"Không phải chuyện trước kia luôn khiến em không quên được sao?"
Nhìn cô trở nên bối rối, hắn vẫn nói: "Là tôi sai.
Tôi nhận.
Nhưng em cũng nói lúc đó tôi không tỉnh táo, cho dù tôi có sai cũng không đến mức không có cơ hội sửa sai."
Trình Lục Lục hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của hắn, chỉ biết ngơ ngác ra nhìn.
"Coi như tôi nhận sai.
Tôi muốn sửa chửa sai lầm.
Tôi muốn cho tiểu Ngôn một gia đình hoàn chỉnh.
Bất kể là vì nguyện vọng của nó hay vì cái gì, tôi cũng nguyện ý cùng em thử xây dựng một gia đình đúng nghĩa.
Em tiếp tục trốn tránh có ý nghĩa gì sao?"
Tôi cũng sẽ không cho em cơ hội, hắn nói thầm trong lòng.
"Tôi..."
Trình Lục Lục bị hắn nói đến đầu óc hỗn loạn, nửa muốn bác bỏ, nửa lại không biết phản bác từ chỗ nào.
Ít nhất là dưới ánh mắt chân thành hiếm thấy của hắn, cô cảm thấy vô cùng bối rối.
Mạch Ngôn kiên định nhìn cô nói: "Trình Lục Lục, tiếp nhận là việc duy nhất em phải làm.
Cho dù là vì mình hay vì đứa nhỏ.
Đừng tiếp tục thu mình trong cái vỏ ốc
ทนัล."
Rốt cuộc phải cần bao lâu Trình Lục Lục mới có thể bình thản mà tiếp nhận chuyện này chẳng ai biết, kể cả bản thân cô.
Nhưng chung quy ra ở trên quá trình này vẫn cần phải có một người làm tiên phong, mở ra một con đường máu dẫn dắt cô hướng về phía trước, nếu không cô sẽ mãi giậm chân tại chỗ.
Mạch Ngôn không cho cô quay đầu, tự nhiên cũng muốn ép cô đi cho mau.
Cho nên vài ngày sau tin tức Mạch gia sắp có hỉ sự vẫn là truyền ra ngoài bằng mọi con đường, như muốn dùng cách này bịt kín mọi đường lui của Trình Lục Lục cũng như của hắn.
Ai cũng không có cửa để hối hận.
Ban đầu người ta còn bán tín bán nghi, nhưng Mạch gia rầm rộ chuẩn bị hỉ sự, rốt cuộc trừ việc không thể hoài nghi, họ còn phải vội vàng đi điều tra xem Mạch gia muốn kết thông gia với nhà nào.
Cả Giang thành như bị đốt nóng lên, khắp nơi đều bừng bừng những tin đồn với đủ loại trời ơi đất hởi chỉ vì suy đoán đối tượng thông gia của Mạch gia là nhà nào, còn có, ai muốn kết hôn với con trai gia chủ Mạch gia, Mạch Ngôn.
So với họ cô dâu lại vô cùng kháng cự.
"Tôi...!Tôi.."
Trình Lục Lục nhìn cái áo cưới màu trắng trong tay nhân viên studio đừng nói là thử, đến ý định bỏ chạy cô cũng có rồi.
Nhưng trước khi cơ bắp cô kịp nảy sinh suy nghĩ đó thì Mạch Ngôn đã lên tiếng trước: "Các cô, giúp cô ấy thay đồ đi."
Đùa sao, đến đây rồi còn muốn chạy là không có khả năng.
Studio áo cưới này là của Mạch gia, cho nên Mạch Ngôn có thể xem như là ông chủ của họ.
Hắn vừa nói thì cô nhân viên mới nãy còn khách sáo cùng một người khác đã đồng loạt nhào đến, đẩy thẳng Trình Lục Lục vào phòng thay đồ.
Khí thế dữ dằn đến mức Trình Lục Lục sợ hãi hét toáng lên: "'A!"
Xử lý xong mẹ, Mạch Ngôn mới nhìn đến con trai nhỏ bên cạnh.
"Hôm nay con là công thần rồi, muốn ba thưởng gì nào?"
Nếu hôm nay không có Trình Tiều Ngôn thuyết phục thì Trình Lục Lục sống chết cũng không chịu tới đây.
Vì sự nghiệp vĩ đại của hẳn, lần này Mạch Ngôn không có ghen với con hẳn mà tôn nó làm công thần.
Trình Tiều Ngôn còn rất cần thận suy ngẫm nữa cơ.
Mạch Ngôn mỉm cười im lặng không có thúc giục nó.
Đứa trẻ này không tiếp xúc nhiều không biết, biết rồi lại không tránh khỏi ca thán sự thông minh của nó.
Trong quãng thời gian nó đến Mạch gia, nó khiến người nhà họ kinh ngạc hết lần này đến lần khác vì năng lực học tập của mình.
Cũng phải nói để nó nhận ba là quyết định chính xác nhất của Trình Lục Lục.
Ở Mạch gia, nó có nhiều không gian để trưởng thành hơn.
Vì nó, ba Mạch hầu như đã dốc hết sức lực ra, từ viết chữ, ghép vần, xếp tranh, ráp robot, tất cả những trò chơi đòi hỏi trí tuệ cho trẻ Trình Tiểu Ngôn đều được chơi thử, rồi ở trước mặt họ biểu hiện ra thiên phú kinh người của nó.
Bây giờ nó thật sự là tiểu bảo bối của Mạch gia rồi.
Nhưng trừ bình thường ba Mạch sẽ ngẫu nhiên mang nó ra ngoài khoe khoang thì hầu hết thời gian nó đều ở nhà học tập, chưa từng đòi hỏi cái gì hết.
Cho dù trong Mạch gia có sẵn một khu vui chơi cho nó.
"Con muốn đi công viên."
Trình Tiểu Ngôn rốt cuộc ngẫm nghĩ xong, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn ba của nó.
Mạch Ngôn hơi giật mình khi nhìn thấy khát vọng nhỏ nhoi nhưng sáng lấp lánh trong đôi mắt nó, trước khi hắn kịp hiểu, hắn đã nói: "Được."
"Cảm ơn ba!"
Trình Tiểu Ngôn reo lên, lúc này mới có hình dáng của một đứa nhỏ ba bốn tuổi.
Nó ôm cổ hắn hôn cái chóc lên má hắn để thể hiện sự hưng phấn của mình.
Mạch Ngôn ngần ra, đáy mắt lại càng ngày càng dịu dàng.
Đứa nhỏ này rốt cuộc vẫn là thiếu thốn những niềm vui bé nhỏ phù hợp với tuổi thơ của mình, người làm cha như hắn quả thật đã quá sơ xuất.
"Mạch tổng, xong rồi ạ."
Đúng lúc đó âm thanh của nhân viên studio hợp thời truyền tới.
Hai cha con đồng thời quay đầu nhìn lại.
Ngay thời điểm ấy, nhân viên đã đem bức màn che phòng thay đồ kéo lên, đề lộ Trình Lục Lục rụt rè ở bên trong không chịu ra.
Chỉ một cái liếc nhìn, ánh mắt hai ba con đã sáng lên.
"Mẹ Lục Lục thật đẹp quá! Mau ra đây ba con nhìn xem!"
Trình Tiều Ngôn reo lên, chân ngắn nhảy xuống ghế sofa, chạy lại chỗ Trình Lục Lục, kéo tay cô đi ra ngoài.
May mà có nhân viên hai bên nắm lấy làn váy cho nên Trình Lục Lục mới không vì luống cuống mà vấp té.
Nhưng cô vẫn là lúng túng đến mức không dám ngẩng đầu đi nhìn Mạch Ngôn.
Không biết tại sao, thời điểm này cô đặc biệt không muốn đối mặt với người đàn ông kia.
Nhất là ánh mắt của hắn.