Thẩm Bồi Xuyên quay đầu lại và thấy Tang Du đang đi tới, đôi lông mày đang cau lại của anh ấy không hề giãn ra, thay vào đó chúng còn nhíu sâu hơn.
Nhìn ánh mắt cô còn có tia lo lắng bên trong.
"Tang Du, hình như anh đã quên rồi.
"
Tang Du không hiểu: "Anh quên gì?"
Thẩm Bồi Xuyên mím môi, một lát sau mới nói: "Em mà có thai thì làm sao bây giờ?"
Lần nay Tang Du đã hiểu được ý của anh.
Cô liếc nhìn quanh phòng ngay lập tức, nhưng không thấy bao cao su.
Lần trước Thẩm Bồi Xuyên có mua, nhưng lần này bọn họ không dùng, không, một ngày làm nhiều lần như vậy mà không dùng lần nào cả.
Tang Du cảm thấy có thai thì mang thai, cũng không có vấn đề gì.
“Em sẽ sinh con cho anh, anh không thích trẻ con sao?” Tang Du xoa dịu anh.
Thẩm Bồi Xuyên lắc đầu, không phải anh ấy không thích trẻ con, mà là Tang Du còn chưa tốt nghiệp, làm sao sinh con?
"Trước hết chúng ta là hợp pháp, em cũng thành niên, em kết hôn, sinh con cho chồng em, chồng em cũng nuôi nổi thì có gì mà không thể?"
Tang Du đi tới tìm quần áo cho mình, để thuận tiện và thoải mái, cô ấy tìm cho mình một chiếc váy liền.
Thẩm Bồi Xuyên đi tới, nói: "Anh ở ngoài chờ em.
"
Tang Du gật đầu.
Đợi lát Tang Du thay quần áo xong, hai người sẽ cùng đi ra ngoài.
Thẩm Bồi Xuyên không biết lãng mạn, hỏi Tang Du muốn ăn gì, cô muốn ăn thì anh sẽ đưa cô đi.
Không nghĩ tới, hôm nay là một ngày đặc biệt để đưa cô ấy đến một nơi lãng mạn.
Tang Du cũng không để ý, biết tính của Thẩm Bồi Xuyên chính là như vậy.
Sau bữa tối, họ đi dạo.
Thời tiết lúc này không còn oi bức nữa và bắt đầu mát mẻ hơn.
Tang Du khoác tay anh, giẫm lên cái bóng của mình dưới đất, trên con phố này có rất nhiều người, một số đi chơi, một số mua sắm, và có các cửa hàng bán đồ bên đường.
Có những người bán hoa trên đường, họ buộc và gói bằng giấy thành từng chùm, không phải giống như ở các cửa hàng hoa mà được gói bằng giấy màu, giấy thường đơn giản mà nhìn trông giống một bó hoa để trang trí nhà hơn.
Người bán hoa lái một chiếc xe xích lô chở đầy đủ các loại hoa khiến chiếc xe khiêm tốn trở nên đẹp đẽ.
Tang Du kéo Thẩm Bồi Xuyên lại, chỉ vào một đám gypsophila màu hồng, và hỏi: "Ông chủ, cái này bán thế nào?"
Người bán hàng rong cười nói: "Tám bảy nghìn.
"
Tang Du trả giá: "Năm mươi hai nghìn.
'
Người bán hàng rong liếc lên nhìn xuống Thẩm Bồi Xuyên bên cạnh Tang Du, cười nói: "Cô ơi, tôi thấy người đàn ông bên cạnh cô không giống người thiếu tiền.
Tôi mà bán năm mươi hai nghìn thì có mà lỗ vốn, cô đừng mặc cả.
"
Tang Du nói: "Không bán thì thôi, tôi qua chỗ khác mua.
"
"Ôi, anh ơi, bạn gái thích thì mua đi, cũng chỉ kém có mấy chục thôi, tôi thấy anh cũng không giống người thiếu tiền.
" Người bán hàng rong đưa mắt liếc nhìn về phía Thẩm Bồi Xuyên, phụ nữ mua đồ thì hẹp hòi, đàn ông phần lớn đều sĩ diện, không thích trả giá.
“Vậy thì tôi sẽ mua.
” Thẩm Bồi Xuyên không phải vì lời nói của người bán hàng rong mà là vì Tang Du thích nó, cô ấy chưa bao giờ hỏi anh muốn gì hay yêu cầu quà tặng.
Chỉ là một bó hoa và nó không đắt tiền.
Khi Thẩm Bồi Xuyên trả tiền, Tang Du giật lấy ví của anh và nói với người bán hàng rong: "Tiền của anh ấy do tôi làm chủ, năm mươi hai nghìn, ông có thể kiếm, ông bán thì tôi sẽ mua, không bán thì tôi không mua, cũng không bắt ông phải lỗ vốn.
"
Người bán hàng rong vui vẻ cười nói: "Cô gái, cô nhìn cũng không lớn, sao lại cò kè mặc cả như vậy? Được, được, tôi bán lỗ cho cô.
"
Người bán hàng mang bó hoa ra khỏi xe và đưa cho Tang Du.
Tang Du cười nhận lấy: "Vậy thì cảm ơn ông chủ.
"
Cô còn chưa nói, đã lỗ vốn sao ông còn bán? Người làm ăn cũng không dễ dàng gì, nhưng cô cũng cần sinh hoạt, tiền của Thẩm Bồi Xuyên cũng không phải gió lớn thổi là tới, ai cũng không dễ dàng gì, cho nên cô không tiêu xài hoang phí, cũng sẽ không cay nghiệp châm chọc người bán hàng rong.
Cô trả lại chiếc ví cho Thẩm Bồi Xuyên, Thẩm Bồi Xuyên nhìn cô một cái, lấy tiền trong ví ra và đưa cho người bán hàng rong.
Sau khi lấy lại tiền lẻ bỏ vào trong ví, Thẩm Bồi Xuyên liền cất tiền đi.
Tang Du một tay cầm hoa, tay kia tiếp tục khoác tay anh đi dọc theo ven đường.
Một lúc sau, cô đã cách người bán hoa khá xa, liền nói: "Về sau anh đừng vung tay quá chán như vậy, anh kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, không thể tiêu phung phí.
"
Lương của Thẩm Bồi Xuyên có hạn, Tô Trạm còn giàu hơn anh rất nhiều.
Anh ấy là người nghèo nhất trong ba người họ.
Thẩm Bồi Xuyên nói: "Anh không xài tiền bậy bạ.
"
"Rõ ràng dùng năm mươi hai nghìn có thể mua được, sao anh lại định trả tám mươi bảy nghìn?" Tang Du nhìn anh, nếu cô không lấy ví tiền lại thì anh đã đưa cho người ta tiền rồi.
Thẩm Bồi Xuyên nghiêm túc nói: "Anh thấy em thích nên mới muốn mua cho em.
Tang Du hơi ngẩng đầu, trong lòng nháy mắt liền tốt hơn.
Anh không phải là quan tâm đến tiền bạc, nhưng vì cô thích anh nên anh muốn mua.
"Con của chị dâu rất đáng yêu, mai chúng ta đến nhà bọn họ thăm nó đi.
" Nói xong Tang Du mới nhớ ra ngày mai anh còn có việc phải đi làm, hình như là không có thời gian.
"Mai mấy giờ anh về?" Cô hỏi.
"Đi xe chiều.
" Thẩm Bồi Xuyên trả lời.
Đây rõ ràng là không có thời gian.
Tang Du nói: "Chờ anh rảnh thì chúng ta đi thăm sau.
"
Thẩm Bồi Xuyên ừ nhẹ một tiếng: "Em không có việc gì thì có thể chơi thêm, đừng lại đi làm việc, hết tiền thì nói với anh.
"
Tang Du nói: "Em sẽ xem xét.
"
Nếu đó là một công việc phù hợp, cô vẫn muốn làm, không muốn sống nhờ vào anh.
Sau khi đi dạo về nhà, Tang Du vừa bước vào đã tìm một chiếc bình hoa, chiếc bình ở nhà là do cô mua, không đắt nhưng nhìn rất đẹp, góc cạnh bình thủy tinh lóe sáng giống pha lê, cô đổ nước rồi cắm hoa vào.
Đặt cạnh tủ tivi khiến căn phòng thêm phần ngọt ngào.
Cô đưa tay chạm nhẹ, khóe môi nhếch lên ý cười.
Thẩm Bồi Xuyên đi tới, đứng sau lưng cô, nhìn những bông hoa cô đặt rồi nói: "Em thích lắm à?"
Tang Du nói: "Không phải là thích mà thích ngắm nhìn, có lẽ em có thị giác của động vật, thích cái đẹp, không chỉ hoa mà còn rất nhiều đồ vật đẹp mà em thích nữa, ví dụ như! "
Cô nhìn chằm chằm vào Thẩm Bồi Xuyên và cố ý dừng lại.
Thẩm Bồi Xuyên không nhìn ra tâm tư của cô, hỏi lại: "Ví dụ như cái gì?"
Tang Du kiễng chân ôm lấy cổ anh: "Ví dụ như anh.
"
Đôi mắt của anh dần dần tối sầm lại, nhỏ giọng nói: "Tang Du, anh cũng thích em.
"
Tang Du nói: "Em biết, anh mà không thích em thì đã không cưới em rồi! "
Lời cô vừa dứt, đột nhiên bất ngờ bị Thẩm Bồi Xuyên bế ngang lên, bị dọa đến kêu lên một tiếng sợ hãi.
Ngay sau đó cô khôi phục bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Anh làm gì thế, dọa em rồi.
"