...
Từ mùa xuân năm trước đến mùa xuân năm sau đã cách nhau ba trăm sáu lăm ngày, tròn vẹn 8760 giờ, tổng cộng có mười hai lần Bạch Dương đè lên trang giấy trắng tinh dòng chữ màu đen.
‘Ngày 1 tháng 11, anh vẫn chưa tìm đến em này.’
‘Ngày 1 tháng 12, vẫn chưa tìm đến em nhỉ?’
‘Ngày 1 tháng 1, năm Bạch Dương 24 tuổi,
Sao lại vẫn chưa tìm em nhở?’
‘Ngày 1 tháng 2, ừ, anh ấy vẫn chưa tìm đến mày.’
‘Ngày 1 tháng 3, Trần Thế Đan lại không đi tìm Nguyễn Bạch Dương.’
‘Ngày 1 tháng 4, sao anh không đi tìm em?’
‘Ngày 1 tháng 5, sao anh ấy không đi tìm mình nhỉ?’
‘Ngày 1 tháng 6, ừ, rốt cục là chưa đi tìm thật.’
‘Ngày 1 tháng 7, đông rồi, thế nhưng tiếp tục chưa đi tìm?’
‘Ngày 1 tháng 8, tạm biệt đông, anh ấy chưa đi tìm mình mùa đông à.’
‘Ngày 1 tháng 9, em viết tất cả mười hai lần, viết đều trong một năm, nhưng sao anh vẫn chưa xuất hiện nhỉ?
Trần Thế Đan à, em già rồi đấy, mắt em cũng thêm tàn nhan lên rồi, mà anh vẫn chưa đến đấy!
Em giận rồi, em thật sự giận đấy!
Anh mà còn không xuất hiện là em giận thật đấy!
Làm sao đây nhỉ? Em thật sự nhớ anh phát điên lên được.’
Ngày 17 tháng 9 năm Bạch Dương hai mươi bốn tuổi, dưới bầu trời Melbourne xanh ngắt những vần mây trắng bự, cũng lấp lánh ngàn tia nắng vụn khắp những đóa hoa tím nhạt, tiếng “Ầm” vang lên, Nguyễn Bạch Dương như có phép thuật bay lên không trung, cũng như có phép thuật, cô nhấc máy gọi cho Trần Thế Đan, tín hiệu kết nối từ Sourthbank sang Zurich, sau khi cô nói: “Em xong rồi.” Phép thuật như hết hiệu nghiệm, Bạch Dương ngất ngay tại chỗ.
Ba từ “Em xong rồi” của cô, anh nghe rất rõ, rất rất rõ là đằng khác, rõ đến mức độ Trần Thế Đan hủy ngay cuộc họp trực tuyến với các lãnh đạo cấp cao tại Việt Nam. Rõ đến mức, khi anh có mặt trên sân bay Melbourne, mí mắt cũng trùng xuống vì mệt mỏi, râu cũng phun lên khắp hết cằm!
Bạch Dương của anh bị tai nạn...
Trái tim không những nhức nhói mà lòng cũng hối hận khôn nguôi, giá như, ở gần hơn cô một tí...
Lúc Trần Thế Đan mở của phòng bệnh của cô, in vào mắt anh là một củ cải trắng to đùng, cô gái của anh nằm đó, gương mặt bé nhỏ đang nhắm mắt ngủ say, đuôi mắt lâu lâu giựt giựt, có lẽ cô đang gặp ác mộng chăng?
Trần Thế Đan ngồi bên cạnh, tay anh đan chặt tay cô, mười ngón tay lồng vào nhau khiến tim anh bình ổn lạ thường. Ơn trời!
Cô gái nhỏ của anh không sao!
Giọng nói của bác sĩ khi nãy đi qua đầu anh: “Mặc dù bị văng ra khoảng 2,5 mét, nhưng rất may, mọi xét nghiệm đều bình thường, không có gì nguy hiểm kể cả cột sống và kết quả nội soi không có bộ phận nào hư tổn, tuy nhiên, có lẽ cú va chạm khá mạnh khiến xương chân bị nứt, đã bó bột, cần nghỉ ngơi trong vòng hai tháng.”
Ơn trời, thật sự cảm ơn trời!
Trần Thế Đan im lặng ngồi cạnh cô như một pho tượng sống, hít thở cũng rất nhẹ nhàng, an tĩnh nhìn cô dù khóe mắt đầy tơ máu đỏ. Bạch Dương tỉnh dậy đã là bảy tiếng sau khi được đưa vào bệnh viện, mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi khiến cô xác định được chính xác mình đang ở đâu sau giây đầu tiên mở mắt, giây thứ hai, cánh tay đang soải ra và bàn tay bị người khác nắm chặt, cô ngây ngốc nhìn.
“Hi, Trần Thế Đan, anh đến tìm em đấy à?”
Tiếng nói nhẹ nhàng nhưng trầm khàn trong vòm họng, nhưng người ngồi đối diện cô lại ngạc nhiên, ừm, ngoài ngạc nhiên cũng chỉ có ngạc nhiên. Rất ngạc nhiên, ngạc nhiên đến vui mừng hẳn lên.
Cô gái nhỏ của anh tỉnh rồi!
“Em đã đợi anh thật lâu rồi đấy.”
“...”
“Hình như em bị thương thì phải?”
“...”
“Anh sẽ để em độc thoại vậy sao?”
Anh, bất chợt ôm chặt cô, mặc kệ cái chân co kềnh càng phía dưới, ôm đến nổi Bạch Dương cũng tức ngực. Anh không nhìn cô nói:
“Không sao rồi.”
Anh lại tiếp tục không nhìn cô nói: “Nguyễn Bạch Dương, anh nhớ em muốn chết đi được.”
Anh buông cô ra, nói: “Em bị gãy chân, bị tai nạn.”
Cô nhìn anh, nhìn rất sâu: “Vì em tai nạn nên anh mới đến tìm em?”
“Vì anh nhớ em, rất nhớ em.”
“Nếu em không bị tai nạn, không bị gì cả, anh vẫn sẽ không tìm em?”
“Anh sợ em lại bị tổn thương.” Trần Thế Đan nói thêm: “Em vẫn có thể tìm anh.”
“Hóa ra là thật.” Bạch Dương trầm ngâm, cái trầm ngâm của cô làm anh như bị người ta giật ngược trái tim, lại rất sợ cô giận anh lần nữa. Cô nói:
“Vậy em bị tai nạn lần này là đúng rồi.” Nói xong Bạch Dương nhếch môi cười một cái. Nụ cười của cô đầy rẫy sự tính toán.
“Cố ý?”
“Không, không hề.” Rồi, nụ cười kia đã bán đứng cô, thôi được rồi, anh đã biết rồi đấy. Cô nói: “Chỉ là gãy chân, nếu không anh tiếp tục không đến tìm em.”
Người ngồi trước mặt cô đáy mắt gợn lên cơn tức giận, anh không tức giận vì phải bỏ cuộc họp chiến lược trực tuyến kia, cũng không phải vì chuyến bay mệt mỏi từ Châu Âu sang Châu Úc, mà vì cô gái nhỏ của anh, dám đem cả bản thân ra đùa giỡn, nhỡ đâu không chỉ bị gãy chân, mà còn nặng hơn thế nữa, thế nữa...
Anh nói, giọng nói ngắt mạch: “Giỏi, lắm! Khá, lắm.”
“Từ bao giờ em lại tính toán với cả bản thân như vậy hả? Em cho là em không đau, nhưng anh đau.”
Ôm chặt cô, ôm rất chặt cô. Anh nói: “Không cho phép em như vậy nữa. Không bao giờ.”
...