Melbourne Anh Đi Nhặt Hạnh Phúc



Các nhà khoa học chứng minh Trái Đất hình cầu nên tất nhiên không có điểm kết thúc, tạo hóa chứng minh ngươi mắt con người hình tròn nên đương nhiên không có điểm tận cùng của chấm dứt. Mà hết thảy các thứ đó sâu trong mắt cậu, rõ ràng có tất cả.

Bạch Dương nghe xong, đợi các dây thần kinh xử lí gọn gàng các dữ liệu, “ting” một tiếng trong các nếp gấp não bộ “Ồ, là đi chơi này!” Không nhanh không chậm cô lên tiếng trả lời lại: “Ờ.”
Vẫn dáng điệu lười biếng của vua chúa: “Cậu rất muốn như vậy mà đi?”

“Vậy, vậy đợi năm phút!” Nói xong Bạch Dương chạy lên tầng, cô chọn bừa một bộ đơn giản dễ dàng hoạt động, skinny đen cùng áo pull trắng nửa vạt trước bỏ vào trong kèm theo chiếc kính Montblanc (*) màu nâu ánh vàng thời thượng, sau khi nhìn lần cuối hình ảnh mình trong gương, Bạch Dương gật gù hài lòng. Có câu: “Trong nhà có thế xấu xí, nhưng khi ra đường nhất định phải là một nữ hoàng.” Câu nói đó, nếu không dành cho Bạch Dương thì chắc chắn không còn ai khác. Nhiều năm sau này, Mic cợt nhã đùa với cô rằng: “Tớ cứ nghĩ, con mắt style quần áo ở nhà của cậu đã bị chọt!” Khi đó Bạch Dương lườm lườm búng lại một câu: “Chọt cái đầu cậu, chọt cả nhà cậu!” Mà đó, là chuyện của rất lâu sau này. Bạch Dương xoay người đi xuống lầu thì tiếng điện thoại vang lên.
“Đem theo hộ chiếu.” Bốn từ ngắn gọn từ mười con số gởi đến di động của cô.
Mặc dù cả ngàn dấu chấm hỏi thi nhau lượn lờ trong đầu cô nhưng khi Bạch Dương đi xuống lầu thì mọi thứ đều hoàn chỉnh. Mic không biết từ khi nào nằm dài trên vạt ghế salon thấy cô đi xuống thì đứng dậy, bước trước bước sau vòng xung quanh cô, đầu lúc lắc mắt ngó nghiêng như kiểu “Con gái, đi đâu mà ăn bận đẹp dữ dội vậy?” Bạch Dương như nổi cả da ngỗng, rùng mình dưới cái nhìn “thẩm định kim cương giả” kia.
“Nhìn cái gì?” Cô độp lại một câu.
“Cái kính không tồi. Ít ra còn vớt vác cân lại bộ áo quần hàng chợ của cậu!” Tất nhiên câu nói này là của Mic. Bạch Dương chán ghét không thèm nói lại, mà phừng phừng lườm cái bộ tóc nổi bật của cậu ta, như kiểu “ánh mắt tôi sẽ giết chết cậu”, rồi như kiểu “Tôi là không thèm nói chuyện với cậu!”
(*) Montblanc Mb605s 28J: màu nâu vàng có giá khoảng 6 880 000 Đ.
“Đi thôi!” Vâng, giọng nói lạnh lùng cắt phăng bầu không khí chiến tranh không súng ống đạn dược đấy phát ra, dĩ nhiên giữa một mùa hè nóng bức người ta chỉ ước mong có một cơn gió thổi qua. Và chính Thế Đan là “cơn gió” rất cần thiết lúc này.
“Ờ.” Bạch Dương lập cà lập cập đáp lại. Cái giọng nói nhẹ nhàng của cô làm Mic buồn bực, rõ ràng đối chát với cậu thì hùng hùng hổ hổ ghê hồn lắm, còn khi nói với cậu ta cô cứ như “cô dâu nhỏ.” Hừ! Giả bộ, tất cả là giả bộ.
“Cậu mà thử làm gì cô ấy, cậu chết chắc.” Mic liếc cậu một cái dài thượt, mặt kênh lên, đó chính xác là giọng điệu và hình ảnh “ông anh trai bảo vệ em gái bé bỏng của mình.”
Bạch Dương lay mắt về phía cậu ta, nhìn hết nhìn rồi lại nhìn, đại khái có thể hiểu là “Tôi và cậu thân lắm sao?”

“Rất thân.” Hai từ phát ra khẳng định chắc nịch rằng, từ hôm nay, giữa Mic và cô đã thân hơn ngày hôm qua.
“Cậu còn không đi?” Thế Đan chẳng nói chẳng rằng bỏ mặc cô và cậu bạn đứng cãi nhau, một mình đi ra phía cửa nhà rồi búng lại cô câu nói như khẳng định “Tôi, Trần Thế Đan này trước nay chưa từng chờ đợi một ai. Cậu cứ thử đề tôi chờ một giây xem!”
“Ờ.” Cô đáp lại cậu một tiếng rồi nhìn về Mic, nói: “Khi về, tôi chắc chắn xử lí cậu.” Sau đó xỏ một đôi giày thể thao trắng chạy nhanh về phía chiếc Audi, khi đã khóa dây an toàn xong xuôi, cô quay sang nhìn cậu: “Chúng ta đi đâu đây?”
“Burgundy.” Tiếng nói vừa dứt cũng là lúc chiếc xe màu trắng hòa vào dòng người trên xa lộ, Bạch Dương nghe xong như người nửa tỉnh nửa mê, thời gian dài như cả một ngày sau đó, cô mới lanh lợi mà cất lời:
“Cái gì? Bur… Burgundy? Nó ở đâu? Mà mặc kệ là nó ở đâu đi chăng nữa, thả tớ xuống, mai là thứ hai, tớ cần đi học.”
“Cậu không cần biết Burgundy là ở đâu, đến nơi là sẽ rõ. Và với chỉ số thông minh của cậu thì không đi học một tuần cũng vẫn theo kịp bài vở. Thêm một điều nữa, Nguyễn Bạch Dương, chẳng phải cậu muốn đi Melbourne du học à? Vậy chuyến đi chơi này chả ảnh hưởng gì đến việc lên lớp của cậu cả.”
“Wow, sao lần này cậu nói nhiều thế?” Bạch Dương chậm chạp nói lại.
“Sáu mươi lăm từ.”

Vâng, nếu nói tốc độ suy nghĩ của tên lửa, tất nhiên có thể ví cùng Thế Đan. Dường như kim giờ có thể trôi đi một vòng, cô mới ú ớ nói tiếp: “Sao cậu biết tôi muốn đến Melbourne?”
Trần Thế Đan, trước nay nếu đã không muốn biết có thể nhắm mắt cho quả, còn những việc cậu ta muốn biết, ngay cả con kiến đi đường nào, cậu ra cũng dư sức dễ dàng có được đáp án. Đừng hỏi tại sao cậu ta lại có thể làm được việc đó. Vì ba từ: “Trần Thế Đan!”
Không có câu trả lời từ phía cậu dành cho cô, tồn tại xung quanh Bạch Dương là màu không khí im ắng cùng mùi hương mát lạnh sạch sẽ, hương thơm thoang thoảng vờn quanh chóp mũi. Nhẹ nhàng! Cô nghiêng mắt nhìn thẳng cậu, không ngại ngùng mà chăm chú, hóa ra, nhiều thứ sống trong tĩnh lặng lại đáng sợ như vậy. Nếu có thể so sánh với Trần Thế Đan, Bạch Dương giờ phút này vô cùng nhanh chóng đưa ra suy nghĩ “Các nhà khoa học chứng minh Trái Đất hình cầu nên tất nhiên không có điểm kết thúc, tạo hóa chứng minh ngươi mắt con người hình tròn nên đương nhiên không có điểm tận cùng của chấm dứt. Mà hết thảy các thứ đó sâu trong mắt cậu, rõ ràng có tất cả.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận