Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, mây đen giăng kín bầu trời trong buổi lễ tang làm cho âm khí càng thêm nặng nề.
Đàn ông đến tham gia lễ tang đều mặc bộ vest màu đen, những cô những bà đi cùng chồng mình cũng mặc quần đen hoặc là bộ đồ vest màu đen, trang điểm cũng rất nhẹ nhàng.
Lần này người đến tham dự lễ tang nhiều hơn, nhiều gấp đôi so với lễ tang của Trình Dục Tú.
Vòng hoa trải dài từ đường đến nhà tang lễ, Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo đứng ở cửa nhà tang lễ.
Hai người đều mặc quần áo màu đen, tay phải mang đồ tang khom lưng cúi đầu lạy với những người đến đưa tang phía trước.
“Người chết không thể sống lại được, xin hãy nén đau thương.” Lý Tịnh và Văn Khuynh cùng đến trước nhà tang lễ, họ nhìn thấy vẻ mặt không ổn của Lâm Tân Ngôn thì kéo lấy tay cô nói: “Hai người cũng nên chú ý sức khỏe.”
Lâm Tân Ngôn nói: “Cháu biết rồi ạ.”
Cô để mặt mộc, mái tóc được búi gọn ở phía sau gáy bởi chiếc dây buộc tóc đơn giản, tai trái cài bông hoa trắng nhỏ.
Cô và Tông Cảnh Hạo cùng cúi đầu với họ, Lý Thần khẽ thở dài rồi đi vào cùng với Văn Khuynh.
Hội trường tang lễ rất lớn, trang nghiêm và trang trọng.
Họ đi đến chính giữa hội trường tang lễ rồi dừng lại, thắp nhang tưởng niệm.
Nén nhang được châm lên, Văn Khuynh nhìn di ảnh đen trắng được cài hoa đen đặt trước mộ, hai mắt đỏ hoa.
Ông còn nhớ rất rõ dáng vẻ anh tuấn cao ráo của Tông Khải Phong khi ông ấy mặc bộ lễ phục màu đen đứng ở buổi hôn lễ, kết hôn với em gái mình.
Gương mặt ông ấy vô cùng đẹp trai, trông rất hợp khi đứng cùng em gái mình.
Nhưng tạo hóa lại thật trêu ngươi con người.
Chớp mắt một cái mà ngày hôm nay đã già đi rồi.
Bây giờ Văn Khuynh rất hối hận vì khi đó đã để em gái mình kết hôn với Tông Khải Phong, hại cả đời hai người.
Không chỉ hại cả đời của ba người mà ông suýt chút nữa còn hại cả kiếp sau của họ.
Ông nhìn di ảnh trong lòng, thầm nói: “Khải Phong à, tôi thật sự xin lỗi ông.
Ông đã đi rồi, tôi sợ mình cũng sẽ đến gặp ông sớm thôi.
Đến lúc đó tôi sẽ lại sám hối trước mặt ông về những điều sai trái tôi làm.”
Kể từ khi biết sự thật, sức khỏe của Văn Khuynh luôn không tốt, ông phải hoàn toàn dựa vào sự chăm sóc của Lý Tịnh.
“Được rồi, đi thôi.” Lý Tịnh khẽ nhắc nhở Văn Khuynh, sau họ còn có rất nhiều người.
Văn Khuynh gật đầu, cúi đầu vái lạy ba lần rồi cắm nén hương lên.
Khi cắm nén hương, ông còn khẽ nói: “Yên nghỉ nhé.”
“Người mất cũng đã mất rồi, người sống cũng cần phải giữ gìn sức khỏe.” Giám đốc ngân hàng đưa Lý Kỳ Duệ vào.
Bình thường Lý Kỳ Duệ sẽ ăn mặc rất thoải mái, nhưng hôm nay cũng mặc một bộ vest màu đen.
Hai người bày tỏ sự chia buồn với vợ chồng họ.
Gần đến trưa Tông Vân Càn mới đến để tưởng niệm, bên cạnh ông ta là người phụ nữ khiến Lâm Tân Ngôn gọi là thím.
Hôm nay mặc dù có nhiều người nhưng cũng rất biết thân biết phận mà không làm chuyện gì quá giới hạn cả.
Khoảng hai giờ lễ truy điệu kết thúc, Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo đứng từ sáng đến chiều, Tần Nhã bưng hai cốc nước đi đến bảo hai người họ uống một chút.
Hai người cứ đứng suốt như vậy, ngay cả nước cũng không kịp uống hớp nào chứ đừng nói là ăn cơm.
Thẩm Bồi Xuyên đợi bên ngoài nghĩa trang bỗng nhiên chạy đến.
Sau khi anh ấy nhìn Lâm Tân Ngôn thì khẽ nói nhỏ vào tai Tông Cảnh Hạo: “Không thấy đứa bé đâu nữa.”
Tông Cảnh Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt trở nên sắc bén: “Xảy ra chuyện gì?”
Theo phong tục bên này, phụ nữ mang thai và trẻ sơ sinh dưới một tuổi không được tham dự lễ tang.
Mắt của trẻ sơ sinh rất trong sáng thuần khiết sẽ nhìn thấy những thứ mà người lớn không nhìn thấy được.
Lỡ như đứa trẻ nhìn thấy Tông Khải Phong thì ông ấy sẽ không nỡ rời đi.
Phụ nữ mang trai không thể tham dự lễ tang, sẽ rất xui xẻo, vì vậy để Tang Du ở trong nhà chăm sóc đứa trẻ.
Cô ấy chỉ xuống dưới tầng uống nước thôi mà đã không thấy đứa trẻ đâu nữa..