Những gì anh lo sợ cũng đã xảy ra.
Thẩm Bồi Xuyên đang định nghiêng người đi qua thì bà Tống giơ tay ra: “Cậu tới đây làm gì? Có phải cậu tới xem ông ấy đã bị cậu làm tức chết hay chưa đúng không?”
Bà Tống thấy tất cả những chuyện này đều từ Thẩm Bồi Xuyên mà ra, tất cả đều là lỗi lầm đều là của anh.
Thẩm Bồi Xuyên không muốn cãi nhau với bà Tống nhưng bà nhất quyết không chịu buông tha cho anh.
“Bà vào đây cho tôi!”
Cục trưởng Tống trầm giọng nói với bà Tống.
Bà Tống nhìn Thẩm Bồi Xuyên rồi hứ một tiếng, lúc đi vào bà còn cố tình va vào người anh.
Cục trưởng Tống trừng mắt nhìn bà một cái, nghiêm giọng nói: “Bác sĩ nói rồi, tôi không thể tức giận.
Nếu bà muốn tôi chết thì bà cứ làm tới đi.”
“Tôi đã làm gì đâu? Tất cả là do cậu ta..”
“Thôi mà mẹ.” Tống Nhã Hinh ngắt lời mẹ, cô sợ bà chọc giận Thẩm Bồi Xuyên thì anh sẽ lôi hết những chuyện không hay của cô ra nói cho mọi người biết.
Cô ngước mắt lên, lạnh lùng nói: “Bố tôi vì tức giận chuyện của tôi với anh nên mới phải vào viện, thấy bố tôi thế này anh đã hài lòng chưa?”
Ánh mắt Thẩm Bồi Xuyên hiện rõ sự chán nản, anh không buồn liếc nhìn Thẩm Nhã Hinh lấy một cái.
Nhưng anh không nói gì, anh ít khi giải thích bất cứ điều gì cho những người như thế này.
Trong chuyện Cục trưởng Tống nhập viện, anh chỉ là nguyên nhân gián tiếp chứ không phải nguyên nhân trực tiếp.
Anh nghiêng người bước ra khỏi phòng, Tống Nhã Hinh nắm lấy cánh tay anh: “Thẩm Bồi Xuyên, nếu anh không muốn lấy tôi thì sao lúc đầu anh còn nhận lời, rồi lại bí mật điều tra tôi nữa?”
Tống Nhã Hinh chưa kịp nói hết thì đột nhiên điện thoại trong túi Thẩm Bồi Xuyên vang lên.
Anh lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện lên ba chữ “Bé dễ thương”.
Lúc Thẩm Bồi Xuyên đi mua điện thoại, Tang Du cũng đi cùng anh.
Lúc đó Tang Du nói: “Số điện thoại đầu tiên lưu trong máy mới của anh phải là số của em.”
Rồi cô cầm điện thoại của Thẩm Bồi Xuyên, nhập số của mình vào.
Đến khi nhập tên thì cô quay sang hỏi Thẩm Bồi Xuyên: “Về sau anh định gọi em thế nào?”
Thẩm Bồi Xuyên chưa từng nghĩ đến chuyện này, anh nghĩ gọi tên vẫn là hợp lý nhất.
Nhưng Tang Du lại nghịch ngợm, tự đặt tên mình là “Bé dễ thương”.
Tang Du cao lại gầy, đứng cạnh Thẩm Bồi Xuyên trông cô còn bé hơn nữa, cô nói đùa: “Em và anh ra ngoài với nhau, người khác còn tưởng em là con gái của anh đấy.”
Nghe cô nói thế, Thẩm Bồi Xuyên đen mặt.
Tống Nhã Hinh thấy điện thoại hiện lên ba chữ đó thì cau mày khó chịu.
Bé dễ thương?
Thẩm Bồi Xuyên đầu gỗ như thế, không ngờ cũng có lúc lãng mạn.
Cô gái kia không biết là ai?
Tống Nhã Hinh hơi khép mắt lại, hóa ra anh có người mới rồi?
Bàn tay đang rủ bên người của Tống Nhã Hinh nắm chặt thành nắm đấm.
Rốt cuộc ai dám cướp người yêu của cô?
Thẩm Bồi Xuyên không trả lời ngay mà đứng cách xa phòng bệnh một chút rồi mới ấn nút trả lời.
Tang Du gọi điện, hỏi anh có muốn về ăn tối không.
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Anh có về, chờ anh một lát, anh sắp về rồi đây.”
“Vậy mọi người chờ anh thêm lát nữa.” Tang Du nói.
Thẩm Bồi Xuyên ừ một tiếng rồi cúp máy, anh không lập tức quay về mà đi thăm bà nội của Tô Trạm.
Khi Tô Trạm ở nước C không về kịp, chính anh là người đã đưa bà vào viện nên anh biết bà cũng đang ở viện này.
Anh đi vào khu hành lang phòng bệnh, qua lớp cửa kính anh lại nhìn thấy Tô Trạm đang hút thuốc trong phòng riêng dành cho người hút thuốc.
Anh đẩy cửa đi vào, Tô Trạm gục đầu xuống và không để ý tới người vừa bước vào.
Thẩm Bồi Xuyên vỗ Vai Tô Trạm, Tô Trạm mới ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Sao cậu lại ở đây?”
Thẩm Bồi Xuyên không trả lời mà hỏi: “Cậu biết hút thuốc từ khi nào vậy?’
Tô Trạm vươn tay ra dập điếu thuốc vào gạt tàn, hít một hơi thật sâu: “Bà nội tôi ép tôi kết hôn...”
“Cậu không phải đã làm hòa với Tần Nhã rồi sao?” Thẩm Bồi Xuyên khoác tay lên vai Tô Trạm: “Kết hôn cũng không phải chuyện gì quá khó, có cần phải hút thuốc như vậy không?”
Tô Trạm ngẩng đầu nhìn Thẩm Bồi Xuyên rồi cười khổ: “Tôi có thể cầu xin Tần Nhã để kết hôn, nhưng bà ấy muốn có cháu trai thì tôi sinh kiểu gì? Cậu nói xem tôi sinh kiểu gì?”
Thẩm Bồi Xuyên cũng rơi vào im lặng.
Chuyện của Tần Nhã… chuyện đứa con đúng là một vấn đề nan giải.
“Có phải vì chuyện này mà cậu với Tần Nhã mới cãi nhau không?” Lúc nãy gặp Tần Nhã ở biệt thự anh thấy sắc mặt cô cũng không được tốt lắm.
“Không phải.” Tô Trạm cảm thấy rất khó giải thích.
Chuyện của Tô Trạm và Tần Nhã cũng không tới nỗi nào.
Chỉ cần không cho cô biết thái độ của bà nội thì cũng không có chuyện gì xảy ra, ít nhất là cô không co rụt lại như thế này.
“Có muốn về biệt thự ăn cơm cùng tôi không?”
Tần Nhã không cho anh nói cho Tô Trạm biết chuyện cô tới chứ cũng không nói không cho anh dẫn Tô Trạm tới.
Tô Trạm nói: “Tôi vẫn phải ở đây chăm sóc bà nội.”
Tô Trạm hoàn toàn không biết Thẩm Bồi Xuyên đang muốn giúp anh.
“Cậu chắc chưa?” Thẩm Bồi Xuyên nhìn Tô Trạm.
Nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Bồi Xuyên, Tô Trạm không chắc chắn hỏi lại: “Biệt thự còn có ai khác à?”
Thẩm Bồi Xuyên đứng lên: “Tôi không biết, cậu chỉ cần trả lời cậu đi hay không thôi.”
Tô Trạm do dự một lúc rồi đứng lên theo Thẩm Bồi Xuyên: “Tôi đi, tôi đến phòng bệnh nói với bà tôi một câu đã, y tá sắp tới rồi.”
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Tôi đi sang thăm bà với cậu luôn.”
Tô Trạm vỗ vai Thẩm Bồi Xuyên: “Cảm ơn nhé.”
“Giữa chúng ta cần gì nói cảm ơn chứ?” Thẩm Bồi Xuyên không khách sáo trừng mắt nhìn Tô Trạm.
Hai người ra khỏi phòng hút thuốc, đến phòng bệnh thăm bà nội.
Nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên bà nội rất vui.
Rồi sau đó lại là một tràng dài thúc giục lấy vợ, những câu này bà nói không biết bao nhiêu lần rồi, nào là cháu bao nhiêu tuổi rồi, bao giờ cháu mới định lấy vợ.
Tô Trạm giải nguy cho Thẩm Bồi Xuyên: “Bà không cần phải lo lắng chuyện lấy vợ của người ta đâu.
Bà cằn nhằn một mình cháu còn chưa đủ à?”
Bà cụ mở to mắt: “Sao nó lại là người ta được?”
Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm rất thân thiết nên bà cũng coi Thẩm Bồi Xuyên như con cháu trong nhà.
Thẩm Bồi Xuyên biết điều đó nên cười và nói với bà: “Cháu không vội đâu bà.”
“Cháu còn lớn hơn Tô Trạm đấy.
Sao lại không vội được? Cháu định làm hòa thượng à?” Bà cụ đang nói chuyện nọ rồi lại xọ sang chuyện kia.
Tô Trạm cười: “Cậu ta có bạn gái rồi bà ơi, bà không cần phải lo lắng đâu.”
“Có bạn gái rồi sao?” Mắt bà cụ sáng lên: “Bạn gái cháu thế nào? Có thời gian cháu dẫn con bé tới đây cho bà xem mặt.”
Tô Trạm sợ bà nói cả ngày cũng không hết chuyện, khi y tá đến anh lấy cớ có việc rồi kéo Thẩm Bồi Xuyên ra khỏi phòng.
Thẩm Bồi Xuyên đi theo Tô Trạm, anh nói đùa: “Cậu cũng không phải đứa cháu có hiếu lắm nhỉ?”
Tô Trạm lạnh lùng nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Cậu tin không, nếu tôi không kéo cậu ra ngoài thì bà tôi sẽ ngồi nói cả tiếng đồng hồ đấy.”
Thẩm Bồi Xuyên cũng hiểu, người già đều như vậy cả.
Ngồi trên xe Tô Trạm lại hỏi lần nữa: “Rốt cuộc cậu có âm mưu gì?”
Thẩm Bồi Xuyên khởi động xe: “Gọi cậu tới anh bữa cơm thôi mà.
Hỏi nhiều thế không biết.”
Tô Trạm.
Sau mười mấy phút lái xe, hai người về tới biệt thự.
Đỗ xe xong, hai người cùng bước vào trong..