Mê Vợ Không Lối Về


Lâm Tân Ngôn bật lửa, nấu thêm một chén, Tông Cảnh Hạo bưng đi.
Buổi chiều, vú Vu và Trang Tử Khâm đã bắt tay vào chuẩn bị bữa cơm đoàn viên hôm nay, làm rất nhiều món ăn ngon, bây giờ không ai ăn, mọi người đều không có khẩu vị.
Lần này, Tông Cảnh Hạo bưng sủi cảo vào phòng, Tông Khải Phong chỉ ăn hai miếng, nói: “Kêu… Dục Ôn vào đây.”
Tông Cảnh Hạo đi ra kêu Trình Dục Ôn vào phòng.
Đôi mắt Trình Dục Ôn đỏ hoe, chứa đầy hơi nước, ngồi bên giường: “Cậu có gì muốn dặn dò thì nói với tôi đi.”
Tông Khải Phong nói: “Tôi có chuyện nói với anh… Nếu tôi đi thì anh phải chăm sóc họ nhiều hơn.”
Trình Dục Ôn biết ông đang nói ai: “Cậu cứ yên tâm.

Con trai của cậu chẳng phải là con trai của Dục Tú sao? Vợ và con của thằng bé, đương nhiên cũng là người thân của tôi.

Chỉ cần tôi có ở đây thì nhất định sẽ chăm sóc chúng nó thay cậu.”
Tông Khải Phong nhẹ nhàng gật đầu, ra vẻ hài lòng.
“Có lẽ… Tôi sắp đi gặp cô ấy rồi.” Giọng nói của ông rất yếu ớt.
Trình Dục Ôn kéo tay ông, không hiểu sao lại run rẩy liên tục, muốn nói gì đó mà chỉ có thể rơi nước mắt.

Tông Khải Phong kéo tay ông: “Anh khóc gì vậy?”
Trình Dục Ôn lau nước mắt.

Ông cũng đã lớn tuổi nên khó có thể khống chế cảm xúc của mình: “Tôi cũng không muốn đâu, nhưng tôi không nhịn được.”
Đến giây phút cuối cùng, Tông Khải Phong lại suy nghĩ thoáng: “Ai mà chẳng đến giai đoạn này chứ.”
Sinh lão bệnh tử là quy tắc của tự nhiên, không ai có thể thay đổi.
Ông thở hổn hển, ánh mắt đục ngầu, đầu óc lại rất tỉnh táo.

Ông nói: “Cảnh Hạo…”
Trình Dục Ôn lập tức hiểu ý ông, vội kêu Tông Cảnh Hạo vào phòng.

Lúc Tông Cảnh Hạo đi đến bên giường, đầu óc Tông Khải Phong đã mơ hồ.

Ông hỏi: “Có phải bố đang buồn ngủ không?”
Tông Cảnh Hạo không tiếp lời, cứ thế im lặng nhìn tơ máu màu đỏ trong đôi mắt ông.
Từ khi Trình Dục Tú vào nhà, quan hệ giữa anh và Tông Khải Phong bắt đầu tệ dần, dau này anh rời khỏi nhà, rất hiếm khi trở về, hai bố con đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian.

Trong quỹ đạo trưởng thành của anh nhiều nhất là oán hận, đó cũng là điều khiến anh đau lòng nhất, dù sao họ cũng đã bỏ lỡ quá nhiều…
“Bố biết, con cô đơn…” Tông Khải Phong bỗng giơ tay lên, ngón tay run rẩy như muốn bắt lấy thứ gì đó.

Tông Cảnh Hạo cúi người, cầm bàn tay ông.

Tông Khải Phong run giọng nói: “Trước kia con chẳng mấy khi vui vẻ, đều tại bố gây ra… Bố không nên giấu diếm con, khiến con bỏ lỡ nhiều đến thế, chưa từng hưởng thụ sự ấm áp của gia đình.”
Nếu trước kia ông thẳng thắn bí mật ấy thì gia đình họ sẽ hòa thuận nhường nào? Ông khiến Trình Dục Tú có tiếc nuối, cũng khiến Tông Cảnh Hạo có tiếc nuối.

Ông cũng vì thế mà tiếc nuối.
Ông thở dài một tiếng tràn đầy phong sương.

Cổ họng Tông Cảnh Hạo khô khốc.
Tông Khải Phong chớp mắt, lắc ngón tay: “Kêu Ngôn Ngôn lại đây, bố có lời muốn nói với nó.”
Tông Cảnh Hạo kêu Lâm Tân Ngôn vào phòng.
Thấy Lâm Tân Ngôn, ông nở nụ cười.

Ông rất thích cô con dâu này, cũng yên tâm về cô: “Ngôn Ngôn à, sau này con chăm sóc Cảnh Hạo giúp bố nhé.”
Lâm Tân Ngôn đứng bên cạnh Tông Cảnh Hạo, gật đầu nhìn ông: “Vâng ạ.”
“Con rất nghe lời, bố yên tâm về con, chẳng qua… Bố có lỗi với nó, trước khi cưới con, nó chưa bao giờ được hưởng thụ sự ấm áp của gia đình…”
Lâm Tân Ngôn chảy nước mắt.

Cô vội nâng tay lên lau đi, nhìn thoáng qua Tông Cảnh Hạo: “Anh ấy là chồng con, là bố của bọn trẻ, bọn con là một gia đình, con sẽ chăm sóc anh ấy, cho anh ấy chỗ dựa tinh thần.”
“Được… Được…” Tông Khải Phong há mồm hô hấp.

Lâm Tân Ngôn không khỏi sợ hãi: “Bố ơi…”
Cô vẫn cho rằng mình đã đủ bình tĩnh, nhưng khi mở miệng, cổ họng vẫn nghẹn ngào.

Mặc dù Tông Cảnh Hạo không kích động như Lâm Tân Ngôn, nhưng vẫn không nhịn được run lên.

Một lát sau, anh mới thở dài, nói: “Con không sao…”
“Tiểu Hi Tiểu Nhụy đâu? Sao không tới đây thăm ông?”
Nếu nói ông có gì tiếc nuối nhất thì đó chính là ba đứa cháu này.

Họ ngây thơ hoạt bát, thích ở bên cạnh ông.

Trước kia Tông Cảnh Hạo chưa bao giờ bám lấy ông như thế, cho nên ông thích tìm kiếm bóng dáng con trai trên người cháu trai.
Nhìn khuôn mặt giống hệt Tông Cảnh Hạo ngày xưa của Tông Ngôn Thần, ông luôn cho rằng cậu bé chính là Tông Cảnh Hạo của ngày xưa, nay đến bên cạnh ông để bù đắp tình cảm thân thuộc còn thiếu sót ấy.
Lâm Tân Ngôn kêu hai đứa trẻ đến bên cạnh mình.

Cô ngồi trước mặt họ, căn dặn: “Ông nội muốn gặp hai con, lát nữa ông nội nói gì, hai đứa đều phải đồng ý, biết chưa?”
Tông Ngôn Thần đương nhiên hiểu được.

Trong bầu không khí đè nén này, Tông Ngôn Hi cũng đã hiểu được chút ít, ngoan ngoãn gật đầu.

Lâm Tân Ngôn đứng dậy, dắt tay hai đứa trẻ đi đến bên giường, đỡ họ trèo lên đầu giường.
Thấy hai đứa trẻ, Tông Khải Phong lập tức cười tươi.
“Tiểu Hi.” Ông vươn tay vuốt ve khuôn mặt Tông Ngôn Thần: “Cháu giống bố con quá.”
Tông Ngôn Thần nằm bên đầu giường: “Cháu cũng giống ông mà.”
Tông Khải Phong cười.
Tông Ngôn Hi cũng ghé vào đầu giường, cho ông sờ mặt mình: “Ông nội ơi, cháu cũng giống ông.”
Tông Khải Phong nói: “Cháu là cháu gái của ông, đương nhiên phải giống ông.”
Cô bé vươn tay sờ mặt ông nội.

Trên mặt ông không có chút thịt nào, mấy ngày đau ốm khiến ông vô cùng gầy yếu.
“Các cháu phải học hành chăm chỉ, nghe lời bố mẹ…”
“Vâng ạ!” Hai đứa trẻ đồng thanh đáp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui