Mềm Lòng

Ngày 7 tháng 12 là sinh nhật của Tiêu Mộ Tuế, sinh nhật của cậu năm nay không trúng cuối tuần nhưng dì Tiểu Miêu nói với cậu rằng nhà hàng đã chuẩn bị bữa cơm sinh nhật cho cậu, nếu cậu muốn đi thì sẽ có xe đến đón. Quản gia cũng hỏi cậu có muốn về biệt thự ăn cơm hay không. Tiêu Mộ Tuế không muốn về biệt thự, cuối cùng cậu nói với quản gia chuẩn bị đến nhà hàng của dì Tiểu Miêu ăn cơm. Sau đó cậu còn gọi điện thoại cho ông ngoại để nói mình rất thích quà sinh nhật ông tặng.

Quà sinh nhật của ông ngoại tặng cậu đều là những bộ lắp ráp để cậu tự xếp. Lần này là một tàu chiến mà Tiêu Mộ Tuế rất thích. Kể từ khi cậu nhận được cậu đã bắt đầu xếp, sau khi làm xong bài tập vào buổi tối cậu đều dành tầm hai tiếng để lắp tàu chiến, ngày nào cậu cũng ngủ ở phòng khách.

Dì Tiểu Miêu cũng tặng quà cho cậu, lần này dì ấy tặng cậu một bộ máy chơi game mới, cậu thử một chút thì thấy cũng không tệ lắm. Những dì khác cũng tặng quà, nào là đồng hồ đeo tay, nào là đá quý, cậu đều bảo quản gia cất đi như thường lệ. Đồng hồ đeo tay cậu thường đeo chính là chiếc đồng hồ đầu tiên mà mẹ cậu tặng cho cậu, một chiếc đồng hồ đeo tay bình thường, mặt đồng hồ có chút cũ, đã thay dây được hai lần.

Trở về từ nhà hàng của dì Tiểu Miêu, tâm trạng của cậu rất tốt, còn mang về chiếc bánh kem đang ăn dở, một lồng thịt bò chiên, vừa đi qua công viên nhỏ của khu chung cư thì cậu chợt thấy một bóng người cô độc đang ngồi trên xích đu.

Từ lần Tiêu Mộ Tuế kéo anh đi băng bó vết thương, cậu đã buộc bản thân mình đừng quan tâm đến chuyện không đâu. Cậu hoàn toàn không biết đối phương là ai mà lại dắt anh về nhà mình, cho dù khuôn mặt đó có thu hút đến đâu... Huống chi, anh vẫn không nói câu nào.

Về đến nhà cậu tắm rửa sạch sẽ rồi lao mình vào xếp tàu chiến, khoảng một giờ rưỡi sáng, Tiêu Mộ Tuế mới đi rửa tay và định đi ngủ, chợt cậu nghe thấy tiếng bình thủy tinh đang lăng ở hành lang.

Trong lòng chợt sợ hãi, bình thủy tinh!

Còn có tiếng vật cứng đập vào hành lang, Tiêu Mộ Tuế xin thề, điều cậu ghét nhất trên đời này chính là ngoại tình, điều thứ hai chính là bạo lực gia đình.

Tiếng động vang lên không kéo dài lâu, Tiêu Mộ Tuế cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể ngủ ngon rồi. Bất chợt trong đầu hiện lên hình ảnh nốt ruồi nhỏ không quá rõ, còn có một vết sẹo không thể nhìn thấy nếu không nhìn kỹ.

Cậu vén chăn lên rồi cầm lấy một cái cờ lê từ trong hộp dụng cụ mình thường cất trong tủ, mang theo điện thoại di động đang sạc pin. Tiêu Mộ Tuế mặc đồ ngủ, lấy áo khoác gió đang treo trên giá rồi khoác đại lên người và đi xuống lầu. Trong hành lang có vỏ chai bia vỡ tan nát, không có vết máu, nhưng trên vách tường có dấu vết cọ xát khi va chạm rất rõ ràng.


Tiêu Mộ Tuế đi xuống lầu thì không nhìn thấy con trai tên sâu rượu, đang chuẩn bị đi về nhà thì lại xoay người đi đến công viên nhỏ. Lúc này không có ai ở công viên nhỏ, Tiêu Mộ Tuế nghĩ thầm, lúc nãy có tiếng động mạnh như vậy, anh còn có thể về nhà sao?

Tiêu Mộ Tuế vừa chửi mắng bản thân lại quản chuyện không đâu, vừa trấn an bản thân, người tốt làm đến cùng, tích lũy việc tốt, làm bẩn quần áo của người khác, cho nên phải tìm cơ hội trả lại...

Đi đến cửa hàng xiên nướng, một ngày của tháng mười hai có chút lạnh, áo ngủ của Tiêu Mộ Tuế có chút mỏng, cậu hắt hơi một cái, đến cửa hàng ăn một vài xiên nướng, còn mua thêm vài xiên về nhà ăn. Bà chủ cố ý mang sữa bò nóng đến cho cậu, vì thế Tiêu Mộ Tuế có được hai bình sữa bò nóng.

Mang theo bữa khuya về nhà, Tiêu Mộ Tuế cảm thấy hơi buồn ngủ, cậu định để bữa khuya nay đến sáng mai mới ăn. Sau đó cậu gặp được con trai tên sâu rượu đang hút thuốc trước cửa của một cửa hàng nhỏ, anh ngồi xổm bên cạnh đó như người vô công rỗi nghề. Anh mặc một bộ quần áo mỏng manh, vòng khói vừa thổi ra cũng bị gió thổi đi, một hơi rồi lại một hơi, trông động tác rất thành thạo.

Tiêu Mộ Tuế có chút tức giận, cậu vào cửa hàng mua băng cá nhân, còn thêm một bình muối i-ốt và cồn sát trùng. Cậu bí mật đưa sữa bò ấm áp trong túi cho đối phương, cũng mặc kệ đối phương ngây ngốc nhìn mình, cậu chỉ nhanh chóng rời đi.

Từ đó, Tiêu Mộ Tuế quyết định sẽ không tiếp tục xen vào bất cứ chuyện gì của người này nữa, cũng không đến quán xiên nướng nữa.

Đã có kết quả kỳ thi tháng mười một, lần này có thể đổi lớp, Tiêu Mộ Tuế đạt hạng bốn mươi bốn trong khối vào kỳ thi này. Dựa vào điểm trung bình ba lần thi tháng để xếp lại thứ tự trong khối, cậu có thể tiến vào lớp bốn ở tầng dưới, vừa bước qua ngoặt cầu thang là có thể nhìn thấy lớp một của Trần Dã.

Trần Dã cũng chính là chàng trai mà Tiêu Mộ Tuế luôn muốn quan tâm, thành tích học tập của anh rất giỏi, luôn đứng trong top ba vào những kỳ thi tháng, phải nói anh như một huyền thoại bất bại.

Tiêu Mộ Tuế đi đến lớp bốn, trong lớp có thể tùy ý chọn chỗ ngồi cho nên Tiêu Mộ Tuế chọn một góc tối sát cửa sổ. Vị trí này rất gần điều hòa, cậu lại rất sợ lạnh, thời tiết vào mùa đông rất thích hợp để ngủ.


Dường như tầng dưới đã trang trí xong, cũng có vài động vật nhỏ nhưng rất yên tĩnh. Thỉnh thoảng khi mở cửa ra, Tiêu Mộ Tuế có thể nhìn thấy một chú mèo Ragdoll xinh đẹp, lông nó xù, đuôi to ngoe nguẩy khiến Tiêu Mộ Tuế nhớ đến Trần Dã. Làn da của Trần Dã không trắng, nó có màu sữa sô cô la.

Nghĩ như vậy, Tiêu Mộ Tuế lấy ra một viên sô cô la đen từ trong túi và nhét vào miệng, sau khi tan chảy, cậu có thể nếm được vị đắng. Trần Dã, chỉ là một con mèo hoang khó thuần mà thôi.

Trường học muốn tổ chức đêm liên hoan văn nghệ mừng năm mới, Tiêu Mộ Tuế biết chơi đàn piano và đàn violon, nhưng cậu không có ý định đăng ký tiết mục. Rất tốn thời gian cho việc dàn dựng và diễn tập, bây giờ cậu chỉ muốn cố gắng học tập để được vào lớp một, rồi đi thi vào đại học A.

Cậu biết được tiết mục của lớp một thông qua Khâu Hàn Sinh, Trần Dã muốn biểu diễn tiết mục độc tấu Piano. Biết được như vậy cho nên cậu nổi hứng thú, nhanh chóng hỏi Khâu Hàn Sinh xem liệu có thể kết hợp với lớp của cậu để biểu diễn độc tấu Piano không. Khâu Hàn Sinh mỉm cười và hỏi: "Vậy lớp các cậu ai sẽ đi?"

Tiêu Mộ Tuế ăn miếng kem rồi chỉ vào mình: "Tôi nè."

Khâu Hàn Sinh nhớ tới mình có hỏi thăm cậu vào lúc học xong tiết tự học, cho nên lên tiếng hỏi: "Không phải cậu định cố gắng làm bài thi sao?"

Tiêu Mộ Tuế chợt nhớ ông ngoại và bà ngoại đã về nước, mấy hôm nay cũng bị chênh lệch thời gian: "Ông ngoại và bà ngoại của tôi cũng đến xem, bọn họ muốn xem tôi biểu diễn."

"Dù sao thì lớp các cậu có một người, thêm tôi nữa, hai người biểu diễn sẽ có hiệu quả tốt hơn."

"Được rồi, để tôi đi hỏi một chút."


"Có dễ nói chuyện với người chơi Piano đó không?" Tiêu Mộ Tuế ăn xong miếng cuối cùng thì cố gắng hỏi Khâu Hàn Sinh.

Khâu Hàn Sinh lắc đầu: "Cậu ấy căn bản không nói chuyện, giáo viên cũng mặc kệ cậu ấy, chỉ cần đúng giờ đến thi là được."

"Học giỏi là có thể nhận được sự tự do cao nhất của Trường trung học số 1."

Tiêu Mộ Tuế lấy một ít sô cô la từ trong túi ra rồi đưa cho Khâu Hàn Sinh: "Vậy cậu hỏi giúp tôi một chút, tôi về làm đề đây."

Cuối cùng Tiêu Mộ Tuế cũng được toại nguyện, vào hai tiết học cuối cùng của mỗi buổi tối thứ ba và thứ sáu, cậu sẽ luyện tập Piano cùng Trần Dã ở phòng học.

Giáo viên lớp một lựa chọn ca khúc "Lâu Đài Trên Không", Tiêu Mộ Tuế đã từng chơi bài này từ lâu rồi. Nhưng cậu chỉ từng chơi đàn bốn tay cùng với giáo viên, bây giờ phải chơi đàn cùng Trần Dã, đúng là cậu có chút lo lắng, không biết trình độ đối phương như thế nào, cũng may là bài này cũng không quá khó.

Kết thúc tiết tự học đầu tiên của buổi tối, Tiêu Mộ Tuế đến căng tin mua một tách trà sữa, một phần mì cho bữa tối, sau khi ăn xong mới chậm rãi đi đến phòng học piano.

Phòng học piano xếp thành hình tròn, ở giữa là sân khấu và vị trí của giáo viên, có một chiếc đàn piano ba chân màu đen của Yamaha. Trần Dã vẫn chưa đến, Tiêu Mộ Tuế thả lỏng người, mò mẫm với nút đèn trên tường để bật lên. Cậu bật đèn trần sân khấu, chuyển đổi vài lần sang một nguồn sáng đơn mà cậu thích, sau đó cậu tháo vải lụa trên đàn piano, cẩn thận ngồi trên ghế và thử một vài âm sắc. Mặc dù đàn piano hơi cũ nhưng âm sắc vẫn chính xác, vì vậy Tiêu Mộ Tuế tùy ý gảy một khúc nhạc nhẹ nhàng để luyện tập.

Cậu nhớ đến lần đầu tiên đến phòng piano, mẹ đã chơi bản "Canon" để cho cậu nghe, cậu ấy cảm thấy hình ảnh mẹ mình tập trung chơi piano rất đẹp, sau đó cậu không ngần ngại theo mẹ học piano. Nhưng vì tập piano quá nhàm chán nên cậu chuyển sang tập violin, rồi lại tập luyện hai nhạc cụ thay phiên nhau. Mẹ cậu mỉm cười và nói rằng cậu không có dự định gì cụ thể, nhưng bà cũng nói "Con cứ làm những gì con thích.". Nhớ đến đây, khúc nhạc "Canon" mềm mại dưới đầu ngón tay cậu lập tức biến thành một khúc "Croatian Rhapsody" mượt mà và dâng trào. Cậu có thù hận và oán giận trong lòng, đầu ngón tay nhanh chóng nhảy trên từng phím đen trắng của đàn piano, thân thể cũng khẽ lắc lư theo, Tiêu Mộ Tuế nhắm mắt lại, nhớ tới người thứ ba đang ngồi tù kia và cô bé có ý định nhào đến đánh cậu...

Nhưng hai đứa trẻ đó cứ ở An Thành như vậy cũng đừng hòng có được những ngày tháng hạnh phúc.


Tiêu Mộ Tuế nở nụ cười rất nhẹ, chậm rãi đổi "Croatian Rhapsody" trở lại thành một bản nhạc thoải mái và vui vẻ, cuối cùng từ từ đổi thành "Lâu Đài Trên Không" để chơi vào ngày đầu năm mới.

Cậu chơi xong khúc nhạc, Trần Dã còn chưa tới, Tiêu Mộ Tuế không quan tâm nữa, bản thân mình tận hưởng là được rồi.

Đến khi cậu đặt tấm vải lên đàn thì cậu mới phát hiện dưới sân khấu là một bình thuốc sát trùng đang nằm đè lên một băng cá nhân hoàn toàn mới. Trái tim của Tiêu Mộ Tuế đập điên cuồng, Trần Dã cũng đã đến!

Buổi tối thứ sáu, Trần Dã đến sớm hơn Tiêu Mộ Tuế. Tiêu Mộ Tuế cầm bình sữa bò nóng trên tay phải, còn tay trái sờ sờ bình sữa bò nóng trong túi. Trần Dã đang đánh khúc nhạc "Canon", lỗ tai cập lập tức ửng đỏ, hóa ra hôm đó anh đã đến rất sớm!

Tiêu Mộ Tuế đợi anh đàn xong mới rón rén đi qua, cậu chủ động lên tiếng: "Tiêu Mộ Tuế."

"Trần Dã."

Giọng nói của anh hơi trầm và khàn, lẽ nào là đang trong thời kỳ thay đổi giọng sao? Nhưng mà thế này cũng là khởi đầu tốt... Tiêu Mộ Tuế cũng không biết nên nói gì, cậu chỉ gãi đầu rồi để hai tay trên phím đàn và tùy ý đánh vài nốt, sau đó bắt đầu đánh bài "Lâu Đài Trên Không", đối phương cũng nhanh chóng đuổi kịp nhịp nhàng.

Lần đầu tiên luôn có sự tranh nhịp điệu, Tiêu Mộ Tuế vẫn luôn trong trạng thái hồi hộp. Tai và cổ của cậu rất đỏ, cơ thể cũng có chút căng thẳng. Lần thứ hai thì khá hơn một chút, cơ thể dần dần thả lỏng, cậu bắt đầu nhẹ nhàng nhìn Trần Dã. Anh cắt tóc rất ngắn, lông mày và lông mi đều rất đen, lông mi rất dài và dày... Đối phương đang rất tập trung, động tác đầu ngón tay cũng rất lưu loát, bởi vì ngồi cùng nhau, khoảng cách giữa hai người rất gần, cậu cũng có thể ngửi thấy mùi cồn sát trùng trên người anh.

Bốn bàn tay liên tục đánh đàn, sau khi thử nghiệm độ phối hợp của hai người, Tiêu Mộ Tuế phát hiện kỹ thuật đánh đàn Piano của Trần Dã không bằng mình. Cho nên cậu mới bắt đầu cố ý phối hợp với đối phương. Lần đánh đàn thứ năm, cuối cùng cũng không còn chuyện tranh nhịp điệu nữa.

Dường như đã tìm được tri âm, cho là lần đầu tiên hai người mới đánh đàn với nhau rất kỳ lạ, sau khi đánh được bốn lần thì lại như quen biết nhau thêm lần nữa. Đến khi sắp kết thúc lần thứ sáu, Tiêu Mộ Tuế dừng tay lại và nhéo ngón tay đỏ bừng vì đánh đàn. Lần này cậu không còn lén nhìn Trần Dã mà đã dám nhìn trực tiếp, nhưng cậu vẫn không biết nói gì. Cuối cùng Tiêu Mộ Tuế cúi đầu nhìn Trần Dã đánh một khúc "Nocturne" bằng bàn tay rõ ràng của mình. Tiêu Mộ Tuế đã kiểm tra khúc nhạc này, đâu là một bài hát trong cuộc thi cấp sáu.

Phòng Piano cách âm tương đối tốt, lúc ở trong này sẽ không nghe được chuông tan học bình thường ở bên ngoài. Tiêu Mộ Tuế nghe anh đàn xong khúc nhạc thì cậu cũng dần tiến đến và đánh một khúc nhạc "summer" nhẹ nhàng. Khi cậu đàn xong, Trần Dã khẽ cười một tiếng, cậu cũng cười theo, sau đó cậu sờ bình sữa bò đã lạnh trong túi, rồi lấy ra và tiện thể nhét vào bộ đồ đồng phục học sinh của Trần Dã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận