...
Guillaume Appollonaire: “Memories are hunting horns whose sound dies on the wind.
Ký ức là những chiếc sừng đi săn mà âm thanh vang lên biến mất trong gió.”
...
Từng mảnh, từng mảnh quá khứ của Bạch Dương lũ lượt kéo về, ồ ập nhau rồi đùng một phát bung bét trở nên nhày nhụa và xấu xí y như loài rễ kí sinh trùng Hydrona. Sống từ mười chín năm tới giờ cô luôn luôn có một sự hình thành ảo tưởng dai dẳng đến ngoan cố giữa hai miền ranh giới thuộc ngày xưa và hiện tại. Cô càng ém nhẹm giữ kín nó bao nhiêu thì anh ta lại bóc toẹt nó bấy nhiêu, trần trụi, thối nát, ghê rợn, Bạch Dương thật muốn buồn nôn. Cô xoay người nhìn thẳng vào anh ta, vành mắt sóng sánh trào ra đến nơi, cô lấy tay quẹt một phát, tất cả cũng sạch sẽ như ý niệm về quá khứ kia với cô.
Bạch Dương khong nói gì cả, Bạch Dương ngất!
Khi cô đến bệnh viện đã là ba giờ sáng. Trần Thế Đan không dám bước vào bên trong, anh đứng ngoài, hai móng tay cạ vào nhau trắng bạch, anh nhớ ngày xưa lúc cô căng thẳng cũng đã làm như thế. Cô gái ngốc của anh, nhưng, anh bây giờ là hoảng sợ! Chính xác la hoảng sợ tột cùng!
Bà Mỹ Tuệ đứng bên cạnh anh, xoa xoa hai chân mày, bà không biết nói làm sao với đứa con trai thích làm rồng làm rắn này nữa. Rõ ràng ai ai cũng biết điểm huyệt tử của Bạch Dương chính là đoạn ngày tháng lúc trước, nhưng họ mãi không dám nói chinh là nghĩ tới cảnh tượng này đây.
“Con, là đứa ngốc nhất thế gian!”
Bà vừa nói xong thì bác sĩ cũng đi ra, ông trách mắng một hồi: “Các người,... bệnh nhân đã có dấu hiệu loạn thần từ trước, điều này cậu rõ ràng biết.” Ông ta chậc lưỡi “Bệnh nhân bị ảnh hưởng tâm lí nặng. Có thể nghiêm trọng nhất là mất trí nhớ.”
Và, sự thật là Bạch Dương mất trí nhớ.
“Anh là ai?” Đây là ba từ mà cô nói đầu tiên khi gặp anh. Là ba tư khiến sự hoảng sợ của anh thành thực.
Anh mỉm cười, ngồi xuống cạnh cô, bàn tay nhẹ nhàng chạm lên mái tóc đen đã dài đến ngang vai của cô loe hoe vài sợi vàng do hậu quả của việc tẩy tóc: “Là người mà một tháng trước đây em nói ‘Chúng ta đừng tỏ ra quen biết nhau’.”
Bà Mỹ Tuệ lên tiền khi ánh mắt nâu sữa của cô chạm đến bà: “Con nhớ ta là ai không? Đây nữa, nhớ không?” Bà đứng bên cạnh Sus, nên Sus cũng nhanh nhảu nói: “Con nhớ bà không?”
Bạch Dương lắc lắc đầu, hai mí mắt nhắm lại: “Dạ không ạ!”
Thế Đan nhẹ nhàng lên tiếng: “Không sao, sao này từ từ nhớ. Em ngủ đi.”
Bạch Dương nghiêng đầu, đôi mắt nâu sữa tròn tròn nhìn anh.
“Sao thế?”
“Anh không ra ngoài sao?”
“Tại sao anh lại phải ra ngoài?”
“Anh không ra ngoài làm sao tôi ngủ?”
“Thôi được rồi, cục cưng ra ngoài với mẹ. Dương ngủ ngoan nhé!”
Thế là cả ba người đi ra, Bạch Dương xoay người nằm bên, cách tay phải bị chuyền nước nơi kim tiêm nhói lên, nước mắt cô đồng thời lăn xuống.
Mặt trời chào ngày mới một cách chói chang và ích kỉ, đỉnh điểm của sự chán ghét đó chính là một cú đấm bạo trợn nằm trên mặt Trần Thế Đan.
Vâng, hiển nhiên người đánh chính là Mic.
Cậu ta rất thoải mái tung cú đấm mà không màng hề sức lực. Rõ ràng thôi, bao nhiêu nhẫn nhịn, thù mới lẫn nợ cũ, cú đấm này chính là ước ao bấy lâu nay của cậu ta. Nói thẳng ra, cậu ta không chỉ tính sổ giùm Bạch Dương mà còn tính toán luôn cả ân oán của bản thân mình lên người Trần Thế Đan.
Đùa à, thời cơ là bây giờ vậy mà không tung đòn thì đến Tết Công Gô mới trả thù được à? Thôi, được rồi, hơn hai mươi năm sống trên đời này, niềm ao ước đâu tiên của mái đầu bạch kim đã được toại nguyện.
“Mẹ nó, cậu có biết Mei chính là con gái tôi không? Cậu bảo đảm chăm sóc cho con bé, thế mà giờ cậu hành hạ nó ra cái giống ôn gì? Cậu nhìn xem?” Mic tức tối, phui phủi tay như chính anh ta vừa chạm vào một nhúm khí dơ bẩn nào đó vô cùng ghê tởm.
“Mei?” Trần Thế Đan nhíu nhíu mày, hỏi ngược lại anh ta.
“Ờ.”
“Thế hóa ra cậu giấu Bạch Dương cùng trời cuối đất với cái tên dở người này?”
“Con mẹ nó chứ dở người. Cậu thì hiểu cái quái gì?”
“Tầm thường.” Trần Thế Đan chẳng thèm quan tâm đến Mic, chán nản dựa người vào hàng ghế dành cho người nhà phía ngoài của cô.
“Tôi là một tằng tồi.” Trần Thế Đan không buồn nhúc nhích, đôi chân dài chán nản duỗi thẳng về phía trước, đến cặp mắt tràn đầy sự nguy hiểm cũng bị cất nhẹm đi, tựa như nơi đó bị mất đi một tầng ánh sáng, heo hút mà thảm hại.
“Cậu tồi? Thiếu rồi, cậu trước giờ nghĩ bản thân tốt?” Mic cảm thấy đây là câu chuyên tấu hài đáng buồn cười nhất thế giới. Đúng, quá sức buồn cười.
“Dương quên tôi rồi.”
“Bây giờ mới quên quá thật Mei quá khổ rồi.” Như thể thấy thiếu, Mic nhồi thêm: “Đáng lí ra không nên quen cậu. Không, là không được quen cậu.”
“Cô ấy bị mất trí nhớ.”
Vâng, sáu từ này trọng tâm nhấn vào ba từ cuối “mất trí nhớ.”
Cũng ba từ này khiến mái đầu bạch kim nhìn trân trối Trần Thế Đan không lên lời.
Cũng ba từ này Trần Thế Đan bị lãnh thêm một cú đấm từ Mic.
Mic thề, sau này sẽ kể cho con cháu mình cậu đã đánh tên ôn dịch kia, hai lần trong đời, rất vẻ vang! Phải không nào.
Sau cú giáng lên mặt lần thứ hai từ Mic, Trần Thế Đan bỏ lại cho mái đầu trắng: “Cậu đừng nghĩ sẽ đánh được tôi lần thứ ba.” Thôi, được rồi, như thế Mic cũng đã quá mãn nguyện rồi. Trần Thế Đan đẩy cửa vào bên trong, Bạch Dương còn đang nghiêng người nằm trên chiếc gường trắng, trong bộ áo bệnh nhân, cô thật bé nhỏ. Xung quanh toàn mùi thuốc khử trùng lại càng tôn lên sắc màu thê lương.
Nhưng, khi cô tỉnh dậy, chưa kịp để hai mắt định hình tiêu cự, xung quanh căn phòng nập tràn ánh nắng xỏ xiên bay nhảy, dưới tác dụng của sự quang hóa, từng bước nhảy ánh sáng trở nên lung linh, dập dịu vào nhau tạo nên một vòng tròn phân dãy màu cầu vồng.
Ở đó, bóng dáng đen sừng sững nói với cô: “Anh là Frank.”
Ba từ này như nối thêm chuỗi ngày đau đớn trên người cô.
...