Mẹ Xấu Xí Không Cần Tự Ti

“Nghe nói tiểu Ngôn sắp đi học rồi đúng không?”

Mạch Luân làm người luôn rất biết cách nói chuyện, sau một thời gian tiếp xúc cũng biết chủ đề nào khiến Trình Lục Lục tự nhiên mở miệng mà không thấy ngượng.

“Vâng, nó sắp được bốn tuổi rồi, chỉ còn thiếu hai tháng.”

Trình Lục Lục vừa nói vừa sờ đầu đứa nhỏ đang cúi đầu ăn tôm bác hai lọt cho: “Cảm ơn bác hai.”

Mặc dù Trình Tiểu Ngôn đã cảm ơn rồi nhưng cô vẫn nói lại.

Lúc đó còn bởi vì không quen thuộc mà biểu tình hơi e thẹn khiến bác hai ngẩn ra.

“À, không cần khách sáo như vậy.”

Có lẽ bác hai cũng chưa từng gặp cô gái nào rụt rè như cô, lúc nói chuyện còn khẽ gãi mũi che giấu sự không tự nhiên.

Nhưng bởi vì một khúc nhạc đệm nay, lấy bác cả làm đầu, sau đó mọi người cũng dần dần câu có câu chăng, tự nhiên hài hòa nói chuyện. Đối với con dâu mới không có hậu trường, không có tâm cơ, các dòng nhánh Mạch gia sau khi suy nghĩ lại cảm thấy thế này lại không phải chuyện gì không tốt, cho nên không còn giữ thái độ dò xét nữa.

Có đôi khi nhà mẹ đẻ lớn mạnh đúng là không còn gì bằng, nhưng thay vì có một hậu thuẫn, một huyết mạch đời sau tốt mới là điều tốt thật sự. Họ cảm thấy tương lai của Mạch gia, có Trình Tiểu Ngôn là đủ rồi. Còn đối với người có ý đồ thượng vị, họ lại càng muốn thấy kết quả này hơn.


Ở cách đó mấy bàn, Ngô Phong vừa đi tiếp rượu cùng Mạch Ngôn xong, vừa ngồi xuống đã bị mấy người nhà họ Ngô đến đây hôm nay hằn hộc oán trách: “Tiểu Phong, con xem, nếu con chịu cố gắng vì em họ con một chút thì bây giờ nở mày nở mặt sẽ có phần của nhà ta rồi.”

Mấy người ngồi cùng bàn là e sợ thiên hạ không loạn hay chỉ muốn nói bóng nói gió cũng nói chêm vào: “Đúng đó cậu Phong. Ban đầu tôi còn tưởng kết thông gia với nhà họ Mạch là họ Ngô các người chứ. Ai dè…”

“Nghe nói cô dâu không những không gia không thế, còn mồ côi, rõ là nghèo mạt.”

Vài sợi gân xanh trên trán Ngô Phong không nhịn được giật thình thịch, sắc mặt đanh lại.

Em họ của hắn, chính là anh trai của Ngô Tiêm Ninh còn quá đáng hơn, sổ sàng nói: “Mạch Ngôn cũng thật là, hoa thơm cỏ lạ thì để ngoài đường mà thưởng thức, ai lại đem về nhà như vậy, mất mặt cả họ Mạch gia.”

“Giờ cả cái Giang thành này đều đang âm thầm đánh giá về vợ mới cưới của hắn, hắn không sợ ra đường cũng gặp lời ra tán vào xấu mặt ư.”

Cạch!

Ngô Phong không nghe được nữa bất thình lình đặt mạnh cái ly khiến nó phát ra một tiếng động chói tai, ngắt ngang những lời chướng tai gai mắt kia vừa lạnh lành hỏi: “Nói xong chưa?”

Người một bàn có giật mình, có bực bội vì thái độ của hắn, nhưng Ngô Phong không thèm nhìn, hắn âm trầm nói: “Có giỏi thì đến trước mặt người nhà họ Mạch mà nói đi.”

Xấu mặt mấy người đồng loạt trở nên khó coi.

“Hay để tôi gọi Mạch Ngôn đến đây cho các người nói đủ?”

Ngô Phong vẫn không ngừng lại ác liệt nhìn một đám người cười gằn.

“Ngô Phong, cậu nói kiểu gì vậy?”

Có người bị nói đến nhột mà sinh ra bất mãn.

Nhưng cái sự chột dạ trên mặt họ lại vẫn rành rành ra đó, dưới nụ cười mỉa mai của Ngô Phong thì càng ngày càng sượng trân.

“Sao? Thật sự cần tôi đi gọi Mạch Ngôn?”


Hắn vừa nói vừa định đứng dậy, ba của hắn khẽ nắm tay hắn kéo ngược về: “Phong, đừng làm bậy.”

Ngô Phong đúng là chỉ làm ra vẻ, nhưng chút ra vẻ đó đủ để trào phúng chết một đám người chỉ được cái mạnh miệng. Nhưng hắn chẳng muốn quan tâm người ngoài, chỉ sợ cái miệng người nhà sẽ hại cái thân mà cảnh tỉnh họ: “Mấy người cảm thấy Ngô gia đủ lớn rồi thì cứ thoải mái đi chọc Mạch gia, nhưng mà đừng có lôi tôi vào. Sức không bằng người thì bớt chỉa tay năm ngón, mơ mộng hảo huyền rồi đến lúc ngã ngựa đừng có chạy sang đây làm phiền tôi cứu cái người nghe hiểu không?”

“Phong…”

Ngô Phong gạt tay ba mình ra, nhìn vài người nhà họ Ngô trên bàn nhưng không có bóng dáng của Ngô Tiêm Ninh, sau đó nói với ba của cô nàng: “Chú tư, chú xem mà làm.”

“Con bớt nói đi.”

Chú tư có vẻ còn thấu đáo hơn một vài người bởi vì ông biết nội tình từ con gái mình, lúc này bị Ngô Phong nhắc nhở liền đập thằng con trai không bằng người một cái, răn dạy.

Ngô Phong nhìn biểu tình trên mặt thằng em họ cũng không có thông minh ra chút nào, trái lại không muốn nhiều lời nữa mà cầm ly rượu đứng dậy bỏ đi.

Toàn là một lũ ngu ngốc, đến khi chết lúc nào cũng không biết.

Một khúc nhạc đệm nhỏ ở đây không tạo ra bất cứ con sóng nào cho chủ nhân bữa tiệc.

Tất cả ngược lại diễn ra vô cùng suông sẻ, cho đến lúc tan tiệc. Khách nhân lục đục tạm biệt chủ nhà để ra về.

Khi khách khứa dần ít hẳn, mẹ Mạch mới nói với Mạch Ngôn: “Con đưa Lục Lục đi trước đi.”

Mẹ hắn vừa nói vừa đá lông nheo với hắn. Mạch Ngôn trong lòng thích lắm, ngoài mặt lại trịnh trọng nói: “Cảm ơn mẹ.”


“Thằng quỷ!”

Mẹ Mạch biết hắn đã hiểu, lại không nhìn được hắn đắc ý còn giả vờ mà cười mắng.

Thời điểm đó Trình Lục Lục còn chẳng hay biết gì. Kể cả lúc cô bị Mạch Ngôn lừa gạt đưa lên xe, nhìn thấy không có con trai đi cùng cô còn nghi hoặc hỏi: “Tiểu Ngôn đâu?”

“Nó sẽ đi với ông bà nội.”

Mạch Ngôn đứng đắn nói, vừa ngồi lên xe, ra hiệu cho tài xế có thể chạy được rồi.

“Chúng ta có thể về chung mà…”

Trình Lục Lục vẫn còn nghi hoặc lầm bầm trong miệng: “Trông nó đã mệt lắm rồi.”

Biết cô quan tâm đến đứa nhỏ nhưng Mạch Ngôn vẫn là lần nào cũng muốn ghen với nó. Hôm nay là hôn lễ của họ mà cô còn đặt tâm tư ở chỗ khác nhiều như vậy, sao không nghĩ xem sắp tới họ sẽ trải qua những gì đi.

Nhưng Mạch Ngôn cũng không có định nói vậy, mắc công chưa gì cô đã bỏ chạy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận