Mẹ Mạch ngây ra, nước mắt cũng ngưng chảy ngẩng đầu nhìn con dâu.
Khi thật sự chắc chắn cô vừa gọi cái gì, bà bật khóc nức nở.
“Lục Lục! Con tỉnh lại rồi! Hu hu hu!”
Trong phòng bệnh nhất thời toàn là tiếng khóc của mẹ Mạch.
Trình Lục Lục ở trong tiếng khóc của mẹ Mạch mặc dù phản ứng chậm chạp vì hôn mê lâu nhưng khóe mắt vẫn đỏ ửng, im lặng khóc theo bà.
“Người nhà bệnh nhân đừng khiến cho bệnh nhân kích động thêm, sẽ ảnh hưởng bệnh tình của cô ấy.”
Bác sĩ chạy tới, vừa kiểm tra vừa nhắc nhở.
Mẹ Mạch khổ sở đè nén lại tiếng nức nở, vừa dỗ dành con dâu: “Lục Lục ngoan, không khóc.
Không khóc a…”
“Mạch… Ngôn…”
Trình Lục Lục vẫn lo hỏi Mạch Ngôn.
Giống như trong tâm trí cô chỉ có hai chữ đó.
Chỉ biết nghe cô gọi, mẹ Mạch càng khốn khổ nhưng vẫn cố gắng nuốt nước mắt vào tim trấn an ngược lại: “Nó không sao.
Nó không sao! Con đừng lo lắng!”
Bà nói với cô, lại như đang nói với mình.
Giọng điệu đầy thê thảm.
Nhưng ít ra nó cũng trấn an được Trình Lục Lục.
Cô lại thều thào nhìn bà: “Dì… Xin lỗi…”
Mẹ Mạch rớt nước mắt, lại cố gắng cười: “Sao còn gọi dì! Phải gọi mẹ!”
Trình Lục Lục bây giờ nội tâm chẳng có chỗ nào dành cho xấu hổ, trong lòng cô chỉ toàn là hình ảnh Mạch Ngôn người đầu máu, vì cứu cô mà trở nên như vậy.
Cô khổ sở, tự trách, cho dù mẹ Mạch có muốn mạng cô cô cũng sẽ cho, xá gì một cách gọi.
“Mẹ…”
Cô gọi, rồi khóc nức nở: “Con không xứng…”
“Con xứng! Xứng chứ!”
Mẹ Mạch nghẹn ngào: “Đừng khóc con ngoan.
Nghe mẹ, đừng khóc nữa.
A Ngôn còn đang đợi con đi chăm sóc nó, con phải mau khỏe lại biết không?”
Trình Lục Lục không nói nên lời, nhưng lại nặng nề thiếp đi.
Mẹ Mạch sợ muốn chết.
“Không sao, cô ấy chỉ là ngủ thôi.
Để cô ấy lại ngủ một giấc.
Lúc này đã thoát khỏi hôn mê rồi, sẽ không sao nữa đâu.”
Bác sĩ đúng lúc trấn an bà.
Mẹ Mạch mới xem như thở phào, toàn thân đều như mất đi sức lực mà đổ sụp trên ghế, ôm mặt khóc nức nở.
Mạch Luân đi xem Mạch Ngôn về chỉ biết Trình Lục Lục đã tỉnh lại chứ không rõ nội tình, lại không muốn thấy bà như vậy mà an ủi: “Thím đừng khóc, hại thân.
Bọn họ đều không sao rồi, rất nhanh sẽ khỏe lại.
Thím mới không được đổ bệnh đâu.”
“A Ngôn sao rồi?”
Mẹ Mạch giữ lấy hắn vội hỏi.
“Không còn nguy hiểm.”
Mạch Luân lựa lời mà nói.
“Thím biết…”
Mẹ Mạch cũng chỉ cần như thế, nức nở nói: “Không sao là tốt rồi… Không sao là tốt rồi…”
Thều thào được vài tiếng lộn xộn bà nghiêng qua một bên, ngất đi.
Mạch Luân sợ chết khiếp, vội vàng ôm bà đi tìm bác sĩ.
Một nhà Mạch gia nhất thời chìm trong hỗn loạn vì vụ tai nạn bất ngờ này.
Bởi vì vừa mới đám cưới, khách khứa lúc đó còn chưa tan hết nên tin tức bị rò rỉ, rồi lan ra rất nhanh, nhất thời khắp Giang thành đều biết chuyện này.
Người tốt bụng thì quan tâm một câu, người lòng dạ hiểm ác còn nói xấu sau lưng, mắng Trình Lục Lục là sao chổi, Mạch gia gặp xui xẻo rồi nên mới bị tai nạn.
Toàn lời ác ý.
Nhưng nó cũng không quan trọng.
Chỉ cần người trong cuộc hiểu là được.
Những người không liên quan kia, ai cấm được họ nói cái gì.
Có một nhà lại không hề bình tĩnh.
Đó là Ngô gia.
Vài tiếng sau tai nạn, cảnh sát đã lùng theo dấu vết, bắt được Ngô Tiêm Ninh về quy án.
Ngô Tiêm Ninh bị bắt, người nhà họ Ngô đương nhiên sẽ biết tin.
Bởi vì cảnh sát đã gọi cho họ.
Ngô gia người nghe xong liền muốn ngất xỉu hết.
Vội vội vàng vàng chạy đến sở cảnh sát nhưng không được gặp Ngô Tiêm Ninh.
Cảnh sát gọi họ tới chỉ là muốn lấy thông tin xác nhận danh tính từ họ mà thôi.
Hiện tại trên người cô ta đang mang tội danh giết người, trước khi đương sự còn lại tìm tới, ai cũng không được gặp để tránh làm nhiễu loạn quá trình kết án.
Người nhà họ Ngô không biết làm sao, chỉ đành liên hệ Ngô Phong.
Nhưng Ngô Phong chỉ bảo bọn họ sớm chuẩn bị tâm lý đi, bởi vì nhà họ Mạch sẽ không dễ dàng buông tha đâu, sau đó cúp máy, tiếp tục ở bệnh viện trông Mạch Ngôn.
Vì tránh hết thương tổn cho Trình Lục Lục, Mạch Ngôn bị gãy mấy cái xương sườn khiến nó đâm vào nội tạng, gây xuất huyết.
Đầu cũng bị chấn thương rất mạnh, phải thở oxi.
Hiện tại mặc dù đã qua cơn nguy hiểm nhưng vẫn phải tiếp tục theo dõi quá trình hồi phục một thời gian mới xác định được hoàn toàn không còn nguy hiểm nữa.
Một ngày vui như vậy lại kết thúc bằng cách này, Mạch gia sao có thể dễ chịu cho được đây.
Mà Ngô Phong cũng không có khả năng nói đỡ cho họ, hắn còn ngại xấu hổ không chịu nổi.
Chịu tai ương còn có tài xế lái xe của hai người.
May mắn bác tài nhanh tay bật chế độ bảo hộ chỗ ghế lái lên, lại thêm vị trí ngồi không trực tiếp đón lấy va chạm, cuối cùng ông so với Mạch Ngôn bị nhẹ hơn nhiều.
Chỉ là tuổi ông so với họ lớn hơn một chút, sức lực không bằng người trẻ, trấn thương sọ não do va đập khi xe bị giật nảy mấy lần khiến ông hôn mê một ngày mới tỉnh.
May mắn không liên lụy tới người ngoài nào nữa, nếu không tội của Ngô Tiêm Ninh không biết phải trả bao nhiêu mới đủ.
“Lục Lục, con chưa xuống giường được đâu.”
Mẹ Mạch vừa từ nhà vệ sinh đi ra đã nhìn thấy Trình Lục Lục từ trên giường lổm ngổm định bò dậy rồi lại vật vả ngã trở về.
Bà vội vàng tiến lên nhắc nhở.
“Con không sao…”
Mặc dù cô vẫn theo bản năng nhíu lại đôi mày vì cảm giác choáng váng nơi đỉnh đầu, mãi vẫn chưa gượng dậy được.
“Ầy, trước khi làm cái gì con cũng phải nghĩ để mình khỏe lại trước.
Con như vậy không chỉ sẽ khiến người khác lo lắng, bản thân cũng không thể nghỉ ngơi tốt được, bệnh tình lâu khỏi còn chậm trễ ý định của con nữa.”
Mẹ Mạch tận tình khuyên nhủ.
Trình Lục Lục vẫn luôn là người biết nghe lời, đặc biệt là khi được phân tích rõ ràng lợi và hại, mặc dù rất muốn đi nhưng cô vẫn là ngoan ngoãn nằm xuống.
Mẹ Mạch nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô, không nói được đau lòng.
Đứa nhỏ thiện lương như vậy sao không thể bình yên mà sống đây.
Biết rõ cô muốn đi xem con trai mình, mẹ Mạch thấu hiểu tâm ý của cô là đủ rồi, việc nên làm vẫn là khỏe lại trước.
“Mẹ à, tiểu Ngôn…”
Đến hiện tại Trình Lục Lục mới giật mình nhớ đến đứa con trai bé nhỏ của mình mà nhất thời mở bừng mắt ra nhìn mẹ Mạch.
Bà cười nói: “Nó cứ tưởng hai đứa đi hưởng tuần trăng mật nên không có đòi con.”
Nói đến bà lại không nén nổi khổ sở.
Vốn dĩ chính là con trai bà muốn đưa con dâu đi hưởng thụ không gian riêng, bồi dưỡng tình cảm.
Đây là chuyện đến cả Trình Tiểu Ngôn đều giơ hai tay lên thúc đẩy, cho nên chính nó cũng đâu có nghĩ cả nhà họ lại đang ở bệnh viện.
“Nhưng mà mẹ và ba con luôn ở trong bệnh viện để chăm sóc hai đứa, nó không nhìn thấy lâu sớm muộn gì cũng sẽ nghi ngờ.
Nó thông minh lắm.”
Mẹ Mạch nói đến cháu thì cười còn khóe mắt lại mang theo thống khổ, hai cảm xúc trái ngược trên cùng một khuôn mặt khiến người trông mà xót xa.
Trình Lục Lục hơi ngơ ngác nhìn trần nhà màu trắng, thật ra vẫn chưa đáp lại.
Dáng vẻ lại trông càng thêm yếu ớt.
“Con đừng lo, Mạch Luân đã đưa nó về nhà bác hai, cho nó chơi bên đó mấy ngày, chắc có thể kéo dài được một chút thời gian đi.”
Mẹ Mạch tưởng cô đang lo lắng cho đứa nhỏ nên tìm cách an ủi, để cô yên tâm, ai ngờ bỗng nhiên lại nghe cô bất thình lình hỏi: “Mẹ à, Mạch Ngôn tỉnh lại chưa?”
Bà nhất thời không phản ứng kịp.
Trong phòng liền không có tiếng nói chuyện, không khí tràn ngập sự đè nén..