Tang Du ngượng ngùng cúi đầu.
Mặc dù còn chưa nói, nhưng mọi người đều nhận thấy đây là cam chịu.
Lâm Tân Ngôn lên tiếng trước: “Chúc mừng em nhé.”
Tần Nhã nhất thời không hoàn hồn, một lát sau mới nói chúc mừng.
Lâm Tân Ngôn đã là mẹ của ba đứa trẻ, bây giờ Tang Du cũng có thai, chỉ có mình cô và Tô Trạm không có.
Cô quay sang nhìn Tô Trạm, muốn biết anh sẽ có vẻ mặt như thế nào khi biết Thẩm Bồi Xuyên cũng đã được làm cha.
Nhưng Tô Trạm lại vô cùng bình tĩnh.
Thực ra cũng nghe thấy chuyện này, anh ta cũng trố mắt một lát, nói đúng hơn là “Ghen tỵ”, ghen tỵ trong số ba người họ, chỉ mình anh ta là không có con của mình.
Nhưng ngay sau đó, anh ta bình tĩnh lại.
Đây là vận mệnh của anh ta, không có gì đáng hâm mộ hết.
Không có con cái thì anh ta và Tần Nhã vẫn có thể sống thế giới chỉ có hai người.
Huống chi hiện nay rất nhiều cặp vợ chồng theo trường phái DINK (*), cho nên anh càng bận tâm tới cảm nhận của Tần Nhã hơn.
(*DINK: Doubles Income, No Kid, một thuật ngữ chỉ hai vợ chồng chung sống với nhau, mang lại nguồn thu nhập gấp đôi, nhưng không sinh con)
Tô Trạm cười sáng sủa, còn trêu ghẹo: “Hôm nay Thẩm Bồi Xuyên được song hỷ lâm môn cơ đấy, sự nghiệp thăng chức, gia đình hạnh phúc mỹ mãn, bây giờ sắp trở thành một nhà ba người rồi, đúng là đỉnh cao cuộc đời.
Chỉ bằng cái này, tôi cũng phải chúc mừng cậu.”
Nói rồi, Tô Trạm đứng dậy cầm một ly đặt trước mặt Thẩm Bồi Xuyên, rót đầy rượu.
Thẩm Bồi Xuyên vốn đã có ly riêng, thêm ly của Tang Du, bây giờ Tô Trạm lại rót thêm cho anh một ly, tổng cộng là ba ly.
Tô Trạm bưng ly rượu lên: “Tôi một ly, cậu ba ly.”
Thẩm Bồi Xuyên ngẩng đầu: “Tại sao cậu lại một ly, còn tôi phải ba ly?”
Tô Trạm lạnh lẽo nhìn anh: “Sao? Cậu đã được song hỷ thì chẳng lẽ không nên uống ba ly hay sao? Tôi thật lòng chúc phúc cậu mà cậu không mang ơn à?”
Thẩm Bồi Xuyên: “…” Đây là ngụy biện gì vậy?
Anh nói không thắng Tô Trạm, đành phải uống rượu.
Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên cụng ly rồi chỉ uống một ngụm, Thẩm Bồi Xuyên uống hết một ly, cụng ly thứ hai với Tô Trạm, Tô Trạm vẫn chỉ uống một ngụm, Thẩm Bồi Xuyên lại uống cạn ly.
Cụng ly lần thứ ba, Tô Trạm mới uống hết ly của mình, Thẩm Bồi Xuyên đã uống xong ly thứ ba.
Tô Trạm đặt ly xuống, kìm nén cảm giác buồn nôn, vội rót thêm đầy ba ly cho Thẩm Bồi Xuyên, còn nói với Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn: “Hôm nay là ngày vui của Thẩm Bồi Xuyên, anh chị đều phải tỏ lòng chúc mừng.”
Thẩm Bồi Xuyên nhìn thoáng qua ly rượu trước mặt mình, trừng Tô Trạm: “Cậu đừng để tôi tóm được cậu nhé.”
Tô Trạm cười: “Chắc cậu không có cơ hội đâu.
Muốn chơi tôi hả? Kiếp sau nhé.”
“Coi chừng vui quá hóa buồn đấy.”
“Nếu cuộc đời có chín chín tám mốt kiếp nạn thì tôi đã lịch kiếp xong rồi, còn lại toàn là ngày lành thôi.
Tục ngữ nói rất hay, khổ trước sướng sau, tôi đã khổ tận cam lai rồi, sau này chỉ còn ngày lành thôi.” Tô Trạm rót một ly cho mình, bưng lên cụng ly với Tần Nhã: “Hai chúng ta uống một ly nào.”
Tần Nhã liếc nhìn anh ta, khé mỉm cười uống cạn ly.
Tô Trạm đặt ly xuống, nhìn Lâm Tân Ngôn: “Chị dâu, chị mau chúc mừng cậu ta đi chứ.
Hiếm lắm mới có cơ hội chuốc say cậu ta, cậu ta còn không thể từ chối, bỏ qua hôm nay thì không còn cơ hội nữa đâu!”
Lâm Tân Ngôn cười nói: “Đúng đấy, bình thường Bồi Xuyên chín chắn nhất, tình cảm cũng kín đáo, nhưng bây giờ lại thắng cả sự nghiệp lẫn tình yêu, đúng là rất đáng ăn mừng.”
Cô nâng ly rượu nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Chị chúc mừng cậu nhé.”
Thẩm Bồi Xuyên bất đắc dĩ cầm ly rượu: “Chị dâu, sao cả chị cũng…”
“Cậu đừng vô nghĩa nữa, mau uống đi.” Tô Trạm đỡ ly của Thẩm Bồi Xuyên, rót vào miệng anh.
Mọi người cười ầm lên.
Bữa cơm này kết thúc trong viên mãn.
Thẩm Bồi Xuyên uống rất nhiều.
Lâm Tân Ngôn xuống với anh xong, Tông Cảnh Hạo lại uống cùng anh, sau đó Tô Trạm nói: “Tôi nghĩ tôi phải bày tỏ với cậu rằng tấm lòng chúc phúc của tôi dành cho cậu là vô cùng chân thành, thế nên tôi xin chúc mừng cậu thêm lần nữa.”
Thẩm Bồi Xuyên lại bị chuốc thêm ba ly.
Thế là anh uống quá nhiều.
Mọi người kêu người lái xe thay đến đây.
Tô Trạm và Tần Nhã ở lại nói là giúp Lâm Tân Ngôn dọn dẹp, Lâm Tân Ngôn kêu họ về trước.
“Đã khuya thế này, chỉ có mình chị thì khi nào mới dọn dẹp xong?” Tần Nhã chuẩn bị giúp đỡ, Lâm Tân Ngôn lại đẩy cô ra: “Không cần đâu, em về với Tô Trạm đi.
Mấy thứ này chị dọn dẹp chút rồi bỏ vào thùng rác, đưa ra ngoài là được rồi, có mấy thứ cần rửa đâu.
Không phải em bảo là phải về thành phố C hay sao? Mau về nghỉ ngơi đi.”
“Được rồi.” Lâm Tân Ngôn đã nói đến nước này thì Tần Nhã cũng không còn gì để nói nữa.
Trong phòng khách, Tông Cảnh Hạo đang nói chuyện với Tô Trạm, đại khái là Thiệu Vân đã lớn tuổi, muốn nhờ anh ta chăm nom nhiều hơn một chút.
Tô Trạm nói đã biết.
Người lái xe thay đã đến.
Tô Trạm và Tần Nhã ra ngoài.
Lâm Tân Ngôn gọi họ lại: “Tần Nhã, Tô Trạm…”
“Chị dâu còn có việc gì vậy?” Tô Trạm quay lại hỏi.
Lâm Tân Ngôn vốn định nói là nhờ anh ta chăm nom bé nhỏ giúp mình.
Nhưng vì Tông Khải Phong đang bị bệnh, cô muốn cho con ở lại chơi với Tông Khải Phong thêm một khoảng thời gian, thế nên chuyện này còn phải chờ một lát.
“Không có gì.
Đi đường cẩn thận.” Chờ đến lúc đó rồi hẵng nói với họ vậy.
“Biết rồi.
Bọn em đi đây.”
Lâm Tân Ngôn xua tay: “Đi đi.”
Sau khi mọi người đã rời đi, biệt thự lại trở về yên lặng.
Lâm Tân Ngôn đang dọn dẹp bàn ăn, Tông Cảnh Hạo đi tới: “Để anh giúp em.”
Lâm Tân Ngôn lại không cho: “Coi chừng dính dầu vào tay bây giờ.” Cô ngước mắt lên: “Ah biết làm không?”
“Anh có thể học.” Vẻ mặt anh bình tĩnh.
Kể từ khi Tông Khải Phong bị bệnh, anh chưa từng cười bao giờ.
Lâm Tân Ngôn biết anh đang khó chịu, âm thầm thở dài một tiếng, nói: “Anh vứt đống này ra ngoài thùng rác cho em đi.” Cô dọn dẹp đồ đạc trên bàn ăn bỏ vào túi rác, đưa cho Tông Cảnh Hạo.
Đêm nay bóng tối có vẻ đen hơn mọi khi.
Tông Cảnh Hạo vứt rác xong vào nhà, bàn ăn đã được lau sạch sẽ, Lâm Tân Ngôn đứng trước bồn nước rửa ly rượu.
Anh ôm lấy cô từ đằng sau, không có một chút mờ ám, chỉ muốn ôm cô mà thôi.
Lâm Tân Ngôn không nhúc nhích, vặn nhỏ dòng nước, cầm ly rượu rửa qua bằng nước sạch, nói: “Đời người không chỉ có mỗi trời trong nắng ấm, mưa tầm tã sẽ xâm nhập bất cứ lúc nào.
Dù có vất vả đến mấy, em sẽ vẫn luôn ở bên anh.”
Cô ngẩng đầu lên.
Khoảng cách quá gần, lông mi của cô lướt qua khóe mắt anh.
Tông Cảnh Hạo cầm ly giúp cô, đóng vòi nước: “Ngồi với anh một lát đi.” Sau đó kéo Lâm Tân Ngôn vào phòng khách, ngồi lên sofa.
Ánh đèn sáng ngời chiếu sáng căn phòng như ban ngày, nhưng chung quanh họ lại tràn ngập bầu không khí nặng nề, trong lòng vẫn như bị che kín khói mờ.
Bên kia, Tang Du và Thẩm Bồi Xuyên đã về nhà.
Thẩm Bồi Xuyên uống quá nhiều, Tang Du đỡ không nổi.
Anh trai lái xe hộ rất tốt bụng, giúp cô đỡ Thẩm Bồi Xuyên vào phòng.
Sau khi đặt Thẩm Bồi Xuyên lên giường, Tang Du rót một ly nước cho anh ta: “Anh uống miếng nước rồi hẵng đi.”
“Không cần đâu.” Anh trai lái xe hộ xua tay rồi rời đi.
Tang Du đi đóng cửa, vào phòng đổ nước vào chậu rồi đặt bên giường, bắt đầu cởi quần áo cho Thẩm Bồi Xuyên.
Thẩm Bồi Xuyên mơ màng nhận thấy hình như có người đang kéo áo mình.