Mê Vợ Không Lối Về


Tâm trạng lúc này của Giang Mạt Hàn khẳng định là không được tốt, anh ta vốn định muốn đi tới khuyên nhủ, kết quả là thư ký nói cho anh ta biết Tổng giám đốc Giang đã phân phó rằng ai tới cũng không gặp.

Cho dù Nam Thành có lòng cũng không dám làm trái lời của Giang Mạt Hàn.

Khi nghĩ đến chuyện anh ấy căn dặn mình, anh ta liền vừa gọi điện thoại vừa đi ra ngoài.
Tìm người tới dọn dẹp biệt thự.

Vào lúc này, Cố Hiềm quyết định muốn đi gặp Quan Kình, có chút căng thẳng, còn chưa tới thời gian anh ấy đã kéo theo Tông Ngôn Hi tới chọn đồ cho mình.

Tông Ngôn Hi nhịn không được phàn nàn: “Cậu cũng đâu phải là đi xem mắt, còn cần phải đặc biệt ăn diện sao?”
Trong lòng Cố Hiềm hiểu rõ, nhưng không thể khống chế được sự căng thẳng trong lòng mình, đây là lần đầu tiên anh ấy chính thức gặp người có thể là bố của mình.
Ít nhất phải ăn mặc cho đàng hoàng,
“Giúp tôi xem nào.” Cố Hiềm ngẩng đầu.

Tông Ngôn Hi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh ấy, cũng không nói thêm gì nữa, tới giúp anh ấy kéo thẳng cà vạt chỉnh ngay cổ áo: “Tốt lắm rồi.”
“Phải không.”
“Ừ.” Cô ấy khẳng định đáp.

Ong ong, điện thoại trong túi Tông Ngôn Hi đột nhiên vang lên.

Cô ấy lấy điện thoại ra nhìn số điện thoại gọi đến, Cố Hiềm căng thẳng hỏi: “Là ai vậy?”
Trong lòng anh ấy thật sự đang nghĩ đến không biết đó có phải là Quan Kình không.

“Em trai tôi.”
Nói xong cô ấy đi đến bên cạnh nghe điện thoại.

Điện thoại được kết nối, sau đó giọng nói của Trang Gia Văn truyền đến: “Khi nào thì chuyện của chị mới được giải quyết xong?”
Tông Ngôn Hi hỏi: “Tại sao em lại đột nhiên hỏi chuyện này?”
“Em kết hôn vào ngày mười sáu tháng mười đấy, lẽ nào chị không đến tham dự hôn lễ của em hay sao?” Trang Gia Văn nghiêm túc nói.

Tông Ngôn Hi mới chợt bừng tỉnh: “Phải rồi, chị suýt nữa quên mất.”
“Đến lúc đó bố mẹ sẽ từ nước ngoài trở về, chị còn muốn trốn không gặp sao? Cho nên chị hãy giải quyết càng sớm càng tốt đi.” Trang Gia Văn nói với giọng điệu rất nghiêm nghị.

“Chị biết rồi.”
“Ngày mai em sẽ cùng với Hâm Dao sang Thái Lan thăm bố mẹ, chị có lời gì muốn em gửi gắm không?”
“Chụp một tấm ảnh của hai người họ gửi cho chị.” Cô ấy nói.

Trang Gia Văn vốn muốn bảo cô ấy đi với mình: “Được thôi, nhưng chị hãy mau giải quyết đi, đã trốn tránh một năm trời rồi, không còn nhiều thời gian cho chị nữa đâu.”
“Chị biết rồi.” Tông Ngôn Hi rũ mắt xuống.

Chỉ là muốn khiến cho Giang Mạt Hàn trong khoảng thời gian ngắn đánh mất hết tất cả quả thật rất khó.

Đầu dây bên kia cúp máy điện thoại, Tông Ngôn Hi cũng cất điện thoại vào túi rồi xoay người, cô ấy hoàn toàn không biết rằng Cố Hiềm cũng sáp người đến gần, vừa xoay người lại thì chóp mũi của mình lướt qua khuôn mặt của Cố Hiềm.

Cố Hiềm lén lút sáp đến gần nghe lén cô ấy nói chuyện điện thoại, nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô ấy và Trang Gia Văn, anh ấy biết rằng Tông Ngôn Hi cần sự giúp đỡ, nên vừa định mở miệng: “Cậu có muốn tôi giúp không?”
Kết quả là cô ấy đột nhiên quay đầu lại mà không báo trước.

Khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau, cả hai đều hơi sửng sốt.

Tông Ngôn Hi vội vàng lui ra, giận dữ trừng mắt với anh ấy: “Cậu làm gì đứng ở sau lưng tôi vậy?”
Cố Hiềm đưa tay sờ mặt, thành thật trả lời: “Nghe cậu nói chuyện điện thoại.”
Tông Ngôn Hi: “...”
“Cậu có biết phép lịch sự không hả? Nghe người khác nói chuyện điện thoại là chuyện rất bất lịch sự, cậu có biết không?”
“Từ nhỏ tôi đã không có bố, cũng không ai dạy tôi cách lịch sự phải như thế nào.”
Cố Hiềm xoay người, có vẻ như bị lời nói của Tông Ngôn Hi làm cho tổn thương, không được vui lắm.

“Xin lỗi.” Tông Ngôn Hi xin lỗi.

Là cô ấy nhất thời nói sai rồi, không nên nói nặng lời như vậy.

Cố Hiềm xua tay: “Cậu vẫn là lo nghĩ đến chuyện của mình đi, làm thế nào mới có thể nhanh chóng giải quyết chuyện của cậu.”
Tông Ngôn Hi mím môi đi về phía cửa: “Tôi sẽ đi Hằng Khang một chuyến.”
“Bây giờ?” Cố Hiềm liếc mắt nhìn thời gian: “Bây giờ đã hai giờ chiều rồi.”
“Còn lâu mới tới tối mà.” Tông Ngôn Hi đóng cửa bước ra ngoài.

Khi cô ấy xuống lầu, Điền Khởi Phong đã ngồi trong xe ở bên đường đợi cô ấy, nhìn thấy cô ấy đi ra, anh ta liền bước xuống xe mở cửa cho cô ấy.

Cô ấy cúi người lên xe nói: “Trở về khách sạn.”
Cô ấy cần phải lấy bản phương án.

Thật ra bản phương án đã hoàn thành từ lâu, sỡ dĩ phải kéo dài đến tận một tháng chính là bởi vì không muốn Giang Mạt Hàn có điều hoài nghi, nếu mọi thứ diễn ra quá suôn sẻ sẽ khiến anh ấy nảy sinh nghi ngờ.

Bọn họ cùng nhau hợp tác phương án thu mua này, ngay từ đầu chỉ là một cái bẫy, người đứng phía sau hỗ trợ chứng khoán Lâm Hải chính là ngân hàng đầu tư Tân Thành, mà ngân hàng đầu tư Tân Thành chính là do Tông Cảnh Hạo sáng lập.

Đây là sản nghiệp thuộc về tập đoàn Vạn Việt, chỉ là không được nhiều người biết đến.

Nếu muốn thu mua được một công ty chứng khoán đang phát triển tốt đúng thật không hề dễ dàng, chỉ là số liệu khảo sát nội bộ phải rõ ràng và chính xác.

Trước đó Giang Mạt Hàn cũng đã thực hiện một cuộc khảo sát kỹ càng trên số liệu hàng ngày kéo dài tận nửa năm.

Theo như kết quả điều tra của Giang Mạt Hàn, chứng khoán Lâm Hải quả thật đang phát triển rất tốt.

Nếu muốn thu mua lại một công ty chứng khoán như vậy, số vốn cần đầu tư là rất lớn.

Một mình Giang Mạt Hàn không thể làm được chuyện này, anh ấy phải tìm người cùng hợp tác, một mặt là để giảm bớt số vốn đầu tư của mình, đồng thời cũng là tìm một người cùng anh ấy gánh chịu rủi ro.

Mặc dù đã lên kế hoạch kỹ càng, nhưng cũng không thể đảm bảo rằng mọi thứ sẽ không diễn ra sai sót, xét cho cùng số tiền này cho ra quá lớn, nếu có một chút không cẩn thận rất có thể sẽ bị thất bại trong gang tấc, đến lúc đó việc thu mua không thành công, số vốn đầu tư trong giai đoạn đầu cũng sẽ trở thành công cốc.

Mà kế hoạch của cô ấy là để cho Giang Mạt Hàn tra rõ lợi nhuận của chứng khoán Lâm Hải trong giai đoạn đầu, nhưng đó đều là những số liệu thật, nếu làm giả thì rất khó để đánh lừa Giang Mạt Hàn, cô ấy muốn Giang Mạt Hàn lọt vào cái bẫy này, chính là phải đợi đến giai đoạn sau.

Sau đợt thu mua đầu tiên sẽ phải đầu tư một số tiền lớn, đợi đến khi tập đoàn Hằng Khang đầu tư một khoản tiền lớn, lúc này chứng khoán Lâm Hải mới chính thức để lộ ra sơ hở, còn mảng nghiệp vụ ban đầu đã được chuyển cho một công ty khác.

Cuối cùng việc thu mua thành công của bọn họ chỉ là một cái vỏ rỗng tuếch và vô giá trị.

Đến lúc đó tất cả số tiền đầu tư của Giang Mạt Hàn sẽ bị mất trắng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui