Tuy thích khám phá thế giới, muốn vi vu phượt tới những vùng đất xa
xôi, muốn sang Africa cát gió tận tay bồng sóc những em bé da đen, những cậu trai tóc tết da màu đang dần bị miệt thị tách biệt tước quyền sống
đấy, những bé gái chân trần chạm nắng môi nứt mắt hong cai sức làm việc
với phần công lớn đôi phần tuổi! Ước mơ ấy với cô như là bầu trời, to
rãi và rộng lớn. Nhưng tận sâu trong cô gái 17, vẫn nhút nhát với nội
tâm đã phải chặt xẻ vắt véo thành chai sạn với từng giây chạy nhảy. Cô
vẫn biết... sợ.
Chiếc balo vừa đặt xuống ghế, ngón tay mảnh vạch một một đường dài trên mặt bàn 50cm, 1/3 chiếc bàn.
- Chỗ của cô.
Đôi ngươi nâu tròn rộ sau cặp kính dày cộm nhìn kẻ-ích-kỉ-kia .
"-Gã quái gì đây? Có phải con trai hay không?"
Đã có câu: Đỉnh cao của im lặng là sự khinh bỉ tột cùng!
Thực hành chính sách ba không: không nhìn, không nói, không quan tâm! Cô
bước chân vào ngồi trong chiếc bàn vỏn vẹn 50cm. Cả đồng loạt một lần
nữa 78 con mắt lại chĩa vào cô. Ngạc nhiên!
Mục tiêu
của Bạch Dương là suất học bổng sang đất nước với những chú Koala đeo
mình trên thân bạch đàn hay lũ sóc Possum chạy ríu rít trên mái nhà, với món bánh Pavlova biểu tượng hay loại hình thể thao cricket cùng khúc
côn cầu sân cỏ chất lừ. Ngay từ khi 9 tuổi cô đã định hình cho mình hai
từ "du học". Ngay từ khi 9 tuổi cô đã phải trải qua những tồi tệ mà sứ
mệnh là hai từ "cuộc đời" thiêng liêng ban tặng. Ngay từ khi 9 tuổi cô
không dám chắc mình là người bất hạnh nhất nhưng cô chắc chắn mình nằm
trong số những người bất hạnh nhất kia. Đến 16 tuổi khi chưa chớm thành
cái con số 17, lại là "cuộc đời" viếng thăm cô. Cô không mạnh mẽ đến
cường quật nhưng cô có thể khẳng định rằng chính cô không phải là người
dễ ngã gục. Nếu có thể quỵ lụy, từ năm 9 tuổi cô đã chết đi cả một linh
hồn.
Đêm sinh nhật thứ 17, cô lại đánh bạo vào giấc mơ những năm tháng 9 tuổi ấy. Đi du học_ và trở thành bác sĩ.
Lao đầu và miệt mài trong những con số khô khan, nuốt lòng từng con chữ vô
tri. Bất giác cô thét lên trong đêm vọng: -Học để làm gì?
Nhưng rồi tự rũ hoặc, cười lởi xởi một mình: -Không học, cô không thể làm gì!
Top ba của giải Toán quốc gia, nhất định cô phải có một chân!
Trong khi cả một tiếng vo ve giữa ruồi nhặng không có, hết thảy 40 con người
kia đang rất rất mực tập trung cả thầy và trò. Liệng cuốn tập nhếch sang phần 50cm của 1/3 chiếc bàn nhẵn mịn. Tay với cây bút viết một từ duy
nhất:
- Chép!
Ừ thì ruồi nhặng có vo ve kêu ù ù hay xoong nồi có nối nhau đập bùm bùm bên tai cô, Bạch Dương cũng cho qua. Cô-đang-bận-học!
Nhận được cái lơ từ con người "lạ" thành công, những ngón tay thon dài gõ
đều xuống mặt bàn, từng nhịp không nhanh không chậm không hối hả thật
rất biết làm người khác phân tâm. Ngay cả thầy giáo cũng dừng phấn nhìn
âm động phát ra kia. Cặp kính lão trễ xuống dãy bàn cuối nhìn chằm chằm
vào cậu trai nằm dài trên mặt bàn tích tắc kéo dài... 1s rồi lại tiếp
tục phần việc dang dở. Vị thầy già đẩy gọng kính màu vàng gỉ lên sát mắt chìm trong dòng câu hỏi:
"-Thế quái gì cần phải học?"_Tuy mãi suy mà trả không ra.
Bạch Dương tuân thủ ba không, nhưng nếu ảnh hưởng đến người khác cũng không
hay. Bàn tay gầy guộc chạm vào mép giấy nhen nhúm, nhìn vào cái chữ cộc
lốc kia, rồi nhìn vào con người kia. Nguyên tắc cô... bị phá vỡ rồi đấy!
Nhìn tiếp quyển vở kia lại... phá vỡ rồi đấy! Nhấc quyển vở tên lạ mặt cùng
bàn không muốn quen lật ra nghí ngoái vài dòng. Mà cũng ác, thôi lương
tâm thành thật coi như nghĩ phước cho con mình vậy, Bạch Dương cố gắng
chép đầy đủ.
Trường Ams khác với trường cũ của cô đã học. Tiếng
chuông ráo rắc kéo dài kếtt thúc một buổi học lê thê khô khốc chứ không
phải chùm tiếng thùm thụp vang ra từ trống. Đây, là điểm khác đầu tiên.
Ừ, thôi thì từ từ tìm hiểu sau. Cô, còn hơn cả một học kì để khám phá
mà. Còn... khá dài!
- Ngồi xuống!
Giọng nói khàn khàn phát ra khi chiếc balo vải vừa kịp bât chéo vai.
"-Hắn nói thế khỉ gì đấy?"_ Nâng nhấc chiếc chân.
- Tôi bảo cô ngồi xuống!_Lật trang vở đầu tiên.
- Cũng được, vừa hơn mức xấu.
Hại não, cóc khô gì kia chứ? Cô từng đạt giải nhất về chữ đẹp đấy nhé!
- Cậu khỏi cần cảm ơn tôi.
- Tại sao?
"-Hở, thái độ gì đây?"_ Bạch Dương dong mắt nhìn thằng khùng trước mặt.
Mà thật, cô đã nói là không quan tâm nên từ đầu đến giờ cô mới phát hiện.
Bạch Dương cô đang ngồi cạnh một mĩ nam. Miễn cưỡng mà nói cô không phải là loại người thiếu ơstrogen nên vẫn yêu trai đẹp, thích trai đẹp,
nhưng trai đẹp mà xất xượt như thế này thì thôi nhé! Cửa sổ cũng không
có cho mà leo!
- Tuy không bán đứng nhan sắc của mình. Nhưng... _Thế Đan ngập ngừng, búng tia mắt về phía Bạch Dương.
- Có thể gọi là phí trả công chép bài!
- Hừ, cậu bạn à! Tự tin là tốt, nhưng tự ngạo là tự tử đấy!
Mái đầu đỏ đánh rối đưa nhẹ như thấm hiểu:
- Cô thiếu hoocmon nữ?
- Vậy cậu hụt testosteron chắc rồi!_Cô phóng về cậu ánh mắt thấu sầu như
phát hiện ra một con voi mamut còn sống sót lại tại thế kỉ 21 ở vùng đất xa xôi nào đó nhưng đột nhiên chết yểu. Ngón tay đưa lên che ngang
miệng, phát ra tiếng suỵt khẽ:
- Hì, tôi có thể xem đây là bí mật của hai ta.
"-Hai ta?"_Thế Đan nhấc rộng chân mày về phía thái dương.
- Tôi rất yêu cái đẹp, nhưng tuyệt nhiên không yêu gay.
Hai tay vòng lên mặt bàn: - Nhìn tôi rất giống trai gay sao?
- Không, cậu không giống trai gay, chỉ là không có điểm nào khác trai gay
mà thôi.
Mái đầu đỏ chồm sát về phía cô, ánh mắt đen láy nhìn thẳng vào gương mặt
bốn mắt kia. Hai ngón tay thon dài nhanh chóng vứt thứ trong suốt dày
cộm kia sang một bên. Tiếng choang chói thét vang lên... từng gương
trong... vỡ vụn.
- Cậu điên à!_ Xô mạnh thằng cha quái gỡ đấy ra, đứng bật dậy tay nắm chặt balo đang định vụt đi.
Bàn tay mát lạnh kéo năm ngón tay gầy guộc của cô. Ép sát cô vào góc tường
cuối lớp. Hơi thở lạnh phả lên cô, dí sát gương mặt điển trai trắng bóc, cánh mũi hạt chanh cao vợi, đôi môi hồng mỏng cong cong chiếc cằm chẻ
nam tính... trời! Thứ vũ khí giết người mà pháp luật không tìm ra hung
thủ gây án CHÍNH.LÀ.ĐÂY !
Cô.chết.mất!
Ngón tay dài lướt nhẹ qua gương mặt cô. Nụ cười nửa miệng nhếch lên trên
gương mặt kẻ quái gở là vốc kiểu quen thuộc. Xô bật con người kia ra,
- Nham nhở!
Trả cho cậu ta hai từ vô bổ cô vơ vội balo bước nhanh về phía cửa lớp. Hơi thở trong lồng ngực đánh sượt một nhịp: CÔ-ĐÃ-CHẾT!
- Cũng không tồi!_Khóe môi hồng lại giăng lên, đầy khiêu khích và kiêu
ngạo. Xỏ hai tay vào túi quần, đôi chân thon dài sải bước trên hành lang tràn nắng. Bất chợt, mái đầu đỏ quay ngược hướng người con gái vừa
chạy, tia nhìn đen chạy thẳng qua kẻ mi, ném ra ánh mắt xa xăm.
"-Thứ đó, sao lại thế? Giống!"
Cậu đứng trân như vị Apollo dưới vạn tinh thể lấp lánh, dõi theo người phía trước chạy xa và hút dần sau khúc ngoặc dãy học.