Đúng, Ngô Tiêm Ninh chính là nghĩ như vậy đó, ha hả.
Cũng mệt cô nàng có thể nghĩ ra được, mẹ Mạch thật sự bội phục cô nàng.
Một đỗi không biết bà nghĩ gì, vậy mà cúi đầu hớn hở hỏi Trình Tiểu Ngôn: "Tiểu Ngôn, cháu có muốn qua đó không? Cho cô này ôm một cái?"
Ánh mắt Ngô Tiềm Ninh sáng lên thấy rõ.
Còn Trình Tiểu Ngôn sau khi im lặng một chút lại nói: "Cháu không quen bị người lạ ôm."
"Nhưng mà cháu có thể ngồi bên cạnh."
Vẻ mặt sượng trân của Ngô Tiêm Ninh còn chưa kịp hình thành đã lập tức giản ra, vui mừng nói: "Tiểu Ngôn lớn rồi, đúng là không thích bị ôm.
Không sao, cô không ngại.
Ngô Tiêm Ninh không chút nào hoài nghi Trình Tiều Ngôn cố ý, vừa vỗ vị trí bên cạnh mình vừa niềm nở cười nói.
Ngược lại là mẹ Mạch như có điều suy nghĩ nhìn Trình Tiểu Ngôn.
Nhưng bà cũng không ngăn cản, để nó đi qua bên cạnh ngồi với Ngô Tiêm Ninh.
Chỉ có ánh mắt khó lường cứ cười tủm tỉm nhìn nó.
Lúc này ở trên lầu, Trình Lục Lục sau khi bị mang lên đây thì bị Mạch Ngôn đẩy vào phòng mình, mạnh mẽ yêu cầu: "Hôm nay nhà có khách, làm thiếu phu nhân, cậu phải sửa soạn cho đẹp đẽ để tiếp đón."
"Tôi...!Không cần đi?"
Trình Lục Lục khó hiểu cùng kháng cự nói, đặc biệt là khi nghe tới ba chữ thiếu phu nhân kia.
Đó là còn chưa kể tới người khách mà hẳn nói còn là Ngô Tiêm Ninh.
Chưa nói tính cách cô hướng nội, bảo cô đi tương tác với bạn gái cũ của hắn, cô mới ngàn vạn lần không muốn đi.
Mạch Ngôn không chắc trong lòng cô nghĩ gì, nhưng hắn cũng không cho phép cô từ chối mà ép cô vào cửa nói: "Cậu không ngại mặt mũi Mạch gia chúng tôi thì cũng phải để bụng tới con trai mình chứ?"
Mặc dù rất không muốn nhưng hắn không thể không nghiến răng thừa nhận, đứa con trai kia có lực sát thương đối với Trình Lục Lục hơn hắn.
"Cậu không thấy ánh mắt xem thường của Ngô Tiêm Ninh ban nãy sao? Hoàn toàn không để cậu vào mắt lại đi trò chuyện với con trai cậu.
Xem điệu bộ của cậu ta có khi là có ý muốn cướp con của cậu đấy."
Trình Lục Lục đang bối rối vì bị hẳn ép sát vừa nghe liền không tin được trợn to mắt lên nhìn hẳn.
Cướp con của cô? Vì sao?
Mạch Ngôn nhìn là biết cái đầu nhỏ của cô không thể hiểu được mánh khóe trong này.
Đối với cô mà nói đôi khi hành động tàn bạo dứt khoát tốt hơn là nói xỏ nói xiên.
Cho nên hắn bắt đầu dùng một cách thức cực kỳ hung tàn nói: "Trình Tiểu Ngôn làm con trai tôi không sớm thì muộn sẽ bị người ta biết đúng không?"
Trình Lục Lục ngốc nghếch gật đầu.
Cô bị lời của hắn lôi kéo nên nhất thời cũng quên mất mình đang bị ép sát trên cửa.
Thân dưới hai người gần hư là dán vào nhau.
Mạch Ngôn nhạy bén cảm nhận được một ý nghĩa rất quan trọng từ chuyện này, ánh mắt hắn hơi híp lại.
"Sau đó bất kể là ai muốn kết hôn với tôi đều phải làm một chuyện, đó là lấy lòng con trai tôi.
Trước là tỏ vẻ họ với nó sẽ sống chung hòa hợp, như mẹ con ruột với nhau, để cho tôi yên lòng lựa chọn họ, sau là muốn bày tỏ vì tôi, họ có thể chấp nhận nó cho dù nó là con riêng của tôi."
"Khi đó chỗ đứng của cô ở đâu?"
Trình Lục Lục mở lớn hai mắt, có vẻ đã nhấm nháp được ý nghĩa mà hắn nói nên cả người đều thấy không tốt.
"Đó là chưa nói hiện tại cô còn đứng chần giần ở đây mà họ đã muốn xem cô là không khí rồi.
Này chẳng phải là muốn cướp con trắng trợn ngay trước mặt mẹ nó ư?
Sau đó cô cứ để cho họ cướp mà không chịu làm gì?"
"Tôi.."
Trình Lục Lục bị chất vấn đến lắp bắp: "Tôi không có nghĩ cậu ấy lại..."
Mạch Ngôn lại khẽ híp mắt nhìn cô: "Có phải cậu hiểu lầm gì không Trình Lục Lục?"
"Hả.."
Trình Lục Lục đầy mặt mê mang.
"Tôi cảm thấy cậu rất khúm núm khi nhìn thấy Ngô Tiêm Ninh, vì sao vậy?"
Mạch Ngôn dựa sát vào hỏi.
Bởi vì lúc nãy đi ra ngoài nên trên người Trình Lục Lục không tránh khỏi xuất hiện một lớp mồ hôi, nhưng hắn lại không cảm thấy nó khó ngửi.
Ngược lại trên tóc cô vẫn còn mùi thuốc làm tóc, không đến mức gay mũi lại mang theo ý vị lạ lùng khiến hắn không nhịn được hít sâu một hơi.
Trình Lục Lục lại không có nhận ra cử chỉ của hắn, cô chỉ mãi lo nghĩ đến lời hắn vừa nói.
Vì sao cô khúm núm....
"Mặc dù...!Mặc dù cậu ấy không có biểu hiện ra thái độ oán hận khi bị tôi phá hoại mỗi quan hệ của hai người trước đây nhưng tôi tự cảm thấy áy náy nên..."
"Chuyện trước đây?"
Mạch Ngôn không nghĩ tới việc này, vẻ mặt không khỏi trở nên thâm trầm gặng hỏi: "Biểu hiện ra? Khi nào?"
"Ngô Tiêm Ninh mới về nước gần đây, làm sao cậu biết cậu ta nghĩ cái gì?"
Trình Lục Lục bỗng nhiên bị hắn dồn dập hỏi mà không khỏi luống cuống, thành ra nghĩ gì liền nói nấy, cũng không biết giấu giếm mà kể ra hết: "Cách đây mấy ngày tôi...!Tôi có gặp cậu ấy.
Lúc ở Khương thành...!Cậu ấy còn tốt bụng nói cho tôi anh đang ở Khương thành, nói anh rất hận tôi, hận tôi khiến anh ghê tởm, khiến hai người chia tay, cho nên tôi mới..."
"Cho nên hôm đó cậu mới ôm con bỏ chạy?"
Mạch Ngôn âm trầm híp mắt lại, bên trong là giận dữ ngập trời.
Hắn quả thật không ngờ Ngô Tiêm Ninh ở sau lưng hắn giả vờ giả vịt hỏi chuyện năm xưa lại còn có thao tác khiến người ghê sợ như vậy.
Trình Lục Lục bị hắn hỏi thì luống cuống, không trả lời cũng không dám nhìn hắn.
Nhưng Mạch Ngôn tự hiểu là đủ rồi.
Thì ra là như vậy đấy, Ngô Tiêm Ninh, cô thật giỏi.
Mạch Ngôn cười âm u trong lòng.
Miệng lại cười lạnh hỏi Trình Lục Lục: "Có phải cậu ta còn nói tôi sẽ rất tức giận nếu nhìn thấy Trình Tiểu Ngôn đi?"
Trình Lục Lục cúi đầu nắm chặt vạt áo, không đáp nhưng còn hơn cả thừa nhận.
"Ngô Tiêm Ninh càng lớn, ở nước ngoài càng học được chơi tiểu kế a...!Tôi khinh thường cô ta rồi."
Hắn không nhịn được nghiến răng cười ác liệt.
Trình Lục Lục mơ hồ khó hiểu ngước mắt lên nhìn hắn.
"Cậu quả thật là ngốc không chịu nổi!" đ
Mạch Ngôn lại không nhìn được, trực tiếp chỉ vào trán cô mắng.
Trình Lục Lục chỉ biết rụt đầu né tránh chứ nào dám phản kháng lại.
Nhưng Mạch Ngôn càng nhìn lại càng tức.
Đương lúc hắn muốn nói gì nữa thì bên tai bỗng nhiên nghe thấy âm thanh thanh túy nhưng có vẻ giả tạo có chút quen thuộc.
Hắn theo bản năng liền nghiêng đầu đi tìm kiếm nơi phát ra.
Sau đó...!Hắn nhìn thấy bên ngoài cửa sổ trên hành lang, vừa khéo có thể nhìn ra được khu vườn phía trước Mạch gia đại trạch, Ngô Tiêm Ninh đang bồi bên cạnh con trai hắn đi dạo.
"Lại đây."
Hắn híp mắt, đè thấp giọng kéo Trình Lục Lục tới gần cửa sổ.
Trước khi cô có tí phản kháng nào liền nghiêm mặt nói: "Đừng lên tiếng."
Trình Lục Lục bị dáng vẻ của hắn ảnh hưởng, vô thức ngậm miệng để cho hắn kéo đến bên cạnh cửa sổ.
Cuối cùng lại thành hai người họ núp bên rèn cửa sổ một cách mập mờ.
Trong lúc lôi kéo Mạch Ngôn gần như ôm lấy Trình Lục Lục nhưng cả hai đương sự lại không có để ý, chỉ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.