Medusa Ta Yêu Nàng

Hai người mải nói chuyện mà không biết Tiogal và Felix đang chạy đến gần. Cơ thể hai người đã ướt đẫm mồ hôi, Fay đưa khăn tay cho Felix, nàng không biết phải nói thế nào để thể hiện sự an tâm khi giao con trai cho em chồng:

- Tuy thằng bé chỉ mới tập cầm kiếm nhưng nhờ có Tiogal kiên nhẫn hướng dẫn sớm, trong thủ đô không phải không có người dạy nhưng ai ai cũng từ chối dạy cho thằng bé.

Tiogal cười ngại ngùng, anh ta chợt nhớ đến một chuyện rồi nhanh chóng thông báo:

- Tầm hai ngày nữa tôi định sẽ dẫn Felix đến biệt thự của tôi để học cưỡi ngựa. Chỉ vài tuần thôi.

Fay sợ Felix sẽ chịu không nổi hoặc xảy ra biến cố khi đang cưỡi ngựa, nàng ấp úng lưỡng lự. Nhưng khi nghĩ đến vợ của Tiogal cũng là một người cưỡi ngựa giỏi nên nàng mới gật đầu đồng ý.

- Vậy tiểu thư Mira thì sao?

Chẳng như dự đoán của Fay, Tiogal tiếp tục gật đầu và nói về vợ:

- Nàng ấy đồng ý việc này mà, chúng tôi đã bàn với nhau trước rồi nên phu nhân đừng lo lắng nữa. Felix hình như cũng rất hứng thú đó chứ.


Felix nhoẻn miệng cười tươi và nhìn chú, khi được nhắc đến thì thằng bé lại nhảy tưng tưng rồi nháo nhào lên:

- Mẹ, con muốn học cưỡi ngựa. Ma pháp sư cũng cưỡi ngựa.

Nhìn thằng bé háo hức như thế nàng cũng cảm thấy được an ủi phần nào, nhưng phải xa Felix vài tuần thì việc này rất khó khăn đối với nàng. Ngài bá tước nói với vợ:

- Vậy chuyện đến cảng Veluaria ngày mai, em đi cùng ta được chứ? Vì có một số thứ cần em giúp nữa.

Felix bé nhỏ, hai tay cầm chặt cây kiếm gỗ và hỏi nhẹ nhàng, nhưng trong giọng nói cũng không che giấu được sự tò mò:

- Cảng Veluaria ở đâu vậy ạ? Mẹ không đi cùng con đến biệt thự của chú sao?

Thằng bé giống nàng còn nhỏ, tò mò với mọi thứ xung quanh nhưng vẫn phải kìm nén lại. Nàng xoa đầu Felix:

- Xin lỗi con, mẹ không thể đi cùng được. Vì mẹ là phu nhân bá tước nên phải cùng bá tước chăm lo cho vùng đất này.

Trong đầu Felix tưởng tượng cha mẹ mình là hai vị thần đang tỏa sáng, dang hai tay cứu rỗi người dân ở đây. Mắt cậu tỏa sáng hết lời khen ngợi:

- Woa woa, cha mẹ vĩ đại quá. Con cũng muốn nữa, con sẽ trở thành một ma pháp sư thật mạnh để giúp đỡ mọi người.

Ansel xem chút nữa là té ngửa vì câu nói của Felix, những tưởng cậu muốn trở thành bá tước tiếp theo để thống trị nơi này. Quản gia ra vườn thông báo về bữa tối đã sẵn sàng, Ansel cũng căn dặn quản gia San về việc thu xếp hành lý cho thiếu gia Felix, Ansel và Fay. Họ xuất phát cùng ngày nhưng Felix phải đi cùng Tiogal vào sáng sớm.

[…]


Fay và Ansel cùng nhau đến cảng Veluaria, trên xe, nàng nhắc đến việc Felix rất thích học ma pháp và thuyết phục Ansel:

- Ansel, Felix của chúng ta thật sự rất giỏi. Có lẽ thằng bé sở hữu được ma pháp từ em.

Ansel gật gù đồng ý với nàng, dù biết vợ mình đang nói đến điều gì:

- Ừm, ta cũng thấy điều đó. Khi thằng bé chào đời, nó đã cứu nàng sống trở lại, lúc đó ta rất bất ngờ.

Đôi mắt nàng long lanh, thể hiện sự tự hào với Felix:

- Năng lực của thằng bé không chỉ dừng lại ở khả năng hồi phục. Vài tháng trước, người hầu đã báo cáo lại với em rằng Felix có thể dâng nước đầy bồn tắm, giúp cho ngọn lửa to hơn. Và em tận mắt thằng bé có thể tạo ra gió nhưng không nhiều.

- Ừm hứm.

- Thằng bé cũng không thích học kiếm thuật mấy…chàng nghĩ sao nếu chúng ta cho thằng bé học thêm về ma pháp?

- Hừm - Gương mặt Ansel trở nên nghiêm trọng, ngài bắt đầu đưa ra ý kiến riêng:


- Ta e là sẽ khó lắm đây. Vì trước đây, mỗi đêm thằng bé phải chịu một cơn đau dày vò. Felix bị đau ở ngực trái và đôi khi đau ở gáy, ta cũng thuê y sĩ đến nhưng họ cho rằng thằng bé vẫn ổn. Hẳn là do ma thuật trong cơ thể khiến nó đau đớn đấy.

Fay không thể tin vào tai mình, những điều này nàng chưa nghe ai nói cũng như là Felix, đứa con trai duy nhất cũng chẳng than thở gì với nàng. Fay im lặng, đôi mắt rỗng tuếch đang nhìn vào khoảng không, Ansel nắm tay nàng trấn an:

- Em đừng lo, ta đã cho người đi tìm ma pháp sư giỏi nhất vương quốc, để dạy thằng bé cách kìm chế ma thuật trong cơ thể nó rồi. Thật ra ta vẫn mong nó có thể tham gia vào đội kỵ sĩ hoàng gia và thừa kế tước vị của ta.

Nét mặt nàng trở nên buồn hơn, tựa vào vai chồng, nàng nói nhỏ:

- Em chỉ mong thằng bé thật khỏe mạnh, em không muốn nó phải chịu bất cứ cơn đau nào cả.

Từ nhỏ, nàng đã chịu đựng sự khổ cực, hành hạ từ người cha bội bạc nên thừa biết cảm giác đau đớn từ ngoài da đến trong xương tủy là như thế nào. Đến trưa, chiếc xe ngựa được khắc với họa tiết nhà bá tước Nolanotis dừng lại trước quán ăn nhỏ gần rìa ngoại ô. Khách ở đó hầu hết là dân làng ở đó, họ suốt ngày chỉ biết chăm chỉ làm việc, không có mấy thời gian đi lễ hội hay thường xuyên vào thị trấn nên không có nhiều người biết mặt lãnh chúa của họ. Nếu biết thì đa phần cũng là đàn ông, còn phụ nữ và trẻ nhỏ thì phải được diễn tả lại hoặc xem qua các bức vẽ.

//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận