Khi ba người đi lướt qua, cô ta thậm chí có thể ngửi được mùi nước hoa rẻ tiền của họ.
Ba người bọn họ nhanh chóng bước vào một căn nhà treo bảng hiệu tiệm gội đầu, cắt tóc và mát xa, trong phòng lóe ra ánh đèn xanh đỏ.
Xuyên thấu tấm quảng cáo trên cửa kính, cô ta nhìn thấy bên trong có một người phụ nữ ôm một gã đàn ông đi vào trong, một người khác đứng đằng trước, tựa người lên cạnh cửa không ngừng chào hỏi với những người đi ngang qua: "Anh muốn cắt tóc không? Kỹ thuật của em tốt lắm, bảo đảm khiến anh hài lòng."
Người kia không để ý, cô ấy tiếp tục bắt chuyện với người kế tiếp.
Lăng Vi rất nhanh đã hiểu bọn họ làm nghề gì, nếu như lúc trước cô ta khẳng định rất xem thường nhưng bây giờ bản thân trốn đông trốn tây, sống còn không bằng người ta, cô ta dẫu môi tự giễu chính bản thân mình rồi tiếp tục cất bước.
Cô ta không có nhiều tiền trong ta, mà người ăn núi lở, mấy trăm đồng tiền còn lại sớm muộn gì cũng sẽ hết, cô ta muốn tìm công việc nhưng không dám xuất đầu lộ diện, dù sao hiện tại mạng lưới thông tin nhanh, cảnh sát đã công bố chân dung của cô ta đến rất nhiều địa phương, nên sơ sẩy một tý thì cô ta chắc chắn bị nhận ra.
Nên không dám tự tiện đi ra ngoài.
Nằm trong phòng nhỏ hai ngày đã chịu không nổi, tiền trong tay càng ngày càng ít, đợi đến khi không có tiền thì cô ta phải sống thế nào đây?
Thế là cô ta mạo hiểm ra ngoài định tìm việc làm.
Phần lớn người chỗ này đều đi làm trong xưởng, nhưng ở xưởng đông người nên cô ta không dám tới, có một siêu thị lớn đang tuyển người nhưng nơi đó kẻ đến người đi tấp nập, cô ta cũng không dám tới đó.
"Sao vậy, đang tìm việc làm à?" Chủ thuê nhà nẻ hạt dưa nhìn cô ta.
Lăng Vi bỗng nhiên xoay người, trông thấy bà ta thì nói: "Không có."
"Không có thì tại sao cô chằm chằm nhìn bảng tuyển dụng cả ngày trời như thế?" Chủ thuê nhà cười: "Cô còn trẻ như vậy, dáng dấp lại đẹp mắt, bằng không tôi giới thiệu một công việc cho cô? Cam đoan kiếm hơn nhiều so với làm trong siêu thị."
Lăng Vi lập tức nhớ tới hai người phụ nữ kia: "Tôi không làm."
Nói xong xoay người rời đi, cô ta cùng đường mạt lộ nhưng không muốn là gà thấp hèn, cô ta có chết cũng không muốn đi hầu hạ bọn đàn ông bẩn thỉu kia.
Chủ thuê nhà hừ một tiếng: "Mày nghĩ mày có giá lắm sao? Sao không nhìn lại cái đức hạnh hiện giờ của mày đi."
Lăng Vi chợt siết chặt hai tay, sắc mặt trắng bệch.
Tại sao cô ta lại biến thành thế này?
Tại sao lại biến thành thế này? Hết thảy đều tại Lâm Nhụy Hi trở về, cô ta vốn có thể có được Giang Mạt Hàn rồi sống một cuộc sống của bà chủ được bao người ngưỡng mộ, tất cả đều tại Lâm Nhụy Hi.
Càng nghĩ càng hận.
Cô ta có chết cũng nhất định kéo lấy Lâm Nhụy Hi.
Là nó hại mình trở thành loại người không ra người không ra quỷ như hôm nay.
Một khi có suy nghĩ trả thù mãnh liệt đều trở nên điên cuồng liều lĩnh, cô ta muốn đi giết con ả đó!
Nghĩ vậy liền nhanh chóng thay đổi kế hoạch, cô ta đứng trong căn phòng đầy hôi thối, dày vò sống ở đây, cứ sống như thế còn không bằng thống khoái chết đi.
Dường như Giang Mạt Hàn hiểu đôi chút về Lăng Vi nên biết cô ta sẽ trốn ở nơi chốn nào, anh bố trí người dày đặc, loại bỏ những nơi vắng vẻ, cuối cùng anh chú ý đến hai chỗ, một là khu ngoại thành Lăng Vi đang ở, còn hai là một địa phương cũng đông đúc người tứ xứ sinh sống như vậy.
Anh chia người ra hai nhóm, ngầm điều tra nghe ngóng tại hai nơi đó.
Mà nói tới cũng trái ngang, người kiểm tra vừa đến thì Lăng Vi vừa mới rời đi, một lần nữa muốn quay lại giết chết Lâm Nhụy Hi.
Qua vài ngày ngầm điều tra đã hỏi được manh mối nơi ở của Lăng Vi nhưng lúc đến phòng trọ của cô ta thì đã không thấy ai.
Nam Thành nhận được tin tức liền báo với Giang Mạt Hàn: "Tra được tung tích của cô ta tại khu Tây Thành nhưng không thấy cô ta ở trong."
Tra được tung tích của cô ta có thể khẳng định được một việc, cô ta không hề rời đi.
"Tiếp tục tìm." Giang Mạt Hàn thản nhiên nói: "Mặc kệ sống hay chết phải bắt được cô ta tới đây."
Nam Thành nói: "Vâng."
"Còn nữa." Nam Thành do dự một chút nói: "Giang Hữu khiêm ở bên ngoài nói có chuyện muốn nói với anh."
"Không cần." Giang Mạt Hàn cự tuyệt.
Anh không muốn gặp bất cứ ai trong cái nhà kia.
Nam Thành nói: "Vậy tôi sẽ nói lại với anh ta."
Nói xong lui ra ngoài.
Giang Hữu khiêm cũng đoán được Giang Mạt Hàn không chịu gặp cậu ta để nói chuyện.
"Anh ta không ở đây cũng không sao, tôi sẽ đợi anh ta." Anh ta ngồi trên ghế salon ở sảnh lớn, rất có tư thế không gặp được người liền ngồi lỳ tại đây.
Nam Thành nhíu mày: "Bố mẹ của cậu với tới quấy rầy, nay cậu lại tới, Tổng giám đốc Giang bị thương, các người đã không quan tâm một câu thì thôi còn quá đáng tới đây kiếm chuyện."
Cũng chưa từng làm chuyện gì quá phận với anh, lần trước tức giận gây rối cũng bởi vì muốn buộc anh tha thứ cho bố mẹ, đối xử với bố mẹ tốt một chút, không có ý định nhắm vào anh.
"Tổng giám đốc Giang không có thời gian, cậu trở về đi, không đi tôi sẽ gọi bảo an." Nam Thành không muốn tiếp tục dây dưa với anh ta nữa.
Giang Hữu Khiêm trừng mắt nhìn Nam Thành: "Anh nghe không hiểu hả? Tôi muốn đến nói chuyện, không phải muốn kiếm chuyện..."
"Bảo về!" Nam Thành hô.
Giang Hữu Khiêm cảm thấy đau phổi: "Để tôi tự đi, không cần tiễn!"
Nói xong anh ta đi ra ngoài.
Buổi chiều tan tầm.
Nam Thành đẩy Giang Mạt Hàn tiến vào thang máy: "Kỳ thật anh có thể không cần tới công ty, tôi có thể xử lý, xử lý không được tôi cầm đến nhà để anh xem xét, vết thương của anh còn chưa khỏi."
"Tôi bị thương ở chân chứ không phải ở tay hay đầu óc." Kỳ thật anh không muốn ở nhà một mình.
Rảnh rỗi ở một mình rất dễ nhớ đến cô.
Vừa nghĩ tới, lòng liền đau nhức.
Nam Thành thầm thở dài trong lòng một hơi.
Thang máy dừng lại, anh ta đẩy Giang Mạt Hàn đi khỏi thang máy.
Lúc ra đến bên ngoài, Giang Hữu Khiêm lại xuất hiện, đứng trước mặt Giang Mạt Hàn.
Nam Thành nghiêm nghị: "Tại sao cậu chưa chịu đi."
"Tôi đứng đây không phải địa bàn của anh, anh quản tôi đi hay không làm gì?" Anh ta không đứng ở công ty nên bảo vệ không có quyền đuổi anh.
Anh ta nhìn Giang Mạt Hàn.
"Chỉ cần hôm nay anh cùng tôi về nhà gặp bố mẹ.
Tôi cam đoan sau này sẽ không quấy rầy anh nữa.
Thế nào?" Giang Hữu Khiêm cực lực thuyết phục anh: "Chúng ta nên bình tĩnh nói chuyện một lần, miễn cho sau này bọn tôi lại tiếp tục gặp anh làm phiền, không phải rất tốt sao?".