Mê Vợ Không Lối Về


Tang Du ngây ngẩn cả người, sao lại nhiều tiền đến thế? Cô lập tức hoảng hốt.

Vô duyên vô cớ bị đưa nhiều tiền thế này, chắc chắn không có ý tốt.

Cô ép mình tỉnh táo lại, nhất định phải nói cho Thẩm Bồi Xuyên.
Cô lấy điện thoại ra, nhưng vì quá hoảng loạn nên làm rơi điện thoại.

Cô nhặt điện thoại lên, màn hình bị rạn nứt, cô mở điện thoại, không bị hư, tìm số điện thoại của Thẩm Bồi Xuyên gọi thì lại tắt máy.
Cô cau mày, sao lại không gọi được? Vậy thì cô nên làm gì bây giờ? Lỡ rước phiền toái cho Thẩm Bồi Xuyên vì số tiền này thì sao? Cô vừa sốt ruột vừa buồn bực, cảm thấy tại mình sơ ý nên mới phạm lỗi, lỡ liên lụy tới Thẩm Bồi Xuyên thì cô không dám nghĩ nữa… Cô ngồi bệt xuống đất, nên tìm ai bây giờ?
Cô không dám làm gì, phải tìm một người thương lượng.

Mấy phút sau, cô nghĩ Lâm Tân Ngôn, Tông Cảnh Hạo thông minh thế này thì chắc chắn sẽ biết nên làm gì, thế là cô gọi cho Lâm Tân Ngôn.
Hôm nay đẹp trời, Lâm Tân Ngôn bế bé nhỏ đi dạo trong công viên.

Trình Dục Ôn đỡ Tông Khải Phong, cảm thán năm nay đã trôi qua hơn nửa mất rồi: “Sắp tới tết trung thu rồi.”
Tông Khải Phong ngẩng đầu nhìn trời, những chiếc lá xanh biếc trong mùa hè nay đã biến thành màu vàng.

Thu đi đông đến, sang năm lại là mùa xuân, nó vẫn có thể mọc ra lá xanh, nhưng con người mà chết thì sẽ hoàn toàn rời khỏi thế giới này.

Ông không sợ chết, nhưng nghĩ kỹ thì vẫn hơi e ngại.
Trình Dục Ôn ngâm thơ: “Bên giếng thu vàng nhuộm lá ngô, rèm châu không cuốn ngại sương vào.”
Lâm Tân Ngôn nói: “Cậu phải mặc nhiều quần áo hơn.”
Trình Dục Ôn cười.
Điện thoại Lâm Tân Ngôn đặt trong túi sau xe em bé bỗng reo lên.

Trang Tử Khâm đưa điện thoại cho cô: “Của con nè.”
Lâm Tân Ngôn đặt bé nhỏ vào xe đẩy, đắp chăn mỏng cho nó, sau đó cầm điện thoại xem, là Tang Du gọi tới.

Cô nghe máy, giọng nói sốt ruột của Tang Du vang lên: “Chị dâu, em làm sai mất rồi.”
Lâm Tân Ngôn không hiểu ra sao, hỏi: “Em đã làm sai chuyện gì? Bình tĩnh.”
Tang Du kìm nén bối rối nói: “Hôm qua tan tầm, lúc em vào thang máy thì gặp một người, nói là tìm Bồi Xuyên, đưa cho em một thùng táo.

Hôm nay em mở ra xem thì không thấy táo mà toàn là tiền.

Chị dâu, chị nói xem em nên làm sao bây giờ? Em không dám tự ý đụng vào thùng, bây giờ em rất sợ hãi.”
Lâm Tân Ngôn hiểu được sự bối rối của cô.

Đưa tiền? Thẩm Bồi Xuyên mới thăng chức, lúc này có người đưa tiền, rõ ràng là nhằm vào cậu ấy.

Nếu xử lý không tốt thì nhất định sẽ ảnh hưởng tới Thẩm Bồi Xuyên.
“Em gọi cho Thẩm Bồi Xuyên chưa? Cậu ấy nói gì?”
“Điện thoại tắt máy, em không thể liên lạc với anh ấy, chị dâu, chị chỉ cách cho em đi.”
“Em đừng sốt ruột.” Lâm Tân Ngôn hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu?”
“Em ở nhà.”
“Được rồi, chị sẽ qua đó ngay, em ở nhà chờ chị.”
Lâm Tân Ngôn cúp điện thoại, nhìn Trang Tử Khâm: “Mẹ, mẹ trông bé nhỏ giúp con nhé.”
Trang Tử Khâm gật đầu, hỏi: “Con bận việc hả?”
Lâm Tân Ngôn gật đầu, xoay người rời đi.

Tông Khải Phong dặn cô: “Sốt ruột đến mấy cũng phải lái xe chậm chút.”
Lâm Tân Ngôn đáp lời, sau đó về nhà cầm chìa khóa, lái xe đi tìm Tang Du.
Tang Du ngồi trên sofa, thỉnh thoảng lại liếc nhìn thùng tiền, trong lòng không còn kinh hoàng như ban đầu.

Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên, cô đi ra mở cửa.
Lâm Tân Ngôn vào nhà, Tang Du chỉ cho cô xem thùng: “Khi đó em không biết, còn tưởng chỉ là một thùng táo thôi, không phải thứ gì đáng tiền, cho nên em… Không ngờ.”
Lâm Tân Ngôn vỗ vai cô: “Người này không nói rõ với em là tiền, mà dùng cách này, rõ ràng là sợ em không nhận.”
“Có khi nào sẽ làm liên lụy Bồi Xuyên không? Em muốn nói cho anh ấy, nhưng điện thoại của anh ấy lại tắt máy, em không biết làm sao nên mới tìm chị…”
Lâm Tân Ngôn hỏi: “Trong nhà có băng dán không?”
Tang Du gật đầu, vội đi tìm băng dán đưa cho Lâm Tân Ngôn.

Lâm Tân Ngôn dán thùng lại, nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Đi trong cục.

Khu chung cư có camera đúng không?” Lâm Tân Ngôn bưng thùng, Tang Du gật đầu: “Có chứ.”
“Vậy là tốt rồi.” Cô bình tĩnh nói: “Bây giờ em tới chỗ vật nghiệp xem camera, đừng bị kẻ khác táy máy tay chân, lấy đoạn video em nhận táo ra, chứng minh là em không biết.

Bây giờ chúng ta đưa tiền đến đó, em đi nói rõ tình huống.”
Tang Du đáp: “Em đi ngay đây.”
Lâm Tân Ngôn nói: “Chị sẽ chờ ngoài cửa khu chung cư, lấy được thì đến gặp chị.”
Tang Du gật đầu, hai người xuống lầu, Lâm Tân Ngôn đặt thùng ‘táo’ lên ghế sau, sau đó đứng bên xe gọi cho Thẩm Bồi Xuyên.

Vẫn là tắt máy.
Buổi sáng, Thẩm Bồi Xuyên vừa đến cục thì đã bị dẫn đi thẩm vấn, điện thoại cũng bị tắt máy để tránh anh liên lạc với người ngoài.
“Chúng tôi đương nhiên tin tưởng cậu, nhưng tố cáo lần này cũng không giống như là vu khống, chẳng những nói mức tiền hối lộ mà còn nói rất rõ là vợ cậu tham ô.”
“Cục trưởng Thẩm không phải là người như thế! Rõ ràng là hãm hại!” Một đồng nghiệp chính trực trong cục nói.
“Thế sao cậu có thể chứng minh đây là hãm hại?” Cấp trên hỏi.
Người này lập tức cạn lời, cuối cùng nói: “Dù sao tôi không tin cục trưởng nhận hối lộ.”
“Thế này đi, lập án điều tra, trong khoảng thời gian này cục trưởng Thẩm không được tham gia bất cứ nhiệm vụ…”
“Không được.” Thẩm Bồi Xuyên lần đầu tiên lên tiếng: “Tôi vẫn còn có công việc khác.”
“Công việc có thể tạm thời giao cho đội trưởng Vương.”
Đội trưởng Vương vẫn chưa lên tiếng.

Anh ta và Thẩm Bồi Xuyên là đồng nghiệp, nhưng nay Thẩm Bồi Xuyên đã là cục trưởng, anh ta vẫn còn là đội trưởng, chênh lệch không nhỏ chút nào.

Cho nên anh ta sẽ không biện hộ giúp Thẩm Bồi Xuyên vào lúc này.
“Nếu giao cho tôi thì đương nhiên tôi sẽ làm tốt.” Đội trưởng Vương nói.
“Anh ước gì đúng không? Có khi chuyện này là do anh bày trò ấy chứ!” Người đứng bên cạnh Thẩm Bồi Xuyên hung tợn trừng đội trưởng Vương.
“Cậu có bằng chứng không? Không có chính là vu khống.” Đội trưởng Vương cũng không bối rối, lạnh lùng nói: “Đừng tưởng cậu dựa vào Thẩm Bồi Xuyên thì có thể đổi trắng thay đen.”
“Anh…”
Thẩm Bồi Xuyên ngăn cản người này, nhìn về phía người bên ngành kiểm sát: “Tôi chấp nhận điều tra.” Anh chưa từng làm chuyện này nên không sợ bị điều tra.
“Được rồi, vậy thì sẽ do đội trưởng Vương…”
Rầm! Cửa phòng họp bỗng bị đẩy ra, ngắt lời người đang nói chuyện.

Mọi người đều nhìn ra ngoài cửa, Tang Du ôm thùng xuất hiện trước cửa.
Thẩm Bồi Xuyên cũng rất kinh ngạc khi thấy cô.

Anh đứng dậy, đi đến trước mặt cô: “Sao em lại đến đây?”
“Em đến tìm anh.” Tang Du nói.

Trên đường đi, Lâm Tân Ngôn đã dặn là chỉ cần nói rõ sự thật là được, còn kêu cô đừng sốt ruột.

Cho nên lúc này cô rất bình tĩnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui