." Thẩm Bồi Xuyên xem như đã đồng ý với ý kiến của Tô Trạm.
Nhìn cái tên máy móc Thẩm Bồi Xuyên này, có thể vượt qua được tinh thần trách nhiệm, đồng ý nhanh như thế.
Xem ra anh ấy không hề có chút cảm giác nào với Tống Nhã Hinh.
Anh ta đi tới gần Thẩm Bồi Xuyên hơn một chút, lúc nói chuyện hơi nóng phả lên mặt Thẩm Bồi Xuyên: "Quan hệ giữa anh và Tang Du đã chắc chắn rồi chứ?"
Thẩm Bồi Xuyên rụt người lại, ừ nhẹ một tiếng.
Tô Trạm cười nói: "Chết tiệt, mẹ kiếp, cậu cũng nhanh thật đấy.
Cậu có câu gặp đại nạn mà không chết sẽ gặp được hậu phúc không?"
Thẩm Bồi Xuyên không muốn nói vớ vẩn với anh ta, nghiêm túc lên tiếng: "Tôi thật sự thích cô ấy, thật lòng muốn chăm sóc cô ấy."
Tô Trạm cười: "Không phải là cậu thấy người ta đáng thương nên cảm thấy thương hại đó chứ? Trước đây không phải cậu vẫn luôn cho rằng người ta vẫn còn nhỏ sao? Sao lúc này lại không chê người ta nhỏ nữa rồi?"
Thẩm Bồi Xuyên liếc anh ta một cái, đúng là anh ấy vẫn luôn cho rằng tuổi tác của Tang Du và anh ấy không hợp nhau.
Cho dù lúc tiếp xúc có chút cảm giác thì anh vẫn sẽ dùng lý do tuổi tác không hợp để bác bỏ.
Lần này, khi anh ấy thấy có người theo đuổi Tang Du, lại sợ cô sẽ đối xử tốt với người đó hơn.
Thật ra thì anh ấy cảm thấy rất vui vẻ.
"Khi nào cậu về?" Thẩm Bồi Xuyên hỏi..