Melbourne Anh Đi Nhặt Hạnh Phúc

Đứng trước chiếc gương lớn cao hơn mình mười phân, Bạch Dương cũng thở dài ngao ngán. Cô cốc vào đầu một cái, đánh cho tỉnh lú ra, cô không phải ngu mà không nhận ra mình thích cậu nhưng cớ sao lại "đặt" yêu hắn làm gì? Hừ!

Lấy dây chun buột tóc lên gọn gàng, tóc cô không mượt được cái dày và đen thoạt nhìn khá giống ổ rơm bị xới tung, nhưng chỉ cần chải qua một chút là thẳng. Xong, bước một!

Gỡ bỏ hai con mắt dày cộm kia ra,đôi ngươi nâu sữa trong veo với hàng mi dày cong đen trước gương. Không một giọt khóc nào lóe trong mắt cô, tĩnh lặng đến mù mịt.

Ngày còn nhỏ, ba cô đã hằng hà vô số lần hôn lên đôi mắt ấy, có lúc thắc mắc quá Bạch Dương đem đi hỏi ba, mọi bạn cô thì ba mẹ hôn lên cả má và môi. Ba cô thì hôn tất.

"-Con có một đôi mắt rất đẹp! Rất giống mẹ."

Ba cô đã nói vậy thì Bạch Dương cũng không hỏi nữa. Chỉ sau này, càng lớn cô thấy ba mình quả nói không sai. Vì thế, cô muốn giấu riêng nó cho ba mẹ mình. Nhưng kể từ hôm nay... cô, sẽ vứt cái vật chắn ấy đi. Làn da trắng tuy nhìn thấy vẻ xanh xao, chóp mũi thanh tú nhỏ nhọn và đôi môi hồng nhỏ trên làn da kia.

Bạch Dương mỉm cười vỗ tay: "-Cũng không đến tệ."

Bạch Dương từ năm 9 tuổi đã không còn sống. Cái triết lí sống phải có linh hồn, cảm xúc, giác quan! Biết cười khi vui, khóc khi buồn... Bạch Dương từ năm 9 tuổi đã hết tiệt mọi tế bào ấy rồi!

Thể loại nào, sống kiểu gì: cũng-chỉ-hít-thở-mà-thôi!

Năm 17, cô không phải lo ăn ở, tiền bạc, chú đã cho cô mọi thứ.Chú tựa cha cô, chưa kịp nói tiếng từ thiêng liêng ấy, cô lại lần nữa vuột mất. Tất cả!

Mây như nhúm kẹo bông trắng lãng đãng tràn khắp khoảng xanh kia, lềnh đềnh. Nắng xỏ xiên chọi thẳng lên mọi thứ tựa dòng mật ong lóng đặc tràn lên làn đường nườm nượp xe. Vẫn đồng phục trường Ams chỉnh tề, mái tóc tết bím qua một bên, khoác chiếc áo jacket thời thượng chú mua nhưng chưa được đụng đến. Quả thật chú cũng có con mắt thẩm mĩ đấy chứ! Xu hướng áo này chú đã chọn kiểu không dễ mai mọt. Mang đôi giày lười màu xanh lam, suy nghĩ một hồi Bạch Dương tháo chiếc chun xanh trên mái tóc ra, cột bổng lại tóc cho gọn. Nhìn khi nãy khá xinh nhưng... khá điệu! Thôi thì thay đổi từ từ, ngoắc cái 360 độ thằng chả nhận không ra cũng ngại.

Chân tíu tít trên con đường đến trường, phía trước Ams, chiếc Audi A4 trắng đậu chễm chệ hiên ngang hùng dũng và uy nghiêm. Ôi, nó đẹp! Mà khoan, có vấn đề gì đó ở đây! Con Audi kia, kẻ bước ra kia... là tên biến thái từ họ nhà Thanh thèm sinh khí phụ nữ đến chãi dãi đấy!

"-Thế Đan, hự! Cậu chết chắc với tôi rồi, thì ra cái thứ lù lù bữa trước tốc váy tôi, chủ nhân của nó chính là cậu. Hắc hắc !!! Nợ mới thù cũ, cứ dồn rồi quyết luôn một lần!"

Thả chiếc balo MCM xuống ghế, Thế Đan nhìn nhận sự khác lạ của chiếc túi xuất xứ từ Đức kia, cậu ngẩn lên nhìn.

Cúi sát người xuống cái gương mặt hơn hoa phía trước, phất cái nhếch môi cướp được từ con người cùng bàn:

- Sao?

Thế Đan thu nhẹm cái thứ trong veo màu nâu sữa, khóe môi giăng vặt:

"-Là Dương tự tìm đến, tôi! Chìu Dương!"

- Không đến thật xấu!

- Này, khen tôi một câu thì cá móc xương cậu sao?

- Không! Thật sỉ nhục thẩm mĩ!

"Hự, mày phải nuốt giận. Bình tĩnh... bình tĩnh Bạch Dương à."

- Cóc khỉ!

"-Minh Nhàn, anh sẽ giúp em."

- Okay, Dương có thể làm bạn gái tôi.

- Thứ loại ăn tạp.

- Khác?

-...

Một ngày rất xa trong quá khứ, thứ mùi sát trùng nồng nặc đầy hành lang dọc căn phòng cấp cứu bao quanh, khó chịu và ngột ngạt. Trên đôi mắt trong veo là sự khô khốc đến cạn kiệt, hoảng hốt đến bất lực, thà là cứ ầm ĩ mà khóc rống lên, cứ tèm nhem mà để cảm xúc tuôn trào. Đằng này là cả một gương mặt trống trơn hoang hải đến im lìm. Trong đôi mắt ấy rỗng tuếch mang cái vô hồn tựa đã chết khi tia nhìn chỉ chăm chú lên chiếc đèn đỏ chói trước căn phòng trắng lạnh. Tiếng "ting" phát ra, vị bác sĩ cùng đoàn y tá mặc thứ áo trắng tinh khôi vĩ đại chỉ khẽ lắc đầu trong tiếng thở dài nhìn cô bé bộ đầm hồng phấn lưng tựa tường thẩn thờ vươn mắt sang không gian im ắng tĩnh mịch kia. Cô bé bước lại gần, bên cạnh người chú khẩn khoảng lộ trên nét mặt. Vị bác sĩ chưa kịp lên tiếng:

- Cháu vào được chứ?

Người bác sĩ già nhìn cô bé trước mặt khóe mắt giựt phăng.

- Cháu hiểu việc gì đang xảy ra, đấy... là ba mẹ cháu!

Ông nhìn người chú lớn bên cạnh cô bé gật đầu, cả đoàn người áo trắng tạt ra nhường cô bé đi vào căn phòng "tử". Họ ngẩn người nhìn cô bé nhỏ nhắn lặng đi trong từng bước chân, đôi giày vải vấp víu vào nhau.

- Liệu có được không?

- Có thể không được sao?

Cả vị bác sĩ và người chú lớn chìm trong thinh không. Tiếng hai cô y tá thì thầm:

- Bạch Hạ thật tội! Có nghề như thế, tâm huyết như thế! Cô ấy ra đi là một tổn thất lớn trong giới bác sĩ chúng ta.

Sự câm lặng nối chuỗi thời gian trôi đi trong đau thương!

...Dãy nhà C, căn phòng cấp cứu loại A,

Các bác sĩ đang gấp rút phẫu thuật cho một nạn nhân mắc bệnh trào ngược van hai lá, rất nguy cấp bị tai nạn tình trạng khẩn cấp trong hiện tượng khó thở, máy điện tim dường như đang là trên một đường thẳng. Nạn nhân trong hiện tượng hấp hối, máy điện tim vang lên tiếng chói tai, reo đều.

...Dãy nhà D, căn phòng cấp cứu loại A,

Đoàn bác sĩ đi ra thở phào:

- Nạn nhân bị tai nạn khá nghiêm trọng, đã qua giai đoạn nguy hiểm, tính mạng đã được giữ! Chỉ có điều...

- Sao? Điều gì bác sĩ?_Bà Mỹ Tuệ sốt sắng giọng như giẫm vào nhau, màn nước giăng tràn võng mạc che đầy hai mắt. Vẻ đẹp mặn mà theo độ lo lắng dâng cao.

- Ngài ấy... có thể liệt nửa thân suốt đời. Sống thực vật và... mất hoàn toàn ý thức.

Bà khụy xuống, phía trước hoàn toàn sụp đổ.

Hai đứa nhỏ một trai một gái, cô bé gái xinh như barbie khóc nấc khi nghe tin mẹ mất. Cậu trai nắm tay bóp chặt, đuôi tằm hằn lên dữ dội:

"-Tất cả, sẽ-phải-trả-giá."

Ngày hôm sau, trên tất cả các bìa báo, thông tin đại chúng,... đều dăm dẳm vụ tai nạn tang thương. Vị chủ tịch công ty A.D nổi tiếng toàn cầu, nhà thiết kế thời trang lừng lẫy Emmy cùng hai người khác là bác sĩ tài năng Bạch Hạ, tổng giám đốc ngành thời trang Châu Á Nguyễn Hải An. Ba chết, một thương nặng.

Ngày hôm sau nữa, mọi tin tức đều bị ém nhẹm. Đau thương hòa dĩ vãng...

Đôi mắt đen... cậu trai rực đỏ tia máu, đè chặt giọt nước mắt cô bé! Phủ lên sự im lặng khô khốc của một người.

...Cả ba năm ấy đều 9 tuổi!

Bờ môi mỏng vắt nụ cười kiêu ngạo, nắng trưa hòa nét cười bừng sáng sự nguy hiểm đến tột cùng!

Bạch Dương vẫn chưa biết: Người ngồi bên cạnh mình là ai? Như thế nào? Ra làm sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui