Đôi chân Trần Dã gần như đã khỏi hẳn, có thể đi học lại được, cho nên Tiêu Mộ Tuế đi học cùng anh. Tiếng chuông của tiết học cuối cùng của buổi sáng vang lên, cậu nhanh chân chạy đến cửa của lớp 1 để đợi Trần Dã, nhất định phải kéo Trần Dã đến căn tin cậu thường ăn cùng mình. Khâu Hàn Sinh nhìn thấy Trần Dã và Tiêu Mộ Tuế ngồi cùng một chỗ thì giơ ngón cái cho Tiêu Mộ Tuế. Nếu Tiêu Mộ Tuế có đuôi thì chắc bây giờ nó đã vẫy mạnh rung trời rồi.
Cậu gọi nước hầm thịt bò và hai phần rau dưa, cuối cùng là một phần trái cây cắt sẵn. Tuy ở cùng Trần Dã không thể ăn cá ăn tôm, nhưng ăn những loại thịt khác cũng rất ngon. Tiêu Mộ Tuế cảm thấy giai đoạn này nên chăm sóc vết thương cho mèo rừng nhỏ trước sẽ tốt hơn, cá tôm hay hải sản thì ăn lúc nào cũng được.
Trần Dã gọi món rất thanh đạm, không có một chút ớt, Tiêu Mộ Tuế cảm thấy anh gọi rất nhạt, nhạt đến mức cậu chạy đi gọi cho Trần Dã một phần canh bò viên, cho anh thêm một phần thịt bò.
Vào bữa tối, Tiêu Mộ Tuế gọi thêm cho mình và Trần Dã mỗi người một phần canh hầm, nhưng Tiêu Mộ Tuế không ăn bí đao trong phần canh hầm, cậu chỉ ăn thịt và vài miếng rau là xong.
Buổi tối về nhà, dưới ánh đèn đường nhàn nhạt, Tiêu Mộ Tuế vẫn nắm lấy tay Trần Dã và cho vào túi mìn như thường ngày. Cậu nhịn không được phải vuốt ve mu bàn tay của Trần Dã, cảm nhận những đường gân xanh trên đó và từng đốt ngón tay, rồi lại rụt tay mình lại.
Bây giờ cậu gan dạ hơn nhiều, có thể dắt tay anh đi từ con ngõ nhỏ đến khu chung cư, lại từ công viên nhỏ đến cửa nhà, có điều cậu vẫn luôn lo rằng người ba say rượu của Trần Dã lại ngồi chờ ở hành lang tầng bốn, cho nên gần đây cậu đang suy nghĩ xem có nên đổi chỗ ở hay không...
Quản gia đã cung cấp cho cậu thông tin của những căn phòng mới, nhà nào cũng rất rộng rãi, cũng có loft. Thật ra Tiêu Mộ Tuế không yêu cầu gì nhiều, cậu chỉ cần chỗ ở gần trường học một chút, đi bộ không quá ba mươi phút, nhưng vấn đề quan trọng nhất là làm sao có thể khuyên Trần Dã chuyển đến sống cùng cậu.
Ban đêm cậu lại xếp tàu chiến, Tiêu Mộ Tuế nghe thấy tiếng mở cửa từ căn phòng bên cạnh, dường như là đi đến phòng vệ sinh. Tiêu Mộ Tuế nhìn giấy hướng dẫn, trong lòng vẫn luôn suy nghĩ đến việc khác, còn lâu Trung Quốc mới cởi mở trong việc yêu đồng giới giống như các nước khác. Cậu cảm thấy cậu không yêu đồng giới, chỉ là cậu thích Trần Dã và anh là một chàng trai, bởi vì khi cậu tìm một vài tư liệu và tạp chí trên mạng thì lại không có cảm xúc gì, chỉ khi nào nghĩ đến gương mặt Trần Dã thì cậu lại rất kích động...
Trần Dã sống cùng cậu trong căn nhà này cũng là do cậu ép buộc... Còn có những cái nắm tay kia, chắc cũng là do cậu ép buộc mà có.
Tiêu Mộ Tuế thả giấy hướng dẫn xuống, cậu mở cửa và đi vào bếp định làm chút gì để ăn, chắc chắn là do đói bụng nên không nghĩ thông được chuyện gì.
Tủ lạnh nhà cậu dần biến thành tủ lạnh của một gia đình bình thường, sẽ có thịt cắt sẵn, rau củ tươi mới và đậu hũ đóng hộp, còn có những quả trứng gà xếp ngăn nắp và có cả chút hoa quả.
Lúc Tiêu Mộ Tuế ở một mình, trong tủ lạnh đều là đồ ăn bên ngoài cậu mang về, có đôi khi để đó lâu cậu cũng không muốn ăn nữa nên cũng thiu mất. BÌnh thường trong các tầng của ngăn tủ đông chất đầy kem, nhưng bây giờ cậu phát hiện bên dưới đó có rất nhiều thịt cấp đông, có cả thịt bò nạm mà cậu thích ăn, còn có bánh tôm nướng, vài cái bánh bao và sủi cảo cấp đông...
Từng hơi thở của cuộc sống đều đến từ Trần Dã.
Lúc Trần Dã đi vào nhà bếp thì Tiêu Mộ Tuế đang nấu nước sôi và chuẩn bị mỳ, thấy anh tới Tiêu Mộ Tuế chỉ vào mặt rồi hỏi anh có muốn ăn không. Trần Dã gật đầu cho nên Tiêu Mộ Tuế lấy bát mới ra, thêm nước vào nồi, cậu định nấu cả hai gói mỳ. Cuối cùng cậu đập hai quả trứng gà vào nồi và không khuấy tan trứng gà, cậu cầm một chén canh đưa cho Trần Dã gắp mỳ, còn cậu thì ăn thẳng trong nồi.
Hai người ăn cơm không nói chuyện với nhau nhiều, Trần Dã ăn uống nhã nhặn và cậu cũng vậy, mặc dù đang ăn mỳ nhưng vẫn không ồn ào giống như đang ăn đồ ăn cao cấp vậy.
Tiêu Mộ Tuế ăn trứng xong thì uống một hớp canh: "Cậu có muốn chuyển sang nơi khác sống với tôi không?"
Trần Dã nói: "Lý do."
"Tôi không muốn để cậu về nhà." Tiêu Mộ Tuế cũng không tám nhảm với anh mà cậu nói thẳng: "Tôi muốn duy trì tình hình bây giờ."
Trần Dã ăn xong miếng cuối cùng mới trả lời câu hỏi của Tiêu Mộ Tuế: "Không được."
Tiêu Mộ Tuế có chút tức giận nhưng cậu cũng không thể giận cá chém thớt lên người Trần Dã.
Tiêu Mộ Tuế đặt nồi và bát canh vào máy rửa bát, rồi cậu hậm hực mở tủ lạnh ra và uống một bình sữa bò. Lúc cậu muốn uống thêm bình sữa thứ hai thì có một dòng nhiệt ấm áp từ bàn tay chạm vào đầu cậu và vuốt ve tóc cậu.
Tiêu Mộ Tuế cũng không né tránh, chỉ cúi mặt xuống và không nói lời nào. Cuối cùng chủ nhân của bàn tay ấy cũng bước về phòng ngủ dành cho khách, còn Tiêu Mộ Tuế buông bình sữa xuống và chuẩn bị đi đánh răng.
Mặc dù cuộc sống vẫn như cũ nhưng Tiêu Mộ Tuế vẫn muốn cùng Trần Dã đến căng tin, lúc gọi món cậu sẽ gọi thêm cho Trần Dã một phần canh, nhưng dường như giữa hai người bọn họ có khúc mắc. Tiêu Mộ Tuế không nói được nguyên nhân, chỉ cảm thấy có chút buồn bực, tốc độ lắp ghép tàu chiến vào ban đêm chậm hơn rất nhiều. Cuối cùng cũng vì kỳ thi cuối cùng mà tạm dừng việc này.
Kết quả thi giữa kỳ Tiêu Mộ Tuế xếp hạng 26 toàn khối, đây cũng là một thành tích tốt. Nhưng mà kỳ thi cuối kỳ vẫn rất quan trọng, muốn vào lớp 1 rất khó, dù thế nào tiêu chuẩn được vào vẫn là thành tích. Cậu muốn học chung lớp với Trần Dã, cho dù bình thường cũng không nói chuyện với nhau nhiều nhưng cậu vẫn muốn học chung lớp với Trần Dã.
Bình thường ông bà ngoại đều ăn tết cùng với nhóm bạn già, nhưng năm nay có Tiêu Mộ Tuế nên muốn đưa cậu sang Queenstown để ăn tết, ở đó thời tiết tốt, vào mùa hè lại rất ấm áp.
Tiêu Mộ Tuế không muốn ra nước ngoài, thậm chí cậu còn không muốn đi máy bay, ông ngoại hỏi cậu có phải cậu muốn ăn tết ở trong nước cùng bạn học không, thì cậu đã thẳng thắn trả lời "Dạ phải". Ông ngoại thay đổi thái độ thường ngày, hôm nay lại có chút cứng rắn, nhất định phải đưa cậu đi nước ngoài. Cuối cùng cả hai bên đều rất ngang ngược, chỉ có bà ngoài mềm lòng, lén nói riêng với Tiêu Mộ Tuế rằng cậu có thể dẫn cậu bạn học kia đi theo.
Chuyện trong nhà đã giải quyết xong, cậu vẫn lo rằng không biết Trần Dã như vậy có đồng ý ra nước ngoài ăn tết cùng cậu hay không? Bây giờ vốn dĩ là do cậu ép buộc anh ở nhà của mình, suy cho cùng hai người cũng chỉ học cùng trường thôi...
Lòng Tiêu Mộ Tuế nóng như lửa đốt, lại không có cách gì tốt hơn, còn một môn thi cuối cùng là bọn họ có thể nghỉ đông.
Buổi tối, cậu đang đọc sách và làm đề, quả thật không ngủ được nên đã đi xuống lầu, gõ cửa phòng Trần Dã, phát hiện không có ai trong phòng. Cậu hoảng hốt nhưng lại nhìn kỹ giường của anh lại lần nữa, hình như anh chỉ đi ra ngoài, quần áo và túi xách đều còn ở phòng ngủ, cho nên Tiêu Mộ Tuế khoác áo, mang thêm đôi giày rồi đi ra ngoài tìm mèo rừng nhỏ của cậu.
Cuối cùng, cậu lại phát hiện Trần Dã đang định châm lửa hút thuốc ở bên ngoài một siêu thị nhỏ.
Tâm trạng vừa được thả lỏng, cơn tức giận cũng nổi lên, bây giờ đang ở bên ngoài, Tiêu Mộ Tuế nén nhịn không nói lời nào, chỉ lấy điếu thuốc trong miệng anh ném vào thùng rác, sau đó cũng mò lấy đi hộp thuốc lá và bật lửa trong túi quần anh. Trên đường trở về Tiêu Mộ Tuế chịu đựng không nắm tay Trần Dã.
Mãi cho đến cửa nhà, Tiêu Mộ Tuế mở cửa thì Trần Dã cũng thuận theo đó mà đi vào, Tiêu Mộ Tuế lại nhào lên ôm anh và kéo anh đến lối vào nhà.
Đèn led ở lối vào sáng một chút rồi lại tắt, chỉ có phòng ngủ chính của Tiêu Mộ Tuế ở trên lầu vẫn sáng đèn, ánh đèn chiếu sáng từ phòng ngủ đến cầu thang, chiếu mãi cho đến nơi không thể chiếu đến nữa.
Trần Dã vỗ tay Tiêu Mộ Tuế, muốn cậu thả mình ra. Tiêu Mộ Tuế không muốn, càng ôm anh chặt hơn. Cũng may sức của Trần Dã lớn hơn Tiêu Mộ Tuế nên anh ôm người vào nhà, còn cậu thì cởi giày và đi chân trần đến phòng ngủ cho khách cùng với anh.
Trần Dã dùng tay trái nắm tay Tiêu Mộ Tuế, cố gắng kéo cậu ra. Tiêu Mộ Tuế không chịu nên đẩy anh lên giường, rồi đè lên người Trần Dã, rồi lại lập tức đứng dậy xem mình có làm đau cánh tay phải của Trần Dã không, giọng nói lại đầy oan ức: "Trần Dã, cậu thông minh như vậy, lẽ nào cậu không cảm nhận được tôi thích cậu hay sao?"
Trong phòng ngủ rất tối, ánh mắt Trần Dã lại rất sáng, anh không kéo rèm cửa sổ nên bây giờ anh có thể thấy rõ gương mặt tinh xảo và con mắt xinh đẹp kia của Tiêu Mộ Tuế.
"Sống chung với tôi không tốt sao?" Tiêu Mộ Tuế tha thiết đè lên lồng ngực Trần Dã, hai mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt anh: "Tôi không làm phiền cậu, cũng không đánh cậu."
Vốn dĩ cậu rất giận Trần Dã không nói tiếng nào đã rời đi, cho dù đi mua thuốc thì cũng nên nói với cậu một tiếng, nhưng những lời cậu nói bây giờ đầu đáng tiếc và mất mát.
Trần Dã dùng tay trái không đau kéo gáy của Tiêu Mộ Tuế lại gần, rồi lại nắm lấy cằm cậu, chống nửa người dậy và nhìn thẳng vào cậu giống như đang quan sát con mồi: "Cậu thích tôi, vậy tôi cũng phải chấp nhận cậu hay sao?"
Tiêu Mộ Tuế giật mình, ngẩn người ra, cậu vẫn luôn biết mình đang ép buộc Trần Dã, thủ đoạn này vừa trẻ con vừa đê hèn, nhất thời cậu cảm thấy vô cùng khó khăn. Trần Dã khẽ cười một tiếng, anh dần tiến tới, sống mũi anh chạm vào sống mũi cậu, tốc độ chầm chậm mà nghiêm túc giống như một cây đao, anh đang suy nghĩ không biết nên giải quyết tên tội phạm này như thế nào: "Cậu nhất định phải trêu chọc tôi."
Nói xong anh hung hăng cắn môi của Tiêu Mộ Tuế một cái, ranh nanh gặm nhắm bờ môi, bàn tay đang nắm cằm giống như miệng hổ gặm lấy cằm cậu. Nhưng ngay khi cơn đau truyền đến đại não, Tiêu Mộ Tuế đã chủ động cắn trả, liều mạng bôi máu của mình lên cánh môi của Trần Dã.
Tiêu Mộ Tuế cắn anh rất mạnh, một tay cậu lại đặt trên cánh tay đang bị thương của Trần Dã, ỷ vào việc anh đang bị thương mà làm xằng bậy, lại dùng sức đè thân mình lên lồng ngực anh, cả hai cắn xé và giãy giụa với nhau.
Cậu không thích Trần Dã hút thuốc, cũng không thích Trần Dã rời đi mà không nói tiếng nào, càng không thích Trần Dã về nhà. Vô số điều không thích siết chặt trái tim nhỏ hẹp trong lồng ngực, dường như trong đó còn có những cánh bướm rực rỡ, mềm mại đang nhảy múa uyển chuyển.
Làm sao có thể xem đây là nụ hôn đầu được, nó không có chút dịu dàng lưu luyến, nó chỉ có hai con thú nhỏ đang gặm nhấm nhau và phân cao thấp. Tiêu Mộ Tuế rất khó vượt qua chuyện này, sau khi cắn xé nhau cậu dần dần buông lỏng tay ra, nghĩ thầm sao lại biến nụ hôn đầu thành trò chơi sinh tử rồi.
Hai người đều đang thở dốc, môi cả hai đều trầy da, cổ họng nếm được mùi máu của đối phương. Trần Dã đang muốn đẩy người phía trên ra, chợt trên mặt xuất hiện một giọt nước mắt, không phải của anh mà là của Tiêu Mộ Tuế.
Trần Dã đưa tay ấn mạnh vào gáy Tiêu Mộ Tuế, ngón tay xuyên qua mái tóc mềm mại, ép đối phương nhìn thẳng vào mắt mình. Giọt nước mắt này khiến Trần Dã hoảng hốt, cũng đã xuyên thủng lưỡi dao của anh.
Anh khẽ thở dài rồi hôn lên mí mắt Tiêu Mộ Tuế một cái, lau đi những giọt nước mắt vương trên lông mi của cậu. Sau đó anh đẩy Tiêu Mộ Tuế ra, đứng dậy và cầm lấy hành lý mà mình đã sắp xếp rồi rời khỏi nhà Tiêu Mộ Tuế.
Đêm nay, Tiêu Mộ Tuế nằm ngủ trên giường Trần Dã, mèo rừng nhỏ của cậu lại bỏ chạy rồi, còn cắn mạnh vào miệng cậu. Trên miệng vẫn còn vết thương vừa bị cắn, mí mắt vẫn rất nóng do nụ hôn, chiếc hôn nóng rực và tiếng thở dài khe khẽ ấy khiến cho Tiêu Mộ Tuế càng khó vượt qua.