Thiếu niên còn đang gian nan đi trong đêm tuyết, tiếng hít thở của thiếu nữ trong lòng ngực lại càng ngày càng nhạt dần.
Nàng dần dần bắt đầu mệt rã rời, buồn ngủ đến mức không thể mở mắt ra được, mệt mỏi đến mức đã mất hết hứng thú đối với tất cả sự vật.
Giọng nói khàn khàn của Lâm Uyên nhắc nhở nàng: “Công chúa, nơi này là núi tuyết.
Không thể ngủ!”
Lý Tiện Ngư miễn cưỡng trả lời lại một tiếng.
Nàng muốn cho bản thân tỉnh táo lại, muốn nhìn xem bọn họ đã đi tới đâu rồi.
Có phải đã sắp tới dưới chân núi tuyết rồi không?
Nhưng lông mi của nàng rất nặng.
Trên đó rơi đầy một lớp tuyết, cho dù nàng cố gắng như thế nào đều vẫn rũ xuống một cách yếu ớt.
Cơn buồn ngủ ập đến từng đợt, giống như khi đang ở trên đàn tế trời nghênh đón tuyết lở, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt nàng.
Khi nàng sắp sửa vào trong giấc ngủ, nàng nghe thấy Lâm Uyên thì thầm bên tai nàng, đọc cho nàng một cuốn thoại bản trước đây từng đọc qua.
Thiếu niên từ trước đến nay không giỏi ăn nói, lần đầu tiên trong cuộc đời nói nhiều như vậy.
Hắn đọc cho nàng nghe mỗi quyển thoại bản mà hắn nhớ.
Kể cho nàng nghe người và chuyện hắn từng gặp qua, nơi đã từng đi qua, gặp qua cầu nhỏ nước chảy và sa mạc gió cát.
Từng câu từng chữ của hắn nhắc nhở nàng, nàng còn chưa nhìn thấy nhóm hoàng huynh hoàng tỷ của mình có bình an hay không, mẫu phi của nàng còn đang chờ nàng ở trong Điện Phi Hương.
Lâm Uyên nói cho nàng nghe tất cả những gì hắn có thể nghĩ đến.
Cho đến khi giọng nói khàn khàn, cho đến khi cuối cùng hắn không biết nên nói cái gì nữa.
Ngay khi Lý Tiện Ngư cho rằng hắn sẽ không mở miệng nói chuyện nữa thì thiếu niên ôm nàng cúi người xuống, ở bên tai trầm thấp gọi nhũ danh của nàng.
“Chiêu Chiêu.”
Hắn nắm chặt bàn tay trắng nõn của nàng, đặt mặt nàng dán vào trong lồng ngực của hắn, ở trong tiếng gió tuyết gào thét thổi qua, ở trong núi tuyết Hòa Trác nguy nga trắng muốt, chân thành hỏi nàng: “Nếu có thể đi ra khỏi tòa núi tuyết này.
Nếu ta viết hôn thư cho người, người có bằng lòng gả cho ta không?” Lý Tiện Ngư chậm rãi ngước lông mi lên.
Ở trong cánh đồng tuyết tối tăm, nàng nhìn thấy thiếu niên từ trước đến nay luôn lạnh lùng lộ ra vẻ mặt dịu dàng, đôi mắt sáng như sao.
Lý Tiện Ngư cũng cong mắt cười rộ lên.
Nàng trả lời rất nhỏ, giữa môi răng tràn ra một đóa hoa sương mù rất lớn: “Vậy ngươi cần phải mang đến một rương đầy thoại bản làm sính lễ.”
Giọng nói của nàng mềm nhẹ: “Nếu phụ hoàng không đồng ý, chúng ta đưa hôn thư cho hoàng huynh.
Nếu hoàng huynh cũng không đồng ý.
Chúng ta trộm chạy ra khỏi cung, tìm một nơi non xanh nước biếc, sống ở đó.”
Nuôi một con cá màu đỏ, hai con thỏ.
Mùa xuân ngắm hoa, mùa hè hái hoa sen, mùa thu thả diều, mùa đông ngồi bên lò sưởi uống trà.
Cứ như vậy trải qua mấy chục xuân hạ thu đông, cũng không có gì là không tốt.
Nhưng nàng nói, lại cảm thấy mí mắt của bản thân càng ngày càng nặng.
Nàng nghĩ, nếu kiếp này không thể thực hiện được, vậy thì tới kiếp sau đi.
Chờ kiếp sau, nàng làm thiên kim quan gia bình thường, mà Lâm Uyên là chàng thiếu niên cưỡi ngựa đi ngang qua nhà nàng.
Nàng ở trên bàn đu dây nhìn thấy hắn.
Cho nên nàng trèo lên cái thang ở bức tường nở đầy hoa trong sân, từ phía xa vứt cho hắn một đóa hoa hải đường.
Hắn duỗi tay chụp lấy, dẫn nàng cưỡi ngựa đi dạo chơi ở vùng ngoại ô.
Đi dạo từ phía đông sang phía bắc trong thành nhỏ, từ trên núi đi dạo xuống dưới chân núi, không hề lo nghĩ vui chơi hết cả mùa xuân.
Cuối cùng trước trận tuyết đầu mùa của mùa đông, hắn tới nhà cầu hôn với nàng.
Cưỡi một con ngựa, mang một theo một rương đầy thoại bản.
Nàng đi ra từ trong khuê phòng của mình, lấy quạt tròn gõ gõ cái rương hắn mang đến, cười hỏi hắn: “Cả rương đầy thoại bản này đều là đưa cho ta sao?” Hắn hào phóng giơ tay về phía nàng và nói với nàng: “Ta và thoại bản đều thuộc về nàng.”
Khi đó, nàng nhất định sẽ đồng ý với hắn.
Giống như là ——
Giống như giờ phút này vậy.
+ Tuyết rơi gió lớn.
Lý Tiện Ngư lại cảm thấy giọng nói bên tai nàng đều mờ nhạt, ngay cả tiếng Lâm Uyên đang nói chuyện dường như nàng cũng không thể nghe thấy.
Nàng tựa hồ cảm thấy không lạnh như vậy.
Lớp tuyết vụn bị gió thổi lên mặt đất mềm mại như bông tuyết mùa đông.
Thúc giục nàng nặng nề đi vào giấc ngủ.
Đang lúc nàng mông lung muốn nhắm mắt, lại mơ hồ thấy ánh lửa sáng lên trên cánh đồng tuyết nơi xa.
Phang phất có người đang cầm đuốc chạy về phía bọn họ, cao giọng gọi nàng: “Công chúa!”
Lời còn chưa dứt, thiếu niên dẫn nàng băng qua cánh đồng tuyết cuối cùng không chống đỡ được nữa, quỳ một gối ở trên mặt tuyết.
Máu tươi từ chảy ra từ kẽ răng hắn, chảy xuống mặt nàng.
Nóng bỏng.
Lý Tiện Ngư muốn mở miệng, ngước mắt lên nhìn hắn nhưng hàng mi lại bị bông tuyết nặng nề rơi xuống, che khuất tầm mắt nàng.
米
Chờ Lý Tiện Ngư tỉnh dậy lần nữa, nàng đã nằm ở trên giường sạch sẽ.
Đỉnh đầu treo một tấm màn màu đỏ tươi, bên ngoài tấm màn có chậu than đang cháy hừng hực, cố gắng xua tan cái lạnh giá mùa đông.
Nguyệt Kiến đứng canh giữ ở bên người nàng đang nhỏ giọng khóc nức nở.
Hiện tại thấy nàng tỉnh dậy, nàng ấy ngừng khóc, bổ nhào vào trước giường nàng.
“Công chúa, ngài...!ngài cuối cùng cũng tỉnh rồi!” Nguyệt Kiến nín khóc mỉm cười, lại liên tục nói với người bên ngoài: “Cố đại nhân, Cố đại nhân, công chúa tỉnh!”
Nàng vừa dứt lời, tấm màn đỏ nhanh chóng được người vén lên.
Cố Mẫn Chi đang chờ ở bên ngoài nhanh chóng bước vào.
Hắn đặt khăn chiếc khăn vuông lên cổ tay trắng nõn của nàng, đặt ngón tay xuống bắt mạch cho nàng, lại nhỏ giọng nói với dược đồng bên cạnh: “Mau đi bưng thuốc đến đây.”
Dược đồng đáp lời, vội vàng đi.
Lý Tiện Ngư cũng đang được nâng Nguyệt Kiến dậy.
Nàng tựa trên gối dựa mềm mại, cảm thấy cả người nóng bức khó chịu, suy nghĩ cũng vô cùng hỗn loạn.
Như là trở về thời điểm nàng giả vờ bệnh vì sáo Tử Ngọc.
Nhưng lần này, lại là sự thật.
Đột nhiên, Lý Tiện Ngư nhớ tới cảnh tượng cuối cùng nàng nhìn thấy.
Lông mi nàng khẽ run, nàng đứng dậy từ trên gối tựa, nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở trên người Cố Mẫn Chỉ.
Nàng khó khăn nói: “Cố đại nhân, Lâm Uyên đâu?”
Ngón tay Cố Mẫn Chỉ đặt ở trên mạch nàng hơi dừng lại một chút.
Hắn cụp mắt xuống, trả lời đúng sự thật: “Ảnh vệ của công chúa bị nội thương do gỗ và đá đập vào trong trận tuyết lở.
Hiện tại đang tĩnh dưỡng ở nơi khác.” Trái tim của Lý Tiện Ngư treo cao.
Nàng giãy giụa đứng dậy từ trên giường, xỏ giày muốn di ra ngoài tấm màn đỏ: “Hiện tại, hắn đang ở nơi nào? Ta đi thăm hắn.”
Nguyệt Kiến cuống quít tiến lên đỡ nàng: “Công chúa, ngài đã hôn mê hai ngày.
Hiện tại mới tỉnh lại, chính là thời điểm mệt mỏi nhất.
Ngoài lều tuyết đang rơi, trời rất lạnh, ngài không thể đi được.”
Lý Tiện Ngư vẫn còn lo lắng.
Nàng quay đầu nhìn Cố Mẫn Chỉ: “Cố đại nhân......”
Cố Mẫn Chỉ thở dài.
Cuối cùng, hắn mở miệng, nhỏ giọng nói với Lý Tiện Ngư: “Thần sẽ đi thăm thay công chúa.”
“Nếu hiện tại hắn có thể đứng dậy, thần sẽ dẫn hắn đến bái kiến công chúa.” Hắn còn chưa dứt lời, tấm màn đỏ nơi xa lại một lần nữa được người vén lên.
Lý Tiện Ngư ngước mắt lên, nhìn thấy thiếu niên mặc áo bào màu đen, trong tay bưng chén thuốc, đi vào từ trời tuyết rơi vào trong lều, đi tới chỗ nàng.
Tầm mắt hai người gặp nhau.
Đôi mắt hạnh của Lý Tiện Ngư sáng lên.
Nàng buông tay Nguyệt Kiến ra, vén váy chạy tới chỗ hắn.
Nàng bước đi lão đảo, nghiêng ngả, như thể có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Mày kiếm Lâm Uyên nhíu chặt, sau đó sải bước về phía trước, tiến lên đỡ lấy thân thể sắp ngã xuống của nàng.
Lý Tiện Ngư nhào vào trong lòng ngực hắn.
Nàng duỗi tay ôm eo hắn, áp mặt vào ngực hắn, mi mắt cong cong nhưng giọng nói lại có chút nghẹn ngào: “Lâm Uyên, ngươi không sao là tốt rồi.”
Thân hình Lâm Uyên hơi khựng lại.
Sau đó hắn cũng giơ tay ôm lấy nàng, nhỏ giọng hỏi nàng: “Công chúa sao lại dậy rồi?”
Lý Tiện Ngư muốn trả lời, rồi lại nhớ tới Cố Mẫn Chỉ và Nguyệt Kiến vẫn còn ở trong lều, hai má nàng vốn đã nóng đột nhiên đỏ ửng.
Nàng chôn chặt mặt ở trong lồng ngực Lâm Uyên, vì hành động của bản thân mà thẹn thùng, không nói nên lời.
Trong lều yên tĩnh, chỉ có tiếng tiếng gió và tiếng tuyết rít gào bên ngoài lều.
Cố Mẫn Chỉ chậm rãi cup mắt xuống.
Hắn gấp chiếc khăn lụa vừa đặt trên cổ tay Lý Tiện Ngư lại, đặt lại vào trong hòm thuốc.
Lúc này mới đứng dậy từ trên giường, hành lễ cáo lui với Lý Tiện Ngư.
Nguyệt Kiến cũng xấu hổ đến mức không đám ngước mắt lên, thấy Cố Mẫn Chi đi ra bên ngoài cũng vội vàng đi theo hắn ra ngoài.
Thời điểm trước khi đi còn không quên kéo rèm cửa lại..