Mê Vợ Không Lối Về


“Bố cũng đã có tuổi rồi, sớm hay muộn gì thì cũng sẽ tới một ngày như vậy thôi.

Bố không nói là vì sợ các con buồn.” Tông Khải Phong nó rất thản nhiên, dường như ông đã nhìn thấu sinh lão bệnh tử.

Sống đến tuổi này rồi cũng không có gì tiếc nuối cả, con cháu đủ đầy, cũng đã hưởng thụ được hết mọi niềm vui vẻ của tình thân, của gia đình.
“Bác sĩ nói như thế nào ạ?” Tông Cảnh Hạo không muốn nghe ông nói những lời này.
Bây giờ anh thật sự rất muốn biết bệnh tình của ông.
“Bố không giống con.” Tông Khải Phong rót thêm một chén trà nữa, “Bố luôn cho rằng con rất kiêu ngạo, con là con của bố nhưng lại chưa từng để bố phải lo lắng chuyện gì về con.

Gia đình êm ấm, sự nghiệp cũng thuận lợi, mọi việc con đều làm rất tốt.

Vốn dĩ bố chẳng có gì để có thể dạy cho con cả, ngược lại là bố không thể nhìn thấu mọi chuyện bằng con.

Tới lúc chết rồi mà vẫn không thể hiện tấm lòng của mình cho mẹ con thấy được, thế nên mới khiến bố ăn năn day dứt cả đời.”
“Uống với bố một chén trà nào.” Tông Khải Phong nâng chén trà lên nhìn con trai.

Ánh mắt của Tông Cảnh Hạo sâu thăm thẳm, giọng khàn khàn nói: “Con đã từng oán giận bố, oán giận bố đã giấu giếm con.”
Anh làm sao mà lại chưa từng ăn năn day dứt chứ?
Đó là nỗi đau, là vết thương sâu nhất trong lòng anh, không thể động vào.
“Nếu như có thêm một cơ hội nữa, mặc kệ người đó là ai bố cũng sẽ không ngăn cho hai người nhận nhau, cùng nhau chung sống...” Hốc mắt của Tông Khải Phong đã bắt đầu ươn ướt, chỉ trách lúc đó ông không nhìn thấu mọi chuyện.
Cá chết lưới rách thì thế nào chứ, ít nhất cả đời này Trình Dục Tú cũng sẽ không có nhiều tiếc nuối như vậy.

Tới lúc chết rồi mà còn bị mọi người coi như người thứ ba, con trai ở nhau trước mặt mà lại không dám cầu xin nó gọi mình một tiếng mẹ.
Thân làm người mẹ mà phải mạo hiểm sinh con ra vào tháng mười, trong lòng bà ấy sẽ đau khổ đến mức nào chứ?
Tông Cảnh Hạo cầm chén trà lên cụng chén cùng với Tông Khải Phong.

Anh uống trà như uống rượu, một hơi uống cạn.

Sau khi đặt chén xuống, anh nói: “Chúng ta cùng tới bệnh viện, con sẽ mời bác sĩ tốt nhất cho bố.”
“Những ngày cuối đời bố không muốn ở bệnh viện đâu.” Điều mà Tông Khải Phong sợ nhất chính là như vậy nên mới không nói về bệnh tình của mình, “Cuối đời rồi, đã sống bao nhiêu lâu rồi.

Cho dò có ở trong bệnh viện đi nữa thì cũng chỉ có thể sống thêm vài ngày, điều này chẳng có ý nghĩa gì đối với bố cả.”
“Bố.” Lúc đầu Lâm Tân Ngôn vẫn còn ôm hy vọng ông mới chỉ mắc bệnh ở giai đoạn đầu hoặc giai đoạn giữa, ít ra như thế vẫn còn chút hy vọng.

Bây giờ cô lại không biết phải nên làm như thế nào nữa, “Bây giờ y học rất phát triển, nói không chừng vẫn còn hy vọng...”
“Đã kiểm tra rất kỹ rồi, bố biết các con hiếu thảo, nếu như thật sự muốn bố vui vẻ thì về nhà cũ ở cùng bố đi.

Đó là nơi bố và bà ấy cùng nhau sinh sống cả đời, sau khi bà ấy mất bố không dám quay trở về đó nữa.

Từng thứ từng thứ trong nhà tất cả đều là hồi ức cùng bà ấy, bố không dám chạm vào.

Bây giờ đã đi đến cuối cùng rồi, bố muốn ở lại trong căn nhà của chúng ta.

Lúc đó bà ấy không thể đợi các con cùng đoàn viên được, bây giờ coi như đấy là nguyện vọng của bố đi.” Sắc mặt của Tông Khải Phong đã tều tụy đi không ít.
“Được, nhưng mà bệnh thì vẫn phải chữa.” Thái độ của Tông Cảnh Hạo vô cùng kiên quyết.
Lâm Tân Ngôn cũng có suy nghĩ như vậy, mặc kệ là như thế nào cũng vẫn phải cố gắng hết sức.

Lúc trước do cô không chú ý quan sát cẩn thận, Tông Khải Phong chẳng những gầy đi không ít mà sắc mặt cũng trở nên vàng vọt, môi tái nhợt như không có chút máu.
“Cảnh Hạo nói đúng đấy bố.” Cô nắm chặt tay của Tông Cảnh Hạo, nói: “Mẹ đi rồi chúng con đều rất đau lòng, vì chúng con nên bố cũng phải phối hợp để điều trị đấy.

Em bé nhà mình vẫn còn chưa biết nói, bố nỡ lòng nào đối xử với nó như vậy sao?”
Tông Khải Phong đồng ý phối hợp điều trị.
Sau khi rời khỏi tiệm trà, Lâm Tân Ngôn bắt tay vào chuyển nhà.

Còn Tông Cảnh Hạo đưa Tông Khải Phong tới bệnh viện để biết được bệnh tình của ông bây giờ là như thế nào.
Lâm Tân Ngôn trở về nhà sau đó nói về chuyện chuyển đi.

Vú Vú có thể nhận ra được có chuyện không ổn, lén lút hỏi cô về bệnh tình của Tông Khải Phong.
Lâm Tân Ngôn cũng không giấu giếm, cô nói hết với mọi người trong nhà nhưng cũng dặn dò thêm: “Bình thường mọi người như thế nào thì cứ như thế ấy, đừng có biểu hiện gì khác khiến kẻo tạo áp lực cho ông.”
Trình Dục Ôn rất buồn, không dám tin Tông Khải Phong lại mắc căn bệnh quái ác này: “Liệu có phải xét nghiệm bị sai không?”
“Không đâu.” Ông đã uống loại thuốc đó rồi thì chắc chắn cũng đã qua kiểm tra và xác nhận của bác sĩ rồi mới uống thuốc để kìm hãm bệnh tình.
“Vậy cậu không thể về thành phố C nữa rồi, cậu phải ở bên cạnh chăm sóc ông ấy.” Từ lâu Trình Dục Ôn đã xem Tông Khải Phong như em rể rồi.

Mặc dù lúc trước bọn họ đến với nhau không phai vì tình yêu thế nhưng giữa bọn họ cũng đã có với nhau Tông Cảnh Hạo.

Mà mấy năm nay Tông Khải Phong cũng có bảo vệ và bao bọc em gái của Trình Dục Ôn.

Bây giờ Tông Khải Phong như thế thì sao Trình Dục Ôn ông có thể trơ mắt đứng nhìn chứ.
Đến lúc Trình Dục Ôn ông cũng đi xuống suối vàng thì lấy mặt mũi đâu để đối diện với em gái đây?
Hốc mắt của Trình Dục Ôn cũng bắt đầu hơi ươn ướt: “Cậu đi gọi điện nói với Thiệu Vân một tiếng.”
Nói xong ông ấy liền đứng dậy bỏ ra ngoài.
Bầu không khí trong phòng khách bỗng trở nên nặng nề, Lâm Tân Ngôn nhìn vú Vu và Tử Khâm đang đau lòng: “Mọi người đừng như vậy, lúc bố về nhà mà nhìn thấy thì sẽ áp lực lắm.”
“Mẹ không đau lòng.” Trang Tử Khâm vẫn khá bình tĩnh, bà là người từng trải nên cố nén cảm xúc ở trong lòng.
Vú Vu thì không thể bình tĩnh giống như bà được.
Trang Tử Khâm kéo tay vú Vu: “Người vẫn còn khỏe mà, chúng ta vẫn còn thời gian chăm sóc cho ông ấy.

Mau đi thu dọn đồ đạc thôi.”
“Chị Lâm.” Tần Nhã bước tới, em bé đang ngủ ở trong lòng của cô ấy, lúc này có vẻ đang ngủ rất ngon, “Em không biết nên an ủi chị thế nào nữa.”
“Không sao đâu.” Lâm Tân Ngôn nói, “Phiền em giúp chị coi em bé một lát nhé.”
“Dạ.”
Bên này Trang Tử Khâm và vú Vu đang thu dọn đồ đạc, Lâm Tân Ngôn gọi điện cho công ty dịch vụ tới dọn dẹp bên nhà cũ.
Trong nhà có một thời gian không có người ở, bụi bặm bám thành lớp, cửa sổ thì như sắp bị gió đánh bật tới nơi.
Ở đây đã có đầy đủ vật dụng trong nhà, bây giờ chỉ cần mang đồ dùng sinh hoạt sang là được rồi.
Dọn dẹp xong xuôi nhưng cũng cần mất một ngày mới có thể chuyển tới.
Buổi tối Tông Cảnh Hạo cùng Tông Khải Phong về nhà, thái độ của mọi người cũng khá tốt.

Trải qua một chiều như vậy bây giờ vẻ mặt cũng đã tự nhiên hơn rất nhiều thế nhưng vẫn có lúc sẽ bất giác quan tâm.
Ví dụ như vú Vu đặc biệt nấu món ăn mà Tông Khải Phong thích, còn kêu ông ăn nhiều thêm một chút..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui